“Oa, nhiều người quá đi.”
Lúc mới xuống tàu điện ngầm còn chưa thấy gì, nhưng tới lúc đến cửa Disney rồi mới phát hiện chỗ quảng trường nghìn nghịt những người là người.
“Sao lại đông thế nhỉ?” Hà Tứ Hải cũng hơi giật mình.
Vốn dĩ tưởng rằng mình tới sớm lắm rồi, nhưng giờ lại phát hiện có người còn tới sớm hơn, quan trọng là còn nhiều tới vậy.
Dòng người ít nhất chia thành tám, chín đội ngũ, mỗi đội ngũ đều xếp thành hàng dài thườn thượt.
À đâu, không phải một dài thườn thượt, mà là từng hàng cong quẹo được phân thành vùng, hơn nữa mỗi vùng đều có nhân viên công tác đảm bảo trật tự.
“Như kiểu ngày nào cũng vậy ấy.” Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh nói.
“Ông chủ Disney giàu ghê.” Đào Tử đứng kế bên chợt cảm thán.
“Sao lại nói như vậy?” Hà Tứ Hải khó hiểu.
“Bởi vì Disney rất đắt, còn nhiều người tới vậy, đương nhiên là ông chủ Disney sẽ giàu rồi.”
“Ừm, nói đúng lắm.” Hà Tứ Hải sờ cái đầu nhỏ của cô bé.
“Giờ chúng ta phải xếp hàng hả?” Lưu Trung Mưu hỏi.
Đây cũng là lần đầu tiên bọn họ tới mấy chỗ như thế này.
“Không cần, tôi mua thẻ VIP rồi, có thể đi lối riêng nhanh hơn.” Thẩm Thiên Phóng nói.
“Tìm xem lối vào dành cho VIP ở đâu.” Bùi Cẩm Tú nói.
“Chắc là bên kia.” Lưu Vãn Chiếu chỉ vào lối đi khá trống vắng bên cạnh một người đàn ông.
Lưu Vãn Chiếu cũng từng đi chỗ này rồi.
Vì thế đoàn người hướng sang bên kia, đúng là lối đi nhanh dành cho VIP.
Bước vào lối đi nhanh liền tiện hơn rất nhiều, chờ bọn họ vào chỗ kiểm tra, đội ngũ dài thượt trên quảng trường kia còn chưa di chuyển được chút nào.
Song sau khi qua cửa kiểm tra cũng không phải tiến thẳng vào Disney, mà chỉ là ở ngoài cửa.
Đập vào mắt trước tiên là một cánh cửa lớn với phong cách Châu u, trước cửa còn có một vườn hoa hình tròn rất bắt mắt, khiến cho đôi mắt của mấy đứa trẻ sáng bừng hết cả lên.
“Nhân lúc còn ít người, chúng ta chụp vài tấm đi?” Lưu Vãn Chiếu đề nghị.
HIển nhiên không ai có ý kiến gì, trái lại mấy đứa nhóc lại không nguyện ý cho lắm.
Bọn chúng sắp chờ không nổi rồi.
Chỉ tiếc là phản kháng cũng vô ích, nên đành phải ngoan ngoãn chụp ảnh với người lớn.
Sau đó ba đứa nhỏ cùng nhau chụp mấy tấm hình làm kỷ niệm.
Xong xuôi hết thảy mới giục mọi người vào Disney.
Bởi hầu hết mọi người còn đang xếp hàng ở bên ngoài, nên bên trong chẳng có mấy ai.
“Giờ chúng ta đi đâu đây?” Mọi người nhìn về phía Lưu Vãn Chiếu, ai bảo cô đã tới đây đâu, đương nhiên là kinh nghiệm dồi dào rồi.
“Nếu không có thẻ VIP, trước tiên chúng ta có thể chơi Soaring Over The Horizon hoặc đi tàu lượn siêu tốc trên bảy chú lùn, bởi vì có nhiều người nhất. Nhưng giờ chúng ta có thẻ VIP thì không cần, chơi chỗ nào cũng được.” Lưu Vãn Chiếu nói.
“Thế cho bọn nhỏ chọn đi.” Tôn Nhạc Dao lên tiếng.
Hồi nãy ở lối vào cô có cầm một tấm bản đồ, để mấy đứa nhỏ tự mình chọn vậy.
