Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 327 - Chương 327: Nhóc Nghịch Ngợm

Chương 327: Nhóc Nghịch Ngợm Chương 327: Nhóc Nghịch Ngợm

Hà Tứ Hải bế Đào Tử trở về khách sạn cùng với Lưu Vãn Chiếu, thế mà lại chạm mặt cô gái cưỡi con xe màu hồng phấn mới gặp lúc tối ngay trước sảnh.

Chắc hẳn đối phương cũng nhận ra bọn Hà Tứ Hải, nên hơi xấu hổ mà mỉm cười gật đầu.

Huyên Huyên vừa về phòng, nghe thấy tiếng động kế bên liền chạy sang.

Chỉ có điều cô nhóc cũng mới về không lâu, Thẩm Di Nhiên và cha mẹ nhóc vẫn chưa về.

Thấy Đào Tử đã chìm vào giấc ngủ, Huyên Huyên hơi thất vọng, tính lén rời đi.

“Con gọi nó dậy đi.” Hà Tứ Hải nói.

“Hả, không để chị ấy ngủ ạ?” Huyên Huyên khẽ giật mình hỏi lại.

“Tắm xong mới được ngủ, con gọi nó đi.” Hà Tứ Hải nói, xong xuôi cầm quần áo của mình đi tắm rửa trước.

Chờ Đào Tử tỉnh rồi, Lưu Vãn Chiếu sẽ tắm rửa cho nó.

Huyên Huyên hết nhìn trái lại nhìn phải, thấy mọi người đều rời đi hết rồi, kế đó lại dời ánh mắt về phía Đào Tử đang ngủ khò khò trên giường, khẽ cười trộm.

Rồi cô bé lại duỗi ngón tay nhỏ của mình hếch lỗ mũi Đào Tử lên.

“Mình là bé heo nhỏ.”

La la la.........

Sau đó lại kéo lỗ tai Đào Tử.

“Mình có đôi tai bự.”

La la la.......

Rồi lại chọc nhẹ vào gương mặt nhỏ xinh của Đào Tử.

“Lớn lên mũm mĩm.”

La la la.........

Thấy Đào Tử vẫn ngủ chẳng biết trời trăng mây gió gì, Huyên Huyên mừng đến mức muốn nhảy dựng hết cả lên.

Đúng lúc này, Lưu Vãn Chiếu bước ra từ một phòng tắm khác, trên tay cầm quần áo đã thay, thấy Huyên Huyên vừa lén nhảy lén hát liền hỏi một cách tò mò: “Em đang làm gì thế?”

“Ách......”

“Em đang gọi Đào Tử dậy đi tắm ạ.” Huyên Huyên không cười nữa, trưng ra vẻ mặt nghiêm túc hết mực.

“Vậy à? Thế gọi nó dậy nhanh nha, với lại em qua chỗ mẹ lấy quần áo để thay qua đây luôn đi, chị tắm cho em với Đào Tử luôn.”

“Dạ.” Huyên Huyên đáp lại mau lẹ.

Sau đó dùng đôi tay nhỏ nhắn của mình bịt mũi và miệng Đào Tử.

Lưu Vãn Chiếu: (ΩДΩ)

Đào Tử hô hấp không thuận liền vung tay loạn xạ, chân nhỏ đạp lung tung, giãy giụa muốn tỉnh.

“Được rồi, Đào Tử tỉnh rồi.” Huyên Huyên rút đôi tay nhỏ về với vẻ mặt bình tĩnh.

Đào Tử há miệng thở phì phò, sợ chết đi được, suýt chút nữa thì đi đời rồi.

..............

Sau khi tắm rửa xong, Hà Tứ Hải ngồi ở đầu giường lướt điện thoại, còn Lưu Vãn Chiếu mang hai con nhóc giời đánh vào phòng tắm.

Tiếng vui đùa ầm ĩ nhanh chóng vang lên từ bên trong.

“Phí Địch Nam, xem cặp sừng sắc nhọn lợi hại của ta đây.”

“Ta là tê giác khổng lồ, lợi hại hơn ngươi.”

“Ta là voi, voi........”

..........

