Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 330 - Chương 330: Bé Ngoan Vui Vẻ

Chương 330: Bé Ngoan Vui Vẻ Chương 330: Bé Ngoan Vui Vẻ

Kể từ khi giả dạng thành hải tặc, Đào Tử trở nên hống hách hơn rất nhiều. Người trên đường đi ngang, ai chắn đường đều bị cô bé đánh cướp.

Hà Tứ Hải nghi ngờ, chẳng biết có phải Đào Tử học cái này từ Hà Cầu không nữa.

Chờ sau này có cơ hội gặp nó, phải dạy dỗ đàng hoàng mới được, toàn bày cho Đào Tử mấy cái gì không đâu.

“Ta là Đào hải tặc không nói lý, các ngươi mau giao bảo bối ra đây.” Đào Tử ngăn một nhân viên công tác ở hiện trường rồi chĩa loan đao vào người ta.

Trên thực tế, trong Disney có rất nhiều nhân viên công tác giống vậy.

Trên người bọn họ đều treo rất nhiều huy chương, đều là dăm ba thứ kỷ niệm mà Disney bán, có thể mua ở cửa hàng kế bên, cũng có thể trao đổi với bọn họ.

Hơn nửa đồ mua đều là huy chương đại chúng, nhưng nếu đổi với bọn họ, đôi lúc vận khí tốt lại đổi được mấy cái hiếm.

Đương nhiên, nếu gặp nhân viên công tác tốt bụng, cũng có khả năng sẽ cho mình.

Nhìn nhóc con hải tặc bịt một bên mắt, trên mặt dán vết sẹo, giơ cao thanh loan đao, vừa hung hăng vừa đáng yêu, nhân viên công tác cười đến mức không ngậm được mồm.

Kế đó nhân viên công tác chủ động gỡ một cái huy chương xuống rồi đưa cho cô nhóc.

Nhưng ông giời con này lại không thỏa mãn, vẫn cứ nhìn chằm chằm mấy cái huy chương trên người đối phương.

“Làm hải tặc nhưng không được tham quá đâu nhé.” Nhân viên công tác xoa cái đầu nhỏ của nhóc.

Đào Tử chỉ loan đao về phía Huyên Huyên và Thẩm Di Nhiên đang đứng sau.

“Được rồi nhóc con, công chúa và hải tặc cùng nhau đi cướp chứ gì.” Nhân viên công tác cười nói.

Dù vậy nhưng đối phương vẫn gỡ hai huy chương trên người xuống, tặng cho mỗi đứa một cái.

Lúc này ba nhóc con mới vui vẻ rời đi.

Bé hải tặc vui vẻ, đến tối còn tới nhà ăn hải tặc, ăn phần ăn của hải tặc.

Một miếng sườn heo to bự, trông ngon hết sảy. Ba nhóc con nghe mấy lời Minh Hạo nói xong, liền không chọn suất cơm gà tây gì đó.

Chờ ăn xong cơm tối, bầu trời đã hoàn toàn nhường chỗ cho màn đêm.

“Có phải chúng ta nên về nhà ngủ rồi không?” Đào Tử ngẩng đầu, thoáng nhìn khoảng không vô tận bên trên.

“Chờ lát nữa có bắn pháo hoa, chúng ta xem xong hẵng trở về.” Lưu Vãn Chiếu nói.

Thẩm Thiên Phóng nghe vậy, liền để tấm vé xuống.

“Thật là, chúng ta có vé, có thể ngồi ở hàng đầu đấy.” Thẩm Thiên Phóng nói.

Nghe vậy, mọi người không vội nữa. Đúng lúc vừa ăn tối xong, mọi người cùng nhau tản bộ, vận động đôi chút cho khỏe người.

Disney về đêm rực rỡ ánh đèn, đèn neon chiếu ra hình ảnh các nhân vật trong phim hoạt hình, còn có cảnh đẹp khác.

Ba nhóc con như thể không biết mệt, Đào Tử vung thanh loan đao hải tặc của mình mà đuổi theo hai cô công chúa.

“Trẻ con là sung sức vậy đấy, em mệt muốn chết rồi đây này.” Lưu Vãn Chiếu kéo cánh tay Hà Tứ Hải rồi nói.

Cô hầu như đặt toàn bộ trọng lượng lên người Hà Tứ Hải.

“Phải rèn luyện nhiều vào.” Hà Tứ Hải cười nói.

“Có phải anh chê em béo không?” Lưu Vãn Chiếu hờn dỗi.

“Anh nói em béo bao giờ, chỉ là bảo em siêng năng rèn luyện cơ thể chút. Thể lực tốt sẽ không mệt như vậy, với lại em béo chút cũng đẹp.” Hà Tứ Hải cạn lời.

“Nhìn đi, anh vẫn là chê em béo chứ gì.” Lưu Vãn Chiếu nói.

Hà Tứ Hải cười ha ha, biết đối phương đang chọc cười mình, liền dùng sức kéo eo cô rồi nhấc bổng lên, khiến Lưu Vãn Chiếu phải la lên.

Mọi người ăn cơm tối ở phía sau lâu đài, mà muốn xem pháo hoa thì phải đi ra phía trước.

Vốn dĩ thấy trên đường chẳng có mấy ai, ai nấy đều tưởng rằng mọi người đều về nhà hết rồi.

Nào ngờ đến lúc tới phía trước, cả đám đều sợ đến ngây người.

Chẳng những người ngồi kín mít nơi quảng trường, mà còn bậc thang, xung quanh bồn hoa, lan can, trên cột đèn, toàn người là người, nghìn nghịt không đếm xuể.

Đương nhiên ngồi trên cột đèn thì có hơi nói quá, nhưng quả thật có người ngồi trên thùng rác.

“Này cũng đông quá rồi đấy?” Lưu Trung Mưu hơi nghẹn họng mà nhìn trân trân.

“Chúng ta là hội viên, có thể đi lên trước.” Lưu Vãn Chiếu nói.

Quả nhiên sau khi xuất trình vé, nhân viên công tác ở đằng trước liền dẫn bọn họ vào giữa bồn hoa đối diện với tòa lâu đài.

Mặc dù bên trong cũng đông không kém, nhưng đỡ hơn phía sau nhiều.

Ba nhóc con hết nhìn trái lại nhìn phải, nhiều người quá, đông vui quá.

“Ba, chúng ta ở đây làm gì vậy ạ?” Đào Tử hơi tò mò.

Bọn nhóc chỉ là theo chân người lớn, cũng chẳng biết ở đây đang tổ chức cái gì.

“Đợi lát nữa mấy đứa cứ nhìn phía trước là được.” Lưu Vãn Chiếu thì thầm.

Hà Tứ Hải thoáng nhìn điện thoại.

“Chắc sắp bắt đầu rồi đấy?”

Vừa dứt lời, ánh đèn xung quanh chợt tắt ngúm, tiếng nhạc bắt đầu vang lên.

“Oa ~”

Chỉ thấy phía trước lâu đài xuất hiện hình ảnh công chúa Elsa.

Pháo hoa vụt lên từ hai bên tòa lâu đài, cảm giác chẳng khác gì đang xem mấy bộ hoạt hình của Disney.

Ba nhóc con: ╭(⊙o