"Được rồi, đều lớn như vậy rồi còn khóc thành như vậy, có mất mặt hay không?" Hoàng Quảng Phát quay đầu lại trách cứ con trai đang khóc một tiếng.
Rồi quay đầu lại nói với Hà Tứ Hải: "Cảm ơn tiếp dẫn đại nhân, ngày 15 tháng 7 năm sau, cũng không biết tôi có còn nữa không, đến lúc đó tôi sẽ để Đại Trung lại đây."
Hà Tứ Hải nghe vậy không nói chuyện, chỉ là gật gật đầu.
Hoàng Vi Vi đi rồi, không ràng buộc mà rời đi nhân gian.
"Đại Trung, sau khi ba đi rồi, người không yên lòng nhất chính là mẹ con. Bà ấy lớn tuổi rồi, tính khí còn không tốt lắm, con và chị gái nên nhân nhượng nhiều hơn một chút."
"Ba..." Hoàng Quảng Phát vừa nói như vậy, Hoàng Đại Trung càng khóc bù lu bù loa, khiến cho người qua đường phải chú ý.
Hoàng Quảng Phát đặc biệt cách hắn xa một chút, biểu thị không có quan hệ gì với hắn.
"Khi còn bé con cũng đã khóc nhiều rồi, làm sao lớn hơn rồi mà vẫn còn khóc thế? Nhanh, đừng khóc nữa."
Hoàng Đại Trung không quan tâm đến hắn, ôm hũ tro cốt của chị hai, nhích lại gần hắn một chút.
Hoàng Quảng Phát lặng lẽ dịch sang bên cạnh một chút.
Hoàng Đại Trung: (* ̄︿ ̄)
Lần này hắn thật sự không khóc nữa, là bị làm cho tức.
"Vừa rồi ba nói những câu nói kia, con có nghe hay không?" Hoàng Quảng Phát hỏi lần nữa.
"Nghe được rồi." Hoàng Đại Trung tức giận nói.
"Tiểu tử con, nếu như dám để cho mẹ con chịu oan ức thì ngày 15 tháng 7 hàng năm, ba sẽ lên tìm con tính sổ." Hoàng Đại Trung cười ha ha, nói.
"Ba, ba thật đúng thế..."
"Được rồi, được rồi, tiểu tử ngốc, chúng ta mau về nhà đi."
...
"Thẩm Di Nhiên, hẹn gặp lại." Đào Tử nói với Thẩm Di Nhiên đang nắm tay mẹ mình.
"Đào Tử, hẹn gặp lại, Huyên Huyên, hẹn gặp lại." Thẩm Di Nhiên quay đầu lại, vung vẩy cánh tay.
"Được rồi, chúng ta cũng trở về nhà thôi." Một tay Hà Tứ Hải lôi kéo Đào Tử, một tay lôi kéo Huyên Huyên.
"Chúng em có thể chơi một hồi rồi lại trở về không?" Huyên Huyên ngước cổ hỏi.
"Không được." Hà Tứ Hải từ chối.
"Ông mặt trời còn đang nhìn ba ở trên trời đây." Đào Tử ngẩng đầu, liếc mắt nhìn bầu trời, chống nạnh bất mãn nói.
“Nó cũng sắp nghỉ làm rồi, con xem mặt nó đều biến đỏ rồi kìa." Hà Tứ Hải chỉ vào ánh chiều ta sắp rơi vào bên trong hồ Kim Hoa.
"Tan tầm tại sao mặt sẽ biến đỏ?" Huyên Huyên tò mò hỏi.
"Bởi vì kích động." Hà Tứ Hải thuận miệng nói mò.
"Giống như các em tan học vậy, giống như là một bầy lợn nhỏ, vui sướng chạy ra ngoài, gương mặt nhỏ đương nhiên là đỏ bừng bừng."
"Là như vậy sao?" Đào Tử gãi gãi đầu nhỏ, lộ ra vẻ nghi hoặc.
