“Có phải con lợi hại lắm hay không, chẳng sợ hãi tẹo nào.” Chờ xuống khỏi tàu lượn siêu tốc, Đào Tử hưng phấn.
Hà Tứ Hải: →_→
Chẳng biết hồi nãy ai la hét inh ỏi hết cả lên, lên xe thì rén, xuống xe thì vênh vênh lên thế này đây?
“Chúng ta ngồi lại lần nữa đi, ngồi lại lần nữa nha?” Huyên Huyên nói một cách háo hức.
Con nhóc này lớn mật, cái gì cũng không sợ, cả hành trình toàn là tiếng cười của nó thôi.
Còn Thẩm Di Nhiên ở một bên khác Đào Tử thì không sai biệt cho lắm, nửa sợ hãi nửa kích thích.
Nhưng cô vẫn hơi lo lắng, bởi sắc mặt Bùi Cẩm Tú tái nhợt như tờ giấy, còn đang che ngực để bình tĩnh lại.
Dẫu sao cô ấy cũng bị bệnh suốt một thời gian dài, vừa nằm viện vừa uống thuốc. Mặc dù giờ đã khỏi, nhưng cơ thể vẫn còn suy yếu lắm.
“Sao rồi, đỡ chút nào chưa?” Thẩm Thiên Phóng đưa cho cô một chai nước khoáng, để cô uống một ngụm rồi hỏi một cách lo âu.
Bùi Cẩm Tú phẩy tay, ý chỉ mình không sao.
Hiện giờ cô không mở miệng nói chuyện nổi, cứ mở miệng là lại muốn nôn ngay tức thì.
“Kế tiếp em đừng đi với bọn anh nữa, cứ để anh ngồi tàu lượn với Nhiên Nhiên là được, chớ cậy mạnh.” Thẩm Thiên Phóng oán giận ngoài miệng.
Dù Bùi Cẩm Tú không thoải mái cho lắm, cũng chẳng còn sức lực gì, nhưng vẫn nhịn không được mà trợn trắng mắt.
Cô không nói được, nhưng lại có đứa con gái nhà mình lên tiếng thay.
Thẩm Di Nhiên nổi giận đùng đùng, đánh một cái lên mặt Thẩm Thiên Phóng: “Mẹ muốn đi cùng con thôi mà.”
Bùi Cẩm Tú thấy con hiểu được lòng mình, liền vui vẻ sờ soạng gương mặt nhỏ của nhóc con.
Thẩm Di Nhiên hiểu, sao Thẩm Thiên Phóng lại không hiểu được, chỉ là hắn thương bà xã nhà mình thôi.
May thay Bùi Cẩm Tú không thoải mái cũng chẳng bao lâu, ngồi nghỉ một lúc là ổn rồi.
“Ngại quá, để mọi người phải chờ rồi.”
“Không sao, chúng ta tới mê cung xứ sở thần tiên đi.” Lưu Vãn Chiếu nói.
Vì thế, lúc này mọi người mới ra khỏi khu nghỉ ngơi.
Mê cung Alice, xứ sở thần tiên là nơi mở tự do, không cần xếp hàng, cứ đi vào là được.
Hàng rào cây xanh, tường đá, những bông hoa lớn được điêu khắc một cách diệu kỳ tạo thành mê cung. Bất luận là từ chi tiết hay ý tứ đều được làm vô cùng hoàn mỹ.
Đặc biệt là đối với mấy nhóc con còn đang độ tuổi hiếu kỳ như Đào Tử, chỗ nào cũng lộ ra niềm vui bất ngờ.
Vốn dĩ mấy đứa không thích chụp ảnh, đều nhịn không nổi mà bảo người lớn chụp cho bọn chúng mấy tấm.
Gương thần, cánh cửa phát ra âm thanh, vương tọa của Nữ hoàng Đỏ.....
Từ Ngự Hoa Viên của Nữ hoàng Đỏ, mọi người vừa đi lại vừa ngắm, một đường tiến tới Bữa tiệc trà điên rồ.
Nơi đây hoàn toàn chính là các đạo cụ điện ảnh phóng đại, có có đủ loại mũ thần kỳ.
Đừng nói đám nhóc con, ngay cả Lưu Vãn Chiếu và Bùi Cẩm Tú đều hứng thú bừng bừng mà đứng chụp ảnh bên dưới những chiếc mũ.
Lưu Vãn Chiếu còn lôi Hà Tứ Hải vào đứng cùng mình, để bọn Đào Tử chụp ảnh hộ.
Tay Đào Tử vừa ngắn lại vừa nhỏ, ngay cả điện thoại cũng cầm không xong, nhưng đến lúc chụp ảnh cũng ra gì lắm.
Nhưng cứ đi mãi mà bọn họ vẫn chưa thấy vợ chồng Lưu Trung Mưu.
Tận đến khi ra tới hoa viên, mới nhìn thấy hai người họ ngồi nghỉ ngơi trên ghế đá.
“Oa, sao nhiều người thế?” Đào Tử nhìn tàu lượn siêu tốc hồi nãy vừa chơi xong với vẻ mặt kinh ngạc.
Lúc này bên dưới tàu lượn siêu tốc toàn người là người, thoạt nhìn có hơi đáng sợ.
Thật ra không chỉ mỗi tàu lượn siêu tốc, mà những địa điểm phía trước cũng chật kín người như vậy.
Cho nên ai nấy cũng có vẻ vội vàng, thậm chí còn có người chạy chậm, cũng chỉ vì muốn chơi thêm vài trò nữa, bằng không chỉ tổ phí nguyên một ngày ở Bữa tiệc này thôi.
