Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 324 - Chương 324: Quỷ Trên Xe Lửa.

Chương 324: Quỷ Trên Xe Lửa. Chương 324: Quỷ Trên Xe Lửa.

"Cô Từ, buổi chiều con sẽ đi Disney đó nha."

Sáng sớm ngày hôm sau, Đào Tử đến nhà trẻ, chuyện thứ nhất chính chạy đi nói với cô giáo chuyện này.

"Cô biết rồi." Cô Từ gật gật đầu, tối hôm qua mẹ của Huyên Huyên đã xin nghỉ giúp nàng và Huyên Huyên rồi.

Nhưng mà một lát sau, Huyên Huyên cũng chạy tới, cao hứng chia sẻ với nàng rằng mình sắp đi Disney.

Chưa kịp để cô Từ tiêu hóa xong phần vui sướng này, Thẩm Di Nhiên lại chạy tới.

Nàng nói với cô Từ, nàng không chỉ đi Disney mà còn được đi cùng ba mẹ.

Đây quả thực là một chuyện đáng để vui mừng, mẹ của Thẩm Di Nhiên có thể khôi phục, nàng đều mừng thay cho Thẩm Di Nhiên.

Bạn nhỏ Thẩm Di Nhiên này nhìn bề ngoài thì rất kiên cường, vừa sáng sủa vừa hoạt bát, trên thực tế nội tâm rất yếu đuối. Thứ nàng biểu hiện ra bên ngoài, chỉ là một tầng xác để nàng tự mình bảo vệ mình mà thôi.

Cô Từ đã thấy qua rất nhiều lần dáng vẻ mất mát của nàng khi nhìn những khác bạn nhỏ khác được mẹ đón tan học.

Chuyện ba đứa nhỏ sắp đi Disney không chỉ toàn bộ lớp học đều biết mà ngay cả nửa cái nhà trẻ hầu cũng như đều biết rồi.

Cô Từ nhân cơ hội giới thiệu một phen về lịch sử và một ít tác phẩm ưu tú của Disney.

Các bạn nhỏ cảm thấy rất hứng thú, nhảy nhót thảo luận.

Thảo luận làm sao mới có thể được làm vương tử hoặc là công chúa, thực sự không được thì làm Vịt Donald, Mèo Tom hay gì đó cũng được.

Nói chung thú vui của các bạn nhỏ là không bao giờ ngừng, còn đóng vai các loại nhân vật.

"Đào Tử, trở về nhất định phải nói cho chúng tớ Disney chơi có vui hay không đó?"

"Huyên Huyên, nhất định sẽ được ngồi tàu lượn siêu tốc của người lùn, thật kích thích nha." Đây là bạn nhỏ đã từng đi.

"Thẩm Di Nhiên, đừng ăn đùi gà, tất cả đều là lừa người, siêu khó ăn." Nhóc mập Vu Minh Hạo dặn dò Thẩm Di Nhiên.

Đám nhóc ồn ào đi theo sau, nhìn ba người được cô Từ đưa ra phía ngoài cửa trường.

Đám người Hà Tứ Hải đã mang theo hành lý và chờ các nàng ở đó.

Thân Thành các Hợp Châu không xa, ngồi tàu điện siêu tốc rất thuận tiện, hơn hai giờ là đến, cực kỳ nhanh.

Đào Tử lần đầu ngồi xe lửa, cảm thấy vô cùng tò mò đối với tất cả, víu cửa sổ xe, nhìn cột điện và cây cối không ngừng lùi lại ở bên ngoài.

Huyên Huyên và Thẩm Di Nhiên cũng tò mò đến gần, ba đứa nhóc chen thành một đoàn giống như là lợn nhỏ.

Bởi vì Thẩm Thiên Phóng đặt khoang vận tải, vị trí tương đối rộng lớn, ngược lại cũng không có vẻ chen chúc lắm.

"Nếu như em buồn ngủ thì ngủ một hồi đi." Hà Tứ Hải nói với Lưu Vãn Chiếu đang buồn ngủ dựa vào trên ghế bên cạnh.

"Anh trông bọn nhỏ một chút." Lưu Vãn Chiếu cũng không quá câu nệ, bàn giao một câu rồi dựa vào ghế, nhắm hai mắt lại.

Trên thực tế, cũng không cần hắn trông coi, chuyến đi này có nhiều người như vậy, luôn có người để ý ba đứa nhóc.

Bởi vì là buổi chiều thứ sáu, người trong buồng xe cũng không phải là rất nhiều.

Thế nhưng ánh mắt Hà Tứ Hải lại dừng lại ở trên một người trẻ tuổi đang không ngừng đi lại ở bên trong buồng xe.

Hoặc có thể nói là quỷ trẻ tuổi.

Đại khái cũng nhận thấy ánh mắt của Hà Tứ Hải, quỷ nhìn lại.

Khi thấy Hà Tứ Hải, quỷ đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó lộ vẻ mừng rỡ.

Tiếp theo liền đi về phía Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải đứng lên nói một tiếng với Tôn Nhạc Dao, sau đó hướng đi về phía hành lang của tàu.

Quỷ trẻ tuổi kia vội vàng đuổi kịp.

"Tiếp dẫn đại nhân." Quỷ trẻ tuổi đi tới, cung kính mà gọi một tiếng.

"Anh tên gì?" Hà Tứ Hải đánh giá hắn từ trên xuống dưới.

Quỷ trẻ tuổi nhìn qua có chút đơn bạc, sắc mặt tái nhợt, đầu tóc hơi dài, trên người mặc một bộ áo lông màu đen.