"Đương nhiên." Hà Tứ Hải khẳng định.
Đào Tử: (???)
Huyên Huyên: (???)
"Này, ánh mắt của hai người là có ý gì, lẽ nào hoài nghi anh đang lừa các em hay sao?"
"Ừm." Hai đứa nhóc cùng nhau gật gật đầu.
"Anh lừa các em chỗ nào rồi?"
"Chúng con không muốn tan học." Đào Tử nói.
"Đúng, chúng em không muốn tan học, chúng em muốn ở lại học tập thật tốt." Huyên Huyên phụ họa theo.
" y..."
Thất sách rồi, các bạn nhỏ mỗi ngày đều ước gì được ở lại nhà trẻ, bởi vì có bạn nhỏ khác cùng nhau chơi đùa.
"Được rồi, nhanh lên về nhà đi. Con còn nhớ chuyện ba nói với con tối ngày hôm qua không, tối hôm nay sẽ làm món thịt kho tàu cho con ăn?"
Hà Tứ Hải vỗ vỗ ở trên lưng của Huyên Huyên một chút.
Huyên Huyên nghe vậy thì suy nghĩ một chút, thật giống như là có chuyện như vậy, vội vàng ra hiệu với Đào Tử.
"Nhanh về nhà ăn thịt." Nói xong liền dẫn đầu chạy về phía trước.
Đào Tử tránh thoát tay của Hà Tứ Hải rồi đuổi theo.
"Chậm một chút, cẩn thận ngã chổng vó." Hà Tứ Hải dặn dò.
Nhưng mà hai đứa nhóc phảng phất như không nghe thấy, đặt tay về phía sau, khom người cúi đầu, bước chân ngắn nhỏ xông về phía trước.
"Hai đứa nhóc này, coi mình là Ninja sao?" Hà Tứ Hải có chút buồn cười.
Ngay vào lúc này, Đào Tử bỗng nhiên ngừng lại, cúi người xuống nhặt một cái gì đó lên từ trên mặt đất.
Huyên Huyên đã chạy qua lập tức thắng gấp một cái, sau đó quay đầu chạy trở về, tò mò ngó qua.
Hà Tứ Hải cũng tò mò tiến tới gần, nhìn một chút xem là cái gì.
"Hóa ra là một tấm giấy vụn, đi vứt thùng rác đi." Hà Tứ Hải xem xét một chút rồi nói.
"Mới không phải đâu, đây là bản đồ kho báu." Đào Tử nói với vẻ mặt thành thật.
"Bản đồ kho báu?"
Hà Tứ Hải nhìn tấm giấy nhỏ trên tay nàng. Đây rõ ràng chính là một tờ giấy được xé xuống từ sách bài tập, phía trên dùng bút bi vẽ lung ta lung tung, làm sao cũng không nhìn ra nó giống với bản đồ kho báu chỗ nào.
"Ba không hiểu, đây chính là bản đồ kho báu, chị, có đúng hay không?" Nàng quay sang hỏi Huyên Huyên ở bên cạnh.
"Đúng, bản đồ kho báu, chúng ta phải đi tìm kho báu." Huyên Huyên lập tức gật gật đầu, vẻ mặt cũng vô cùng nghiêm túc.
"Được rồi, được rồi, đây là bản đồ kho báu được chưa. Chúng ta nhanh về nhà một chút đi." Hà Tứ Hải quyết định không xoắn xuýt trên vấn đề này nữa, nếu không sẽ không ngừng.
"Không muốn, chúng con muốn đi tìm kho báu." Đào Tử nói.
Sau đó nhìn về phía Huyên Huyên bên cạnh.
"Đúng, chúng em muốn đi tìm kho báu." Huyên Huyên hưng phấn nói.
"Không được, nói xong rồi trở lại."
"Được rồi, được rồi, không nên tùy hứng, chờ tìm được kho báu, chúng con sẽ chia cho ba một nửa." Đào Tử duỗi tay nhỏ ra, nhón mũi chân, vỗ lên eo của Hà Tứ Hải giống là là ông cụ non.
Hà Tứ Hải có chút dở khóc dở cười, "Vậy cũng tốt, nhưng mà các con nhớ nhanh một chút."
"Yên tâm đi, đây là điểm mạnh của chúng con." Đào Tử lập tức nói.
"Chúng em là tiểu thiên sứ tìm kiếm kho báu." Huyên Huyên còn tạo một cái dáng, vừa ngốc vừa đáng yêu.
Nhưng là Đào Tử lại hưng phấn học theo động tác của nàng.
Đúng là vừa ngốc vừa dễ thương...
Sai rồi là tiểu thiên sứ tìm kiếm bảo vật đã bắt đầu đi tìm rồi.
"Hải tặc đại vương Đáp Bất Lý * Lý Bất Đáp, cướp được kho báu của hắn, dấu ở trong vườn hoa thật to này. Tiểu thiên sứ tìm kiếm kho báu bất ngờ thu được bản đồ kho báu của Đáp Bất Lý * Lý Bất Đáp đại vương, thế là các nàng mang theo người hầu đi tới hoa viên kho báu...."
Đào Tử đầu tiên là nói vài câu dạo đầu, sau đó vung tay đối với Huyên Huyên ở phía sau, "Thô phát."
Sau đó bước chân ngắn chạy vào công viên Lâm Hồ, Huyên Huyên vội vàng đuổi theo.
Nhìn Hà Tứ Hải đứng bất động ở nơi đó, nàng bất mãn nói: "Nhanh một chút, trước lúc trời tối, chúng ta phải tìm được kho báu, nếu không sẽ có nguy hiểm."
"Chờ đã, con mới vừa nói người hầu là ai?"
Đào Tử: (???)
Huyên Huyên: (???)
"Được rồi, được rồi, là ba đi, trời tối rồi sẽ có nguy hiểm gì sao?"
"Sói xám lớn." Huyên Huyên lập tức giành nói trước.
Đào Tử lại lắc lắc đầu, sau đó dùng vẻ mặt như đang nhìn kẻ ngốc, nghiêm túc nói: "Trời tối rồi sẽ không nhìn thấy."
Huyên Huyên ở bên cạnh nghe vậy, vuốt nhẹ cằm nhỏ của mình, cảm thấy thật sự có chuyện như vậy liền gật gật đầu, em Đào Tử nói rất hợp lý.
"Thô phát."
Đào Tử thấy người hầu đã rõ, lại vung cánh tay nhỏ của mình lên, dẫn đầu xuất phát.
"Đầu tiên là âm nhạc đài phun nước." Đào Tử nhìn bản đồ kho báu lẩm bẩm.
Sau đó đi tới phía trước đài phun nước lớn trong công viên Lâm Hồ, rồi quay tròn xung quanh đài phun nước.
"Ba đứng ở nơi đó làm gì, nhanh lên một chút?" Đào Tử nhìn Hà Tứ Hải đứng sững sờ ở nơi đó thì bất mãn mà vẫy tay với hắn.
"Được rồi, thế nhưng tại sao chúng ta phải xoay quanh đài phun nước này vậy?"
"Trên bản đồ kho báu nói." Đào Tử nói với vẻ đương nhiên.
"Được rồi, vậy chúng ta phải quay mấy vòng đây?"
Đào Tử nghe vậy thì nghiêm túc nhìn bản đồ kho báu trên tay một chút.
Sau đó tách tách ngón tay út của mình.
Cuối cùng giơ bàn tay nhỏ bé ra, mở năm ngón tay ra, cực kỳ nghiêm túc nói: "Bốn vòng."
Hà Tứ Hải: "..."
------
Dịch: MBMH Translate