"Ăn ngon không?" Lưu Trung Mưu đắc ý hỏi.
Cả gương mặt của hai đứa nhóc đều là dầu.
Nghe vậy thì nhanh chóng gật gật đầu, bởi vì trong miệng tràn đầy đồ ăn nên đã không thể mở miệng nói chuyện được.
"Chú, đúng là rất ngon, béo mà không chán." Hà Tứ Hải khen.
Ngày hôm nay Tôn Nhạc Dao có việc, Hà Tứ Hải phụ trách đón Đào Tử và Huyên Huyên, Lưu Trung Mưu xuống bếp, không nghĩ tới mùi vị lại ngon ngoài ý muốn.
Đặc biệt là đĩa thịt kho tàu mặn ngọt này, thịt mềm không xốp, thịt mỡ không ngán, đừng nói là Đào Tử và Huyên Huyên, ngay cả Hà Tứ Hải đều ăn mấy miếng liên tục.
"Oa, con ăn nhiều như vậy, nhất định sẽ mập, phải làm sao bây giờ?" Lưu Vãn Chiếu ngoài miệng thì kêu như vậy, nhưng đũa vẫn không dừng lại.
"Không sao, chỉ cần Tứ Hải không chê con là được." Tôn Nhạc Dao cười nói.
"Mập chút cũng tốt, anh không ngại." Hà Tứ Hải cười ha ha nói.
"Nhưng em chú ý, bắt đầu từ ngày mai, em muốn chính thức bắt đầu tập thể hình." Lưu Vãn Chiếu thề sắt son.
"Oa, chị thật là lợi hại." Huyên Huyên nuốt miếng thịt trong miệng xuống, bắt đầu nịnh nọt.
"Cho nên, đêm nay em muốn ăn uống thả cửa." Đôi đũa trên tay Lưu Vãn Chiếu lại đưa về phía đĩa thịt.
"Đây là của em, đừng ăn hết nha, để lại cho em một chút." Huyên Huyên cuống lên, đều sắp đứng lên cả trên ghế rồi.
"Được rồi, đừng nóng vội, muốn ăn thì sau này ba sẽ lại làm cho con." Lưu Trung Mưu vội vàng đỡ lấy nàng, phòng ngừa nàng ngã chổng vó.
"Ha ha, đùa em thôi, chị thật sự không thể ăn nữa." Lưu Vãn Chiếu cười nói, đũa đi vòng sang, kẹp một đũa rau dưa.
"Hai người các con cũng ăn ít một chút, cẩn thận biến thành tên mập nhỏ." Hà Tứ Hải nói với hai đứa nhóc.
"Không sợ, chúng con mỗi ngày đều tập thể hình." Đào Tử giơ cánh tay nhỏ lên cao, nói.
"Có đúng không? Các con tập thể hình như thế nào?" Hà Tứ Hải tò mò hỏi.
Đào Tử nghe vậy thì lập tức vung cánh tay nhỏ lên, đong đưa trước sau.
"Một, hai, một, hai, rèn luyện thân thể..."
Hóa ra là cô Từ mỗi ngày đều hướng dẫn các nàng tập aerobics.
"Nếu như như vậy có thể giảm béo thì Vu Minh Hạo còn có thể mập sao?" Tôn Nhạc Dao ở bên cạnh bỗng nhiên khẽ nói.
( ̄△ ̄;)
Đào Tử và Huyên Huyên cùng nhau cúi đầu sờ sờ cái bụng nhỏ của mình.
Tay nhỏ bóng nhẫy làm cho quần áo ngấm đầy dầu.
Sau đó lại cùng nhau thở phào nhẹ nhõm.
"Không sao rồi, không sao cả, không có mọc thịt." Huyên Huyên vui sướng nói.
Đào Tử gật gật đầu, sau đó hai người tiếp tục vui sướng ăn thịt.
Mọi người: "..."
"Đúng rồi, đã xin nghỉ với cô Từ chưa?" Tôn Nhạc Dao đột nhiên nói.
"Há, cháu quên mất, vẫn còn chưa." Hà Tứ Hải nói.
"Chờ ăn cơm xong, dì nhắn Wechat nói với cô Từ một tiếng, ăn cơm xong các cháu trở lại, chuẩn bị tốt quần áo đổi giặt, chiều nay chúng ta sẽ đi." Tôn Nhạc Dao nói.
"Được." Hà Tứ Hải gật gật đầu.
Hai đứa nhóc ở một bên nghe vậy thì thấy mơ hồ.
"Ba ba lại muốn ra ngoài sao?" Đào Tử tò mò hỏi.
Hà Tứ Hải thường xuyên ra ngoài mấy ngày, nàng đều có chút quen thuộc rồi.
"Không phải, các con không phải muốn đi Disney sao? Chiều mai chúng ta sẽ xuất phát."
"Oa." Hai thằng nhóc nghe vậy lập tức vui mừng hoan hô.
Sau khi hoan hô, Huyên Huyên nhìn Lưu Trung Mưu và Tôn Nhạc Dao với vẻ mặt chờ mong rồi hỏi: "Ba mẹ cũng đi sao?"
"Đương nhiên, lần này mọi người chúng ta đều đi." Tôn Nhạc Dao cười híp mắt rồi nói.
Huyên Huyên ngồi ở trên ghế, cẳng chân treo lủng lẳng nghe vậy thì vui sướng đá lung tung.
Ăn xong cơm tối, Hà Tứ Hải muốn giúp Tôn Nhạc Dao dọn dẹp.
"Không cần cháu làm, cháu mang Đào Tử đi về trước đi, thu dọn đồ đạc cần cho ngày mai một chút." Tôn Nhạc Dao ngăn cản hắn lại.
"Không có bao nhiêu đồ, đợi lát nữa trở lại sắp xếp cũng không sao cả." Hà Tứ Hải nói.
"Vậy cũng không cần cháu giúp, đi thôi, đi thôi." Tôn Nhạc Dao nói.
Thấy thái độ kiên quyết của Tôn Nhạc Dao, Hà Tứ Hải cũng không kiên trì nữa, thế là mang theo Đào Tử chuẩn bị đi trở về.
Huyên Huyên lập tức chạy tới, muốn cùng đi qua chơi.
Tôn Nhạc Dao cũng không quản nàng, hai nhà lại đối diện nhau, thường xuyên chạy đến chạy về, đều đã quen.
Lưu Trung Mưu đứng dậy chuẩn bị giúp Tôn Nhạc Dao sắp xếp, vừa ngẩng đầu thì thấy Lưu Vãn Chiếu cũng đổi giày chuẩn bị đi ra ngoài.
Liền hỏi: "Con đi đâu vậy?"
"Con đi giúp Tứ Hải và Đào Tử sắp xếp đồ để ngày mai xuất hành." Nàng nói.
Sau đó đi ra cửa mà không thèm quay đầu lại.
"Con gái lớn không thể giữ trong nhà." Lưu Trung Mưu tức giận nói.
Sắp xếp chén đũa còn cố tình tạo ra tiếng kêu leng keng.
"Được rồi, nhanh sắp xếp một chút đi, rửa bát sạch sẽ rồi cọ nồi một chút." Tôn Nhạc Dao nhét tất cả mâm cơm trong tay lên tay Lưu Trung Mưu rồi nói.
"Hả?"
Lưu Trung Mưu rất giật mình, làm sao biến thành mình rửa chén rồi? Hơn nữa cơm cũng là mình nấu mà, trong lòng cảm thấy có chút không công bằng.
"Vậy em làm gì?" Lưu Trung Mưu có chút bất mãn hỏi.
"Em đương nhiên là cũng đi thu dọn đồ đạc." Tôn Nhạc Dao nói, sau đó cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Nhìn bàn ăn bừa bộn khắp nơi, Lưu Trung Mưu bất đắc dĩ thở dài.
Còn có thể làm sao? Vén tay áo lên mà làm thôi.
Lưu Trung Mưu sắp xếp tất cả vào trong nhà bếp, bỏ ở trong chậu, bỏ chút nước rửa chén, đang chuẩn bị rửa sạch.
Bỗng nghe thấy tiếng của Huyên Huyên truyền đến từ trước cửa phòng bếp, tò mò hỏi: "Ba ba, ba đang làm gì vậy?"
Lưu Trung Mưu quay đầu nhìn lại, thấy con gái cầm gậy phép thuật đang đứng ở cửa phòng bếp.
"Ba ở rửa chén." Lưu Trung Mưu cười nói.
"Mẹ đâu?" Nàng nghe vậy hỏi.
Sau đó chuyển động đầu nhỏ, hết nhìn đông rồi tới nhìn tây, bởi vì ở trong ấn tượng của nàng, người thường rửa bát đều là mẹ.
"Mẹ đi sắp xếp đồ để ngày mai đi chơi."
"Ồ." Huyên Huyên lộ ra vẻ đột nhiên tỉnh ngộ.
Sau đó xoay người chạy mất.
Lưu Trung Mưu thấp giọng cười nói một câu, "Nha đầu này."
"Ba ba, con giúp ba rửa chén bát." Đúng lúc này, Huyên Huyên xách một cái ghế nhỏ rồi chạy trở về.
"Ồ, con giúp ba rửa chén sao? Không đi chơi với Đào Tử à?" Lưu Trung Mưu kinh ngạc hỏi.
Nhưng trong lòng lại rất vui vẻ.
"Đào Tử đang xem phim hoạt hình, con cũng đã xem qua rồi, con giúp ba ba rửa chén bát có được hay không?" Huyên Huyên đi tới, đôi mắt to nhìn Lưu Trung Mưu, trong mắt tràn đầy chờ mong.
"Đương nhiên là được, đến, con và ba cùng nhau rửa." Lưu Trung Mưu nhường ra một khoảng nhỏ.
Huyên Huyên lập tức đặt ghế vào đó, sau đó người đứng ở trên băng ghế nhỏ, như vậy nàng có thể với đến rồi.
"Ô ô ~, thật nhiều bong bóng nha." Huyên Huyên liếc mắt nhìn bồn rửa, vui vẻ nói.
Nghe lời này, Lưu Trung Mưu hoài nghi nàng có phải là muốn tới chơi bong bóng hay không.
Nhưng mà không thể đả kích tính tích cực của bạn nhỏ.
"Giống như vậy, dùng nước rửa chén rửa bên trong và bên ngoài một lần, sau đó để một bên..."
Lưu Trung Mưu cầm tay lấy tay rồi dạy con gái.
Huyên Huyên nghiêm túc dùng bàn tay nhỏ bé của mình lấy một ít nước rửa chén, sau đó nhanh chóng lau trong ngoài một lần.
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc kia của nàng, Lưu Trung Mưu có chút muốn cười.
Thế nhưng trẻ con dù sao cũng là trẻ con, chăm chú không tới ba giây, rất nhanh đã bị bong bóng trên mu bàn tay mình hấp dẫn.
Thế là thừa dịp ba ba "Không chú ý", Huyên Huyên nhanh chóng giơ tay nhỏ lên bên miệng, lặng lẽ thổi một cái.
Bong bóng lập tức lắc lư bay lên.
"Ha ha." Huyên Huyên vui vẻ nở nụ cười.
Chờ lúc cười ra tiếng mới cảm giác được, nàng vội vàng che miệng mình, quay đầu liền thấy ba ba đang mỉm cười nhìn nàng.
Huyên Huyên hơi ngượng ngùng mà cười hì hì.
"Con nha, sao có thể đặt nước rửa chén ở bên miệng được, lấy xuống, ba ba giúp con rửa sạch miệng một chút."
Ba ba cũng không trách nàng, mà là dùng nước nhẹ nhàng lau mặt cho nàng.
"Cảm ơn ba ba." Huyên Huyên ngẩng gương mặt nhỏ lên, vui vẻ nói.
"Vĩnh viễn không cần nói cảm ơn với ba ba." Lưu Trung Mưu nói nghiêm túc.
"Được." Huyên Huyên không rõ vì sao, nhưng vẫn là ngoan ngoãn đáp một tiếng.
"Nhìn, ba ba là một ông lão." Lưu Trung Mưu đặt một ít bong bóng nước rửa chén lên trên cằm của mình.
"Ha ha." Huyên Huyên há to mồm cười to.
"Con là tê giác lớn."
Huyên Huyên đặt một ít bong bóng lên chóp mũi của mình, muốn lao qua đấu với ông già.
Tôn Nhạc Dao lẳng lặng đứng ở trước cửa phòng bếp, mặt mỉm cười nhìn hai cha con chơi đùa.
------
Dịch: MBMH Translate