Điều này làm cho Hà Tứ Hải nghĩ đến Đậu Tiểu Long lúc trước, trời mùa hè nhưng lại mặc một thân quần áo mùa đông.

"Tôi là Giang Hải Đào." Quỷ trẻ tuổi cung kính mà nói.

Khá lắm, tất cả đều là nước.

"Anh là chết như thế nào? Vì sao lại đi tới đi lui ở trong xe?" Hà Tứ Hải tò mò hỏi.

"Bệnh tim đột phát." Giang Hải Đào cười khổ một tiếng.

"Tôi ở lại trong buồng xe này, là bởi vì vợ tôi là nhân viên ở chỗ này." Giang Hải Đào nói.

Giang Hải Đào bắt đầu bật chế độ máy hát.

Khi còn sống, Giang Hải Đào là nhân viên tiêu thụ, chuyên làm công trình máy móc.

Thường xuyên đi công tác, chạy khắp các nơi trên toàn quốc.

Ngoại trừ máy bay, thì ngồi xe lửa là nhiều nhất.

Thường xuyên qua lại, có quen biết một cô nhân viên phục vụ.

Hai người bắt đầu đoạn tình cảm đường sắt này.

Cuối cùng tu thành chính quả, đi đến cung điện hôn nhân.

Đồng thời rất nhanh bọn họ đã có kết quả của tình yêu.

Thế nhưng bởi vì tính đặc thù của công việc, xa cách thì nhiều mà ở cạnh nhau thì ít, xe lửa đã trở thành nơi gặp mặt nhiều nhất của bọn họ.

"Sau khi tôi chết, bởi vì không yên lòng tiểu Anh, cho nên vẫn luôn đi theo phía sau lưng nàng." Giang Hải Đào nói.

Đúng lúc này, một cô nhân viên phục vụ đi ngang qua, đánh giá Hà Tứ Hải một chút.

"Chính là cô ấy sao?" Hà Tứ Hải nhìn nhân viên phục vụ vừa lùn vừa béo liền hỏi.

"Làm sao có khả năng, vợ của tôi rất đẹp." Giang Hải Đào bất mãn nói.

Sau đó hưng phấn nói: “Ngài nhìn, đó mới là vợ của tôi."

Hà Tứ Hải nhìn lại theo phương hướng ngón tay của hắn, thấy một nhân viên phục vụ trẻ tuổi đi ra từ một khoang, quả thực lớn lên không xấu.

"Như thế nào, đẹp đúng chứ?" Giang Hải Đào rất là đắc ý.

Hà Tứ Hải gật gật đầu.

Sau đó mở miệng nói: "Đúng là rất đẹp, khó trách anh không yên lòng."

Không nghĩ tới Giang Hải Đào nghe vậy lại lắc lắc đầu, "Không phải là bởi vì cô ấy xinh đẹp mà tôi không yên lòng, mà là bởi vì cô ấy quá đơn thuần, tôi sợ cô ấy bị người ta lừa."

"Ồ, vì sao lại nói như vậy?" Hà Tứ Hải tò mò hỏi.

"Cha mẹ của Tiểu Anh ly dị từ khi cô ấy còn nhỏ. Cô ấy lớn lên cùng ông nội bà nội, cho nên vô cùng thiếu tình yêu thương, chỉ cần người ta hơi đối tốt với cô ấy một chút thì cô ấy liền móc tim móc phổi mà đối xử lại, như này sẽ chịu thiệt." Giang Hải Đào lo lắng nói.

"Anh đúng là hiểu cô ấy rất rõ nha." Hà Tứ Hải nói.

"Đương nhiên, nếu không sao tôi có thể theo đuổi cô ấy chứ." Nói tới đây, Giang Hải Đào có chút đắc ý.

"Lần đầu tiên tôi gặp cô ấy ở trên tàu siêu tốc, ngày hôm đó nàng vừa lúc đến tháng, tôi thấy cô ấy không ngừng xoa bụng dưới, cau mày, thế là tốt bụng mà cho cô ấy cốc nước nóng. Cô ấy lúc đó cảm động đến không được..., liền muốn, chúng tôi ở cùng nhau."

"Được rồi, cảm giác đúng là rất dễ lừa."

"Đúng không, cô ấy chính là người như vậy, quá dễ dàng tin tưởng người khác. Rất nhiều bạn bè của cô ấy gặp khó khăn đều tìm nàng vay tiền. Nàng đều rất dễ tin tưởng người khác, cho đối phương mượn tiền, còn thường xuyên khiến cho bản thân mình túng quẫn."

Đúng lúc này, vợ của Giang Hải Đào - tiểu Anh đi tới.

Nhìn thấy Hà Tứ Hải đứng ở chỗ nối thùng xe, thế là mở miệng nhắc nhở: "Tiên sinh, trên xe có cấm hút thuốc."

"Tôi không hút thuốc, chỉ là hóng mát một chút, cảm giác có chút bí." Hà Tứ Hải nói.

"Có đúng không? Ngày hôm nay hành khách tương đối ít, lẽ ra không có cảm giác đó mới đúng." Tiểu Anh hơi nghi hoặc một chút rồi nói.

"Tôi vừa nãy nhìn cô đi tới, một đường còn không ngừng nhìn về phía chỗ ngồi, là đang tìm vật gì sao?" Hà Tứ Hải đột nhiên hỏi.

"Hả? Đúng là vậy thật?" Tiểu Anh có chút giật mình hỏi, có vẻ hơi hỗn loạn.

Giang Hải Đào ở bên cạnh nghe vậy thì cũng hơi kinh ngạc.

Hà Tứ Hải mỉm cười không nói chuyện, nhìn về phía chiếc vòng gỗ trên tay tiểu Anh.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment