Thấy Hà Tứ Hải nhìn về phía vòng tay trên cổ tay mình, Lục Văn Anh theo bản năng mà rụt tay vào trong, dùng ống tay áo che lại.
"Ồ, vòng tay này có chỗ đặc biệt nào sao? Tôi nhớ đây là của bà nội tiểu Anh để lại cho cô ấy." Giang Hải Đào có chút ngạc nhiên hỏi.
"Anh hỏi cô ấy đi." Hà Tứ Hải nói.
"Tiểu Anh không nhìn thấy tôi." Giang Hải Đào nói.
"Có đúng không?"
"Đương nhiên, thời gian dài như vậy, ngoại trừ tiếp dẫn đại nhân, tôi chưa từng gặp được người nào có thể nhìn thấy tôi." Giang Hải Đào nói xong, còn lấy tay quẹt một cái ở trước mặt Lục Văn Anh.
Quả nhiên Lục Văn Anh ngoảnh mặt làm ngơ đối với nó.
Hà Tứ Hải thấy cũng không nói gì, chỉ là xoay người quay về chỗ ngồi của mình.
Mà Lục Văn Anh thấy Hà Tứ Hải trở lại, thì tự nhiên xoay người rồi đi đến các khoang khác.
Giang Hải Đào nhìn trái nhìn phải, cuối cùng đuổi theo Hà Tứ Hải.
"Anh theo tôi làm gì?"
"Bởi vì anh là tiếp dẫn đại nhân." Giang Hải Đào cười làm lành.
"Tôi không giúp đỡ tâm nguyện của anh được, anh là không yên lòng vợ anh. Anh cứ ở sau lưng cô ấy chính là kết quả tốt nhất, chờ lúc nào anh yên tâm rồi thì tự nhiên là đã hoàn thành tâm nguyện." Hà Tứ Hải nói.
"Thực ra... thực ra không phải." Giang Hải Đào hơi ngượng ngùng mà xoa xoa tay.
Hoá ra vừa nãy là đang gạt mình? Hà Tứ Hải nghĩ thầm.
Điều này làm cho Hà Tứ Hải có chút không thoải mái.
"Thực ra nói không yên lòng vợ tôi thì cũng không sai, chỉ có điều..."
"Anh cũng đã chết rồi, còn có cái gì là không thể nói?"
"Được rồi, thực ra, trước khi tôi và vợ kết hôn, cô ấy có một người theo đuổi, sau khi chúng tôi ở cùng nhau thì người theo đuổi kia lúc này mới từ bỏ. Hiện tại tôi chết bất ngờ, người theo đuổi kia lại thường xuyên vây quanh vợ tôi để lấy lòng." Giang Hải Đào nói.
"Cho nên anh không yên lòng, chính là sợ vợ của anh tái giá?" Hà Tứ Hải hỏi.
Giang Hải Đào gật gật đầu, rất nhanh lại lắc đầu.
"Có ý gì?"
"Thực ra tôi cũng rất xoắn xuýt, người theo đuổi tiểu Anh kia thực ra cũng được. Nếu như hắn thật sự ở cùng tiểu Anh thì hẳn là sẽ đối xử với tiểu Anh rất tốt. Nhưng mà vừa nghĩ tới người đàn ông khác ngủ vợ của tôi, đánh con tôi, trong lòng tôi liền vô cùng chịu, vô cùng xoắn xuýt..." Giang Hải Đào nói với vẻ mặt đau khổ.
Hà Tứ Hải nghe vậy, đưa tay vỗ vỗ vai hắn rồi xoay người rời đi.
"Tiếp dẫn đại nhân, tôi còn có tâm nguyện chưa xong, ngài hãy giúp tôi một chút đi." Giang Hải Đào đuổi theo cầu khẩn.
"Cái tâm nguyện này của anh thì ngay cả thần tiên đều không giúp được. Lại nói, chính anh đều không xác định được mình muốn cái gì, muốn tôi giúp anh ra sao?"
Hà Tứ Hải nói xong, xoay người tiếp tục rời đi.
Giang Hải Đào thở dài, đứng tại chỗ một hồi, cuối cùng xoay người đuổi theo Lục Văn Anh đã rời đi.
Lúc Hà Tứ Hải trở lại, Lưu Vãn Chiếu đã ngủ rồi.
Ba tên nhóc rất là ngoan ngoãn, tập hợp lại một chỗ, cố gắng đè thấp tiếng nói, không ngừng thì thầm, nhìn qua có chút buồn cười.
Hà Tứ Hải nhẹ nhàng ngồi xuống, Đào Tử nhìn thấy hắn trở về thì đi lại, móc móc ở trong túi nhỏ của mình, móc ra một miếng thịt bò khô, muốn cho Hà Tứ Hải ăn.
"Con để lại cho ba." Đào Tử đè thấp tiếng, nhỏ giọng nói.
Đây là của vợ chồng Thẩm Thiên Phóng mua, vừa nãy đã chia hết cho mấy đứa nhóc, đã không còn nữa rồi.
"Cảm ơn." Hà Tứ Hải cũng không khách sáo, thuận tay cầm lấy, cũng học theo nàng nói chuyện nhỏ nhẹ.
Đào Tử thấy thú vị thì nở nụ cười khanh khách, sau đó phản ứng lại, nhanh chóng che miệng mình.
Hà Tứ Hải xoa xoa đầu nhỏ của nàng, bảo nàng đi chơi cùng bọn nhóc Huyên Huyên.
Chờ tàu điện đến Thân Thành, phải ngồi chuyến xe đến khách sạn, chờ sau khi dàn xếp xong tất cả thì cũng đã hơn năm giờ chiều rồi.
Thẩm Thiên Phóng đề nghị mọi người cùng nhau đi ăn một bữa cơm.
Lưu Trung Mưu lại cảm thấy mọi người có thể tách ra đi dạo, không cần thiết cứ luôn tụ lại cùng nhau.
Cuối cùng mọi người tiếp thu ý kiến của Lưu Trung Mưu.
Hai vợ chồng Thẩm Thiên Phóng thì không cần phải nói rồi, bọn họ cũng muốn dành thời gian cho một nhà ba người nhiều một chút.
Mà hai vợ chồng Lưu Trung Mưu cũng không ngoại lệ, bọn họ cũng muốn mang Huyên Huyên đi dạo khắp nơi. Đây là lần thứ nhất bọn họ mang Huyên Huyên ra ngoài du lịch, đương nhiên cũng muốn ở riêng nhiều hơn chút.
Thế là Hà Tứ Hải cũng mang theo Đào Tử tách ra khỏi bọn họ, nhưng mà Lưu Vãn Chiếu lại đi cùng với bọn họ.
Điều này lại khiến cho Lưu Trung Mưu âm thầm cảm thán con gái lớn không thể giữ.
Nhìn Huyên Huyên và Thẩm Di Nhiên đều được ba mẹ dắt đi, Đào Tử thở dài thật sâu.
"Được rồi, ngày mai các con sẽ thời gian chơi chung với nhau, hiện tại có thể đi chơi cùng ba mẹ được chưa?" Lưu Vãn Chiếu sờ sờ đầu nhỏ của nàng.
"Ai ~" Đào Tử lại thở dài một hơi, nàng là trẻ nhỏ, có thể có biện pháp gì?
Ai nha...
Thật giống như không đúng chỗ nào đó?
"Mẹ?" Đào Tử ngẩng đầu lên, nhìn Lưu Vãn Chiếu với vẻ mặt nghi hoặc.
"Ai ~." Trên mặt Lưu Vãn Chiếu mang theo nụ cười, đáp lại một tiếng.
Nhưng mà lúc đáp lời, nàng vẫn luôn nhìn Hà Tứ Hải, thấy Hà Tứ Hải không có lên tiếng phản đối thì cười đến càng vui vẻ.
Đào Tử: (⊙? ⊙)
"Được rồi, đừng nghịch nữa, em có ý định gì không?" Hà Tứ Hải thuận tay ôm Đào Tử lên, quay sang hỏi Lưu Vãn Chiếu.
Hà Tứ Hải cũng là lần đầu tiên tới Thân Thành, cảm thấy không quen.
Lưu Vãn Chiếu thì không giống. Nàng rất quen Thân Thành, lúc mới vừa tốt nghiệp, nàng còn từng làm việc tại Thân Thành một quãng thời gian.
Chủ yếu là làm phiên dịch trong một công ty nước ngoài, sau đó mới về Hợp Châu làm giáo viên.
"Đi thôi, em biết một quán ăn rất ngon, cách chỗ này không xa." Lưu Vãn Chiếu đẫn đầu đi về phía trước.
"Ba ba, dì Lưu muốn làm mẹ con sao?" Đào Tử ôm cổ Hà Tứ Hải lặng lẽ nói ở bên tai hắn.
Mặc dù nàng là trẻ nhỏ, nhưng lại không phải đồ ngốc, thông minh lắm đó nha.
