Sau khi chuyển động quanh đài phun nước bốn vòng.
Đào Tử lại liếc mắt nhìn "Bản đồ kho báu" lần nữa.
"Hiện tại chúng ta phải xuyên qua cầu của người lùn." Đào Tử nói nghiêm túc.
"Nơi này nào có cầu của người lùn?"
Hà Tứ Hải cảm thấy nàng nhất định là đã xem phim hoạt hình Dora quá nhiều.
Tất cả hành vi tìm kiếm kho báu bây giờ đều cực kỳ tương tự với ‘Nhà thám hiểm Dora’.
"Nơi đó không phải sao?" Đào Tử chỉ một phiến đá nhỏ nằm trên rãnh nước trong công viên.
Được rồi, nói nó là cầu cũng không sai.
Nhưng mà cầu của người lùn lại không có người lùn.
Thế nhưng Đào Tử và Huyên Huyên cứ khẳng định là có, bởi vì ba ba là người lớn, cho nên mới không nhìn thấy.
Thế là Hà Tứ Hải đứng sau lưng các nàng, nhìn hai người bọn họ bla bla một trận đối với đầu cầu.
Sau đó nói với Hà Tứ Hải, người lùn cho phép các nàng thông qua rồi.
Thế là đoàn người đi qua cầu của người lùn, hướng về phía trước.
Sau đó trở về rừng rậm mê cung.
Trên thực tế chính là một rừng cây nhỏ trong công viên.
Đào Tử và Huyên Huyên lượn vòng vòng nửa ngày, cuối cùng đi ra khỏi mê cung.
"Ai, mệt mỏi quá nha." Đào Tử lau mồ hôi hoàn toàn không tồn tại trên đầu.
"Chị thật là khát nha." Huyên Huyên dùng tay nhỏ quạt gió, nói như thật sự có chuyện.
Sau đó hai người ngẩng đầu, nhìn về phía Tứ Hải bên cạnh.
(⊙? ⊙)
"Các con nhìn ba làm gì?" Hà Tứ Hải kinh ngạc hỏi.
"Ai, người hầu thật là lười." Đào Tử hai tay che đầu, lắc đầu nhỏ, một mặt bất đắc dĩ.
"Không có một chút tác dụng nào." Huyên Huyên nói với vẻ mặt ghét bỏ.
"Được rồi, chúng ta tiếp tục tìm kiếm kho báu đi, trước lúc trời tối." Đào Tử chống nạnh, lại cảm thấy hứng thú dạt dào.
"Chị cảm thấy, không thể chia cho hắn một nửa, hắn không có một chút tác dụng nào, →_→" Huyên Huyên liếc xéo Hà Tứ Hải, lặng lẽ nói ở bên tai Đào Tử, còn cho là Hà Tứ Hải không nghe thấy.
Khá lắm.
Hà Tứ Hải trực tiếp hô khá lắm.
Chưa thấy bóng dáng của kho báu, nội bộ đã bắt đầu tự giết lẫn nhau rồi sao?
"Ừm ~" Tay nhỏ Đào Tử mở ra hình chữ bát, nâng cằm nhỏ của mình, lộ ra vẻ suy tư.
"Là hơi nhiều, đợi lát nữa sẽ chia cho ba một chút." Đào Tử suy nghĩ ba giây đã đưa ra quyết định.
Thực sự là quá qua loa rồi.
Sau đó bọn họ tiếp tục hướng về phía trước mà tìm kiếm bảo tàng.
Nhưng mà Hà Tứ Hải đưa ra nghi vấn.
"Nếu biết bảo tàng ở chỗ nào rồi, vì sao chúng ta không trực tiếp đi qua, còn lãng phí nhiều thời gian như vậy ở chỗ này?"
Lời nói của hắn khiến cho hai đứa nhóc không hài lòng.
"Tìm kiếm kho báu, đương niên phải trải qua rất nhiều nơi, chăm chú tìm kiếm mới tìm được." Huyên Huyên nói.
"Đúng, phải có, phải có... Ừm... Ừm." Đào Tử gãi gãi đầu, hơn nửa ngày đều không nhớ ra được phải nói như thế nào.
"Cảm giác nghi thức?" Hà Tứ Hải nhắc nhở.
"Đúng, cuối cùng cũng có tác dụng." Đào Tử bĩu môi, lớn tiếng tuyên dương.
"Được rồi, được rồi, thực sự là, kho báu lại không có chân, trực tiếp đi qua còn có thể chạy đi hay sao?"
Lời nói của Hà Tứ Hải lại khiến cho hai đức nhỏ bất mãn, lập tức đuổi theo phía sau Hà Tứ Hải, muốn đánh hắn.
Người hầu này thực sự là quá không nghe lời rồi, muốn loại bỏ tư cách của hắn.
Mấy người ồn ào, thiếu chút bởi vì "Chia của không đều" mà nảy sinh nội đấu.
Thế nhưng, bọn họ cuối cùng cũng tìm được chỗ giấu kho báu.
Bên dưới một tảng đá.
Hà Tứ Hải cầm bản đồ kho báu từ trên tay Đào Tử, nhìn xung quanh, nhưng vẫn là không nhìn ra, phía trên có chỗ nào viết nơi này có kho báu.
"Thật sự ở đây?"
"Đương nhiên." Đào Tử lập tức chỉ vào góc trái phía trên bản đồ kho báu.
"Đây là tảng đá lớn."
Nhưng mà trong mắt Hà Tứ Hải, đây rõ ràng chính là một hình vẽ với đường nét quanh co khúc khuỷu đến mức không rõ hình dạng. Cũng không biết Đào Tử nhìn ra được đây là tảng đá từ chỗ nào.
"Kho báu đâu? Phía trên này có kho báu sao?" Hà Tứ Hải lại hỏi.
Đào Tử lập tức chỉ về một cái vòng nhỏ phía dưới.
"Cho nên điều này nói rõ cái gì? Kho báu?" Hà Tứ Hải có chút không biết nói gì.
"Đương nhiên rồi, đây là kim tệ." Đào Tử nói chuyện với vẻ đương nhiên.
"Được rồi, như vậy hiện tại kim tệ ở chỗ nào?" Hà Tứ Hải hỏi.
Huyên Huyên không biết tìm được một cây gậy nhỏ từ nơi nào, trực tiếp nhét vào trong tay hắn.
"Người hầu, lên." Đào Tử vung tay nhỏ, vô cùng khí thế, nói.
"Lên cái gì?"
"Thật ngốc, kho báu đương nhiên là được chôn ở dưới đất rồi."
"Được rồi, vậy con phải nói cho ba bắt đầu đào từ nơi nào mới được chứ?"
Đào Tử nghe vậy thì đi quanh tảng đá một vòng, sau đó tiện tay chỉ một cái: "Đào chỗ này."
Cũng không biết là Đào Tử thật sự nhìn ra hay là thuận miệng chỉ lung tung.
Hà Tứ Hải thấy chỗ nàng chỉ, dĩ nhiên thật sự có dấu vết chuyển động.
Thế là dùng cành cây nhỏ tiện tay đâm mấy cái, trực tiếp đào đất lên.
"Kho báu" chôn rất nông, lập tức đã bị đào ra.
Là một cái bình thủy tinh trong suốt rất nhỏ, trong bình còn có mười đồng.
"Đây là con gấu con nào giấu tiền riêng vậy? Xem ra ba mẹ hắn hẳn là không quản tiền quá nghiêm đối với hắn, còn nhỏ tuổi mà đã dùng phương thức như vậy để giấu tiền, sau này lớn rồi, nhất định sẽ rất có tiền đồ." Hà Tứ Hải đăm chiêu.
"Ha ha, kho báu, kho báu." Đào Tử và Huyên Huyên hưng phấn nhảy lên.
"Nhanh đưa cho con xem một chút, nhanh lên đưa cho con xem một chút." Đào Tử hưng phấn nói.
Hà Tứ Hải đem chiếc lọ cho các nàng.
Đào Tử lập tức lấy mười đồng bên trong ra.
Hà Tứ Hải há miệng, cái này không biết là của bạn nhỏ nào giấu, lấy đi như vậy hình như không tốt lắm.
Nhưng nhìn thấy hai đứa nhóc hưng phấn như vậy, Hà Tứ Hải lại không đành lòng phá hủy niềm vui sướng sau khi tìm được kho báu của các nàng.
"Đi, chúng ta đi mua kẹo ăn." Đào Tử vung vẩy tiền trong tay, vui vẻ lên tiếng.
Sau đó nhét lọ không vào trong tay Hà Tứ Hải, quay đầu liền chạy. Huyên Huyên lập tức hưng phấn đuổi theo.
"Này... Ách..." Hà Tứ Hải liếc mắt nhìn bình thủy tinh trống trơn trong tay ra.
Hắn đưa tay vào trong túi, cuối cùng lấy ra một tờ tiền mười tệ ra.
Nhìn tờ 10 tệ trên tay, Hà Tứ Hải lại bắt đầu nghi hoặc.
Vừa nãy chỉ là tiện tay sờ, dĩ nhiên lại thật sự lấy ra tiền?
Trong túi tiền của mình có mười tệ này từ lúc nào vậy?
Bình thường hắn đều dùng điện thoại di động để thanh toán trực tiếp, rất ít khi dùng tiền mặt.
Cho nên hắn hoàn toàn không nhớ tới mười tệ này rốt cuộc là đến từ đâu.
Nhưng mà mắt thấy bọn nhóc Đào Tử chạy xa rồi, Hà Tứ Hải cũng không nghĩ nhiều nữa, nhét tiền vào trong bình, sau đó đặt về vị trí cũ, dùng chân đắp đất lại rồi san bằng một lần nữa. Hắn còn thuận tiện đạp hai cái, lúc này mới vội vã mà đuổi theo.
Trên đường về nhà có một siêu thị tiện lợi, Đào Tử và Huyên Huyên không thể chờ đợi được nữa, muốn tiêu phí kho báu mà mình tìm được.
Hai đứa nhóc không quan tâm nhiều mà trực tiếp chạy vào trong cửa hàng.
Đào Tử nhón mũi chân, giơ mười tệ lên, nói với nhân viên bán hàng: "Chị, em muốn mua... Kẹo que."
"Sô cô la."
Đào Tử và Huyên Huyên đồng thời lên tiếng.
Sau đó hai đứa nhóc mắt to nhìn mắt nhỏ.
Cuối cùng hai người thương lượng một chút, dùng mười tệ mua một khối sô cô la.
Nhưng chuyện này lại khiến cho hai đứa nhóc vô cùng hài lòng.
Hai đứa đang chuẩn bị chia một người một nửa, bỗng một bàn tay lớn duỗi tới.
"Phần của ba đâu?" Hà Tứ Hải vẫy vẫy tay rồi hỏi.
" y..."
Đào Tử nhìn sô cô la trên tay một chút, rồi lại nhìn bàn tay to của Hà Tứ Hải một chút.
Thật xoắn xuýt nha, cho hay là không cho đây?
Đào Tử suy nghĩ một chút, bỏ giấy bọc sô cô la đi, sau đó trịnh trọng đặt ở trong lòng bàn tay của Hà Tứ Hải.
"Đây là dùng tiền kho báu để mua, ba nhớ cầm cho cẩn thận nha."
Hà Tứ Hải: (ー'′ー)
Thực sự quá đáng giận rồi, hắn muốn ăn hai đứa nhỏ này.
Hà Tứ Hải dùng tay kẹp hai đứa nhóc ở dưới nách, đi về phía nhà trong tiếng thét chói tai và tiếng cười vui của các nàng.
------
Dịch: MBMH Translate