“Đi tàu lượn siêu tốc trên bảy chú lùn.” Mấy đứa nhỏ chưa thèm xem bản đồ đã trăm miệng một lời.
Hai cô nhóc đã nghe bé mập Minh Hạo nói, thằng nhóc từng tới Disney chơi rồi.
“Vậy đi, chúng ta đi tàu lượn siêu tốc trên bảy chú lùn.” Lưu Vãn Chiếu đi trước dẫn đường.
“Kiến trúc chỗ này tinh xảo thật đấy, trông hấp dẫn ghê.” Tôn Nhạc Dạo ngắm nhìn cảnh sắc xung quanh, hơi cảm thán.
Cô đã ngần này tuổi rồi còn cảm thấy mấy thứ này rất tinh mỹ, quả thực khiến người ta có cảm giác tiến vào những lâu đài của công chúa trong mấy bộ phim hoạt hình disney.
tàu lượn siêu tốc trên bảy chú lùn nằm ở phía sau lâu đài, cho nên sẽ băng qua nơi này. Dọc đường đi, mấy nhóc con đứa nào đứa này đều nghển cổ lên, nom vẻ mặt hưng phấn lắm.
“Công chúa Bạch Tuyết ở trong đó sao ạ?” Đào Tử hỏi.
“Ách.........., chắc không đâu.” Hà Tứ Hải nói.
“Thế là Elsa và Anna ở trong đấy ạ?” Huyên Huyên tò mò.
“Họ ở trong vương quốc băng tuyết, còn nơi này làm gì có.” Lưu Vãn Chiếu cười cười.
“Nói không chừng Sophia ở bên trong đấy, cô ấy có pháp thuật mà.” Thẩm Di Nhiên nói vu vơ.
“Đứa nhỏ ngốc, trên thế giới này làm gì có pháp thuật.” Bùi Cẩm Tú kéo tay con gái nhà mình, khẽ nói.
“Mới không phải, chị Huyên Huyên biết pháp thuật đó.” Đào Tử lập tức lớn tiếng phản bác.
“Chị biết lúc nào?” Huyên Huyên hỏi lại ngay tức thì.
“Chị biết mà? →_→” Đào Tử trưng ra vẻ mặt gạt người.
“Em thấy, chị bùm một cái liền biến mất, bùm một cái lại xuất hiện.” Đào Tử một bên nói, một bên múa may tay chân, tỏ vẻ như thế này......... rồi thế này............
“Đó đâu phải pháp thuật.” Huyên Huyên bất đắc dĩ, sống chẳng còn gì luyến tiếc, đã giải thích nhiều lần lắm rồi đó.
“Hứ, em cũng có pháp thuật đấy.” Đào Tử đắc ý.
“Thật vậy à?” Thế mau biến ra pháp thuật xem nào.” Thẩm Di Nhiên hỏi một cách hứng thú.
Cô nhóc là tin thật.
Trên thực tế, Bùi Cẩm Tú cũng hơi tin, bởi lúc trước ngoại trừ Hà Tứ Hải ở ngoài, Huyên Huyên là người duy nhất nhìn thấy linh hồn của cô trong trạng thái “con người”.
“Em không mang gậy pháp thuật, để ở nhà mất rồi.” Đào Tử xòe tay, tỏ vẻ bất đắc dĩ mà gật đầu.
Mọi người nói nói cười cười, cùng nhau chụp hình rồi tiến vào lâu đài.
“Chỗ này được đi lên không nhỉ?” Tôn Nhạc Dao bỗng nhiên cất tiếng hỏi.
“Có thể lên, nhưng không được lên trên tường thành, chỉ được ở trong thôi. Hơn nữa cửa sổ đều bị đóng hết, chẳng có gì vui cả.” Lưu Vãn Chiếu nói.
“Chờ đến cuối chúng ta lên xem thử đi.” Tôn Nhạc Dao nói.
Cô thật sự muốn xem thử lâu đài có dáng vẻ như nào.
Sau đó, bọn họ đi ngang qua mê cung Wonderland. Ba nhóc con đều nhận ra, nên đứa nào đứa nấy cũng ghé vào cầu thang, ngó xuống phía dưới.
“Chờ đi tàu lượn siêu tốc trên bảy chú lùn, chúng ta lại qua đây.” Lưu Vãn Chiếu nói với mấy đứa nhóc.
Mọi người cũng phát hiện xung quanh đây đã dần đông đúc hơn.
“Thế mẹ đi dạo với ba mấy đứa trước đây, chúng ta không chơi tàu lượn siêu tốc đâu.” Tôn Nhạc Dao nói.
Bọn họ đã lớn tuổi, không ham mấy trò chơi kích thích như vậy.
“Được rồi, lối vào ở ngay phía trước, đến lúc đấy bọn em tới tìm hai người.” Lưu Vãn Chiếu cũng không miễn cưỡng.
Bởi vì có thẻ VIP, cộng thêm bọn họ tới sớm nên được đi lên trên ngay.
Bên trong hơi tối, Đào Tử phải nắm chặt cánh tay Hà Tứ Hải.
Bởi vì toàn dãy ghế đôi nên Hà Tứ Hải mang theo Đào Tử, Lưu Vãn Chiếu cùng Huyên Huyên, Bùi Cẩm Tú và Thẩm Di Nhiên, còn Thẩm Thiên Phóng, hắn chỉ đành ngồi cùng một người khác.
“Đừng khẩn trương, ba ở đây mà.” Thấy Đào Tử nắm chặt tay vịn, cơ thể căng cứng hết cả lên, Hà Tứ Hải khẽ an ủi.
“Dạ, có ba ở đây, con không sợ gì hết.” Đào Tử nghe thấy vậy nên thoải mái hơn đôi chút.
Sau tiếng chuông vang lên, tàu lượn siêu tốc mang theo tiếng nhạc, chậm rãi lăn bánh về phía sơn động bên ngoài.
Vừa ra ngoài liền nghênh đón một cái sườn núi nằm nghiêng, khiến cho mọi người có cảm giác ngồi trên tàu lượn mà mất hết trọng lượng rơi thẳng xuống dưới.
Tiếng cười lẫn lộn với tiếng thét chói tai vang lên từ đợt này đến đợt khác.
Đào Tử khẩn trương hết cả lên, vô thức muôn dựa sát vào người Hà Tứ Hải, nhưng vì dây an toàn buộc chặt nên cô bé hoàn toàn không nhúc nhích được.
Ngồi ở đằng trước cô bé chính là Lưu Vãn Chiếu và Huyên Huyên.
Huyên Huyên không la hét, còn cười khanh khách, nom vui vẻ lắm. Trái lại người hét ầm lên lại là Lưu Vãn Chiếu.
“Không sao, con xem chị Huyên Huyên dũng cảm chưa kìa, đừng sợ.” Hà Tứ Hải khẽ nghiêng đầu thì thầm vào tai Đào Tử.
Đào Tử nghe vậy liền gật đầu một cách kiên định.
Sau đó tàu lượn siêu tốc chậm rãi tiến vào sơn động, trên những vách đá xung quanh ngập tràn những viên kim cương sáng chói và ánh đèn lung linh, còn có mấy chú lùn đang múa may chiếc quốc của mình.
“Đẹp thật đấy.” Toàn bộ những tiếng thét chói tai hồi nãy đều biến mất, nhường chỗ cho những tâm hồn đắm chìm vào cảnh đẹp trước mặt.
Lực chú ý của Đào Tử cũng bị thu hút, nên chẳng còn sợ hãi như trước nữa.
Nhưng cô bé lại không phát hiện, tàu lượn siêu tốc đang từ từ leo lên sườn núi. Chờ tới lúc ra khỏi sơn động, sẽ lao thẳng xuống dưới một góc chín mươi độ.
Cuối cùng Đào Tử không nhịn nổi nữa, thét lên một tiếng chói tai, sau đó lại phát hiện chẳng có chuyện gì, liền cười khúc khích.
“Ba.” Đào Tử chợt kêu lên.
“Sao thế?” Hà Tứ Hải hỏi lại.
“Ha ha ~, chỉ là con muốn gọi ba vậy thôi.”
“Phải không, nhóc ngốc nghếch~”
Đào Tử nghe vậy vẫn vui vẻ một cách ngây ngô như trước.
------
Dịch: MBMH Translate