"Có đúng không? Vậy con có muốn nàng làm mẹ của con không?" Hà Tứ Hải đè thấp tiếng nói, nhẹ nhàng hỏi.
Đào Tử nghe vậy suy nghĩ một chút, sau đó nói ra lời khiến người ta kinh hãi: "Con muốn bà Tôn làm mẹ con."
Hà Tứ Hải: ( ̄△ ̄;)
"Tai sao con lại nghĩ như vậy?"
"Bà Tôn là mẹ của chị Huyên Huyên, đối với chị Huyên Huyên rất tốt." Đào Tử có chút hâm mộ.
"Cho nên, bà Tôn đã là mẹ của Huyên Huyên rồi, không thể làm mẹ con. Nhưng mà, dì Lưu lại không có em bé, nàng là có thể làm mẹ con." Hà Tứ Hải vội vàng giải thích.
Đào Tử nghe vậy thì nghiêm túc gật gật đầu.
Suy nghĩ một chút rồi lại nói: "Ba ba, dì Lưu muốn làm vợ của ba sao?"
"Đúng rồi, trước đây không phải từng nói với con rồi sao?"
Hừm ~, Đào Tử nâng cằm nhỏ, nói nghiêm túc: "Dì Lưu rất tốt, làm vợ của ba đúng là không tốt."
"Con vật nhỏ này, biết tất cả mọi chuyện sao?" Hà Tứ Hải nhẹ nhàng vỗ vỗ ở trên cái mông nhỏ của nàng.
"Đó là đương nhiên, con thông minh lắm đó nha." Đào Tử đắc ý nói.
"Dì Lưu làm vợ ba, nàng đương nhiên chính là mẹ con rồi." Hà Tứ Hải nói.
"Sau khi dì ấy làm mẹ con, liệu có thể sẽ không thích con hay không?" Đào Tử cau mày, hơi lo lắng hỏi.
"Vậy cô ấy hiện tại có thích con hay không?" Hà Tứ Hải hỏi.
"Thích." Đào Tử không chút nghĩ ngợi, lập tức bật thốt lên.
"Vậy không phải là được rồi sao, chờ nàng làm mẹ của con thì sẽ càng yêu thích con hơn." Hà Tứ Hải nói.
"Giống như mẹ thật sự sao?" Đào Tử lại hỏi.
"Không phải là giống, nàng chính là một người mẹ thật sự." Hà Tứ Hải ôm nàng vào trong lòng, nhìn về bóng lưng phía trước của Lưu Vãn Chiếu.
Lưu Vãn Chiếu hình như phát hiện ra, quay đầu lại nói với bọn họ: "Sao đi chậm thế, nhanh lên một chút."
"Được, tới ngay." Đào Tử và Hà Tứ Hải đồng thời đáp lại.
Hà Tứ Hải ôm Đào Tử, bước lớn đuổi theo.
Đào Tử ôm cổ Hà Tứ Hải, lại ghé vào lỗ tai của hắn nói nhỏ: "Mẹ đều sẽ lải nhà lải nhải đúng không?"
"Ồ, vì sao nói như vậy?"
"Chị Huyên Huyên nói."
"Ha ~ "
"Mấy người nói thầm cái gì đó, cũng nói cho em nghe một chút." Lưu Vãn Chiếu nghe thấy bọn họ nhỏ giọng nói chuyện, quay đầu lại hỏi.
"Không được, đây là bí mật." Hà Tứ Hải nói.
"Đúng, là bí mật." Đào Tử cao hứng nói.
"Nói đi, nói đi, em muốn nghe, nhanh nói cho em nghe một chút..." Lưu Vãn Chiếu kéo cánh tay Hà Tứ Hải lại rồi làm nũng.
"Được rồi, được rồi, đừng lắc nữa, anh nói còn không được sao?" Hắn thực sự là không chịu được.
"Nói mau."
"Nói em lải nhà lải nhải."
"Ha ~ "
"Hai người các người là đồ tồi, nhìn xem em đánh các người."
Lưu Vãn Chiếu đánh một hồi ở trên người Hà Tứ Hải, lại vỗ nhẹ mấy cái ở trên mông Đào Tử.
Đào Tử tuy rằng muốn tránh, nhưng bị ba ba ôm vào trong ngực nên trốn không xong.
Ai yêu, ai yêu ~, Đào Tử gọi hai tiếng tượng trưng.
Ha ha ~, thực ra không đau một chút nào.
"Kít ~ "
Mặt nhỏ của nàng bị dì Lưu hôn trộm một hồi.
------
Dịch: MBMH Translate