May thay là đoàn người Hà Tứ Hải có thẻ VIP, nên chẳng vội gì lắm.
“Disney đúng là gian thương mà, bán vé vào cửa thì thôi đi, giờ còn bán cả phiếu xếp hàng.” Sau khi nghe Thẩm Thiên Phóng giải thích, Lưu Trung Mưu cảm thán vô cùng.
Nếu tính mấy tấm thẻ VIP này, thật ra còn đắt gấp mấy lần vé vào cửa, thảo nào nhiều người tình nguyện xếp hàng như vậy, cũng không muốn phí tiền mua.
Ngay cả nhóm người Hà Tứ Hải, chỉ dạo một chuyến thôi, mà thẻ VIP để vào lối đi nhanh còn phí mấy chục nghìn tệ rồi.
Bước ra khỏi mê cung, đoàn người lại hướng về phía trước, chơi hai trò Cuộc phiêu lưu cùng Winnie và Hunny pot spin, đều là mấy trò trẻ con thích.
Trên đường đi còn gặp gỡ người hóa trang thành công chúa Rapunzel và tên đạo chích Flynn.
Cũng chẳng biết Disney tìm diễn viên ở chỗ nào, nom chẳng khác gì diễn viên trong phim hoạt hình, thế nên ba nhóc con đều cho rằng đó là công chúa tóc dài thật sự.
Bọn họ vừa múa vừa hát, sau khi biểu diễn xong liền biến mất một cách nhanh chóng.
“Đúng là làm thật kìa.” Tôn Nhạc Dao vừa cười vừa cảm thán.
Ngay cả người nhiều tuổi như cô còn thấy thú vị, huống gì mấy đứa trẻ con.
........
“Được rồi, ngồi đây đừng cử động.” Lưu Vãn Chiếu móc ra mấy túi bóng từ trong balo rồi bày trên mặt đất, để ba đứa nhóc ngồi lên.
“Làm gì thế?” Lưu Trung Mưu nhìn đội ngũ dài ngoằng hai bên đường, tò mò hỏi.
“Sắp diễu hành đấy, chờ xem diễu hành.” Lưu Vãn Chiếu đáp.
Có hai lần diễu hành, lần đầu là vào lúc 12 giờ trưa, lần sau là khoảng ba rưỡi chiều.
Đang nói chuyện, chợt có tiếng nhạc vang lên, chiếc xe diễu hành từ từ đi tới.
Đào Tử: ╰(*°▽°*)╯
Huyên Huyên: ^O^
Thẩm Di Nhiên: (?′?'?)
..........
Đào Tử đưa một ống kính viễn vọng lên trước mắt, ngẩng cổ nhìn Hà Tứ Hải đứng bên cạnh.
“Con nhìn gì thế?” Hà Tứ Hải cúi đầu hỏi.
Đào Tử đeo một bên mắt kính lên, sau đó rút ra thanh loan đao bên eo rồi giơ lên cao, hung manh nói: “Ta là hải tặc Đào không nói lý, mau giao bảo bối trên người ngươi ra đây.”
Hà Tứ Hải nhìn về phía trước, Thẩm Di Hiên đang mặc chiếc váy của công chúa Sophia, và Huyên Huyên bận chiếc váy màu lụa màu lam của công chúa Elsa.
Lại cúi đầu nhìn gã hải tặc tí hon bận áo khoác nhỏ, mang bịt mắt, dán vết sẹo dài, cảm thấy mệt tim vô cùng.
Sao phong cách của con nhóc này lại khác biệt thế?
Đã nói trước rồi, cho mỗi đứa nhỏ tự chọn cho mình một bộ quần áo Disney.
Thẩm Di Hiên và Huyên Huyên đều chọn váy công chúa, chỉ riêng mỗi Đào Tử là chẳng giống ai, ngay cả nhân viên thu ngân cũng giật mình, bởi chỉ có mấy bé trai mới thích chọn đồ hải tặc mà thôi.
Nhưng Đào Tử lại khăng khăng muốn vậy, Hà Tứ Hải còn có cách nào?
“Nhanh lên, mau giao bảo bối của ngươi ra đây.” Đào Tử lại chỉ loan đao về phía hắn, tỏ vẻ hung dữ.
“Tôi không có tiền.” Hà Tứ Hải nói.
Đào Tử liền trưng ra vẻ mặt ta biết ngay mà.
Sau đó không chờ Hà Tứ Hải nói chuyện, xoay người liền chạy về phía Huyên Huyên và Thẩm Di Hiên.
“Cướp đây.” Cô nhóc tỏ ra hung manh.
“Chúng ta không sợ ngươi đâu.” Huyên Huyên vừa chống nạnh vừa nói.
“Ta có pháp thuật, sẽ biến ngươi thành tảng băng.”
“Ha ha, ta là hải tặc cường đại, ta mới không sợ. Hơn nữa ngươi làm gì có pháp thuật, là chính ngươi nói đấy.” Đào Tử đắc ý.
Chỉ trong thoáng chốc, cô bé đã đánh cướp trang sức trên đầu công chúa Sophia, gậy pháp thuật trong tay công chúa Elsa, huy chương hình chú gấu nhỏ trước ngực dì Lưu, cả bong bóng chuột Mickey trên tay bà Tôn......
Trúng mánh rồi, ta là Đào hải tặc không nói lý, ta là tiểu hải tặc vui vẻ.
Nhìn dáng vẻ vừa đắc ý vừa càn rỡ của Đào Tử, Hà Tứ Hải một lời khó nói hết.
Đang yên đang lành là một công chúa, sao lại biến thành dáng vẻ này rồi?
Haizz ~
------
Dịch: MBMH Translate