“Hai đứa đừng chơi mấy trò vớ vẩn như vậy nữa.” Lưu Vãn Chiếu hô lên trong phòng tắm.

“Trò này không vớ vẩn tí nào, còn dễ chơi nữa.” Đào Tử nói.

“Đúng vậy, phải rồi, sao chị lại giận thế?” Huyên Huyên hỏi.

“Là vì không chơi cùng chị sao ạ?” Đào Tử hỏi.

“Được rồi, đừng nháo nữa, bọn em chơi với chị .” Huyên Huyên tiếp lời.

“Thế chị ý làm gì đây?” Đào Tử tò mò.

“Làm yêu quái bụng bự.” Huyên Huyên hét lên.

“Ha ha, dì có hai cái bụng bự.” Đào Tử vừa cười ha ha vừa nói.

Kế đó phòng tắm truyền đến hai tiếng “bép bép”.

Ngay lập tức là tiếng kêu đầy tức giận của hai ông giời con: “Oa, chơi xấu, sao lại đánh hai đứa bé như bọn em được?”

Chẳng bao lâu sau, Đào Tử và Huyên Huyên mặc bộ áo ngủ dễ thương, tóc ướt dầm dề mà bước ra từ phòng tắm.

“Sao không lau qua tóc đi?” Hà Tứ Hải nói.

“Tứ Hải, đầu giường có khăn lông khô, anh lau cho hai đứa đi.” Lưu Vãn Chiếu nói vọng ra từ trong nhà tắm.”

“Chị nói là trẻ con dùng máy sấy cho khô tóc là không tốt, sẽ biến thành những đứa trẻ không có tóc.” Huyên Huyên nói.

“Những đứa trẻ không có tóc?”

Đào Tử nghĩ ngợi một phen, thấy thú vị liền vui vẻ hẳn lên.

Hà Tứ Hải bế hai đứa lên giường ngồi rồi mở ti vi, cho hai nhóc xem hoạt hình.

Ngoại trừ lúc ngủ, cũng chỉ có thời điểm này thì hai bé heo nhỏ mới yên tĩnh đôi chút.

Hà Tứ Hải cẩn thận lau tóc cho hai đứa trẻ.

Hai cô bé nhìn tivi chằm chằm, cho dù Hà Tứ Hải lau như xoa hai cục bột, lăn qua lộn lại vẫn không động đậy như trước, chỉ chú tâm vào màn hình.

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Hà Tứ Hải mở cửa, phát hiện Thẩm Thiên Phòng đang đứng trước cửa với cậu con trai nhà mình, Thẩm Di Nhiên.

Cậu nhóc còn xách theo một ít đồ vật ở trên tay.

“Huyên Huyên với Đào Tử đâu rồi ạ?” Thẩm Di Nhiên nghển cổ lên hỏi.

“Đang xem phim hoạt hình ở trong nhà kìa.” Hà Tứ Hải xoa cái đầu nhỏ của cậu bé mà nói.

“Cái này là cho Đào Tử và Huyên Huyên ăn.” Cô nhóc cố hết sức giơ chiếc túi nhỏ trong tay lên.

“Con vào đi, tự đưa cho hai đứa nó.” Hà Tứ Hải tránh sang một bên.

“Tôi không vào đâu, để Nhiên Nhiên ở đây chơi một lúc, lát nữa tôi qua đón con bé sau.” Thẩm Thiên Phóng nói.

Hắn biết Lưu Vãn Chiếu cũng ở đây, cho nên không vào làm phiền.

Thẩm Di Nhiên chỉ là một đứa trẻ thì không sao, nhưng hắn lại là một người đàn ông trưởng thành, không tiện cho lắm.

Hà Tứ Hải nghe vậy cũng không miễn cưỡng.

Vốn chỉ có hai bé heo nhỏ xem hoạt hình chăm chú, giờ lại tăng thêm một đứa nữa.

Ba cô bé ngồi xếp hàng xem ti vi, vừa cầm đồ ăn vặt mà Thẩm Di Nhiên mang tới vừa nhai răng rắc, nom chẳng khác gì mấy chú hamster bé bỏng.

Trông dáng vẻ đáng yêu của ba đứa, Hà Tứ Hải liền lôi điện thoại ra, chụp lại một tấm.

Thẩm Di Nhiên ở lại chưa được bao lâu đã bị mẹ mình gọi trở về.

Còn Huyên Huyên không trở về, tối nay ngủ lại đây với Đào Tử.

...........

Ngày hôm sau.

“Vốn dĩ tôi định đặt khách sạn theo phong cách Disney, nhưng tạm thời hiện giờ đang bảo trì, không mở cho người ngoài.”

Trên đường tới Disney, Thẩm Thiên Phóng nói với mọi người.

Đến Disney thì đi tàu điện ngầm là tiện nhất.

Cũng may khách sạn ở ngay tuyến tàu điện ngầm, ra cửa cái là bắt được.

Chỉ có điều giữa chừng phải đổi tuyến ba lần, hơi phiền một chút.

“Không sao mà, vậy cũng khá tốt, anh không thấy bọn nhỏ vui vẻ lắm sao?” Lưu Trung Mưu chỉ ba nhóc con đang ngồi song song trên ghế, đung đưa mấy cái chân nhỏ.

Từ lúc xuất phát ở trung tâm thành phố, tàu điện ngầm còn hơi đông, trẻ con đều được người lớn ôm trong lòng.

Nhưng đến khi đổi tuyến, người dần ít đi, tận đến chuyến cuối cùng thì hầu như chẳng còn một ai, chỉ còn dư mấy người tới Disney, ngoại trừ trẻ con, người trẻ tuổi cũng tương đối nhiều.

“Mua đồ lưu niệm ở Disney đi nào, túi xách độc nhất vô nhị đây........” Lúc này, có nhân viên bán đồ lưu niệm Disney lên tàu.

Có bong bóng, đồ trang sức, có túi xách, sặc sỡ đủ màu, dễ dàng thu hút ánh mắt của trẻ nhỏ.

“Vào trong mua đắt lắm, mua ở chỗ tôi rẻ hơn nhiều.” Nhân viên nỗ lực chào hàng mọi người.

“Mấy đứa thích không? Thích thì mua đi, đúng là bên trong hơi đắt đấy, nhưng chất lượng chẳng khác nhau là bao.” Lưu Vãn Chiếu ngồi ở ghế đối diện, thấy vẻ mặt thèm thuồng của ba đứa nhóc liền nói.

“Sao chị lại biết?” Huyên Huyên hỏi.

“Bởi vì chị đi rồi chứ sao.” Lưu Vãn Chiếu trả lời.

“Hứ, sao em lại không biết, sao không đưa em đi cùng?” Huyên Huyên nghe vậy liền ngớ người, sau đó giận dỗi.

Lưu Vãn Chiếu cười cười, xoa cái đầu nhỏ của cô bé. Hồi trước cô từng đi công tác ở Thượng Hải, đương nhiên là có ghé qua Disney rồi.

Nhưng ai biết được lúc đó Huyên Huyên có đi kế bên mình hay không đâu?

Nói không chừng cô nhóc cũng từng tới, chẳng qua quên rồi mà thôi. Tứ Hải nói, ký ức của quỷ đều rất ngắn ngủi, ngoại trừ ký ức lúc sinh thời, sau khi biến thành quỷ sẽ ngắn hơn rất nhiều.

“Nếu em thích, sau này chị sẽ đưa em tới đây chơi thường xuyên.” Lưu Vãn Chiếu dịu dàng nói.

“Ha ha, chị là nhất, em yêu chị.” Huyên Huyên nghe vậy liền vui vẻ hẳn lên.

“Em cũng muốn tới chơi.” Đào Tử ở kế bên khẽ thì thầm.

“Đương nhiên sẽ đưa em đi cùng rồi.” Lưu Vãn Chiếu cười nói.

Chỉ có Thẩm Di Nhiên không lên tiếng, bởi ánh mắt thằng nhóc vẫn luôn đặt trên người mẹ mình.

Bùi Cẩm Tú đang mua đồ Disney cho bọn trẻ.

Các hành khách chú ý, đã đến trạm cuối, chào mừng mọi người tới Disney...........

Oa, bọn nhỏ reo lên một tiếng rồi đứng lên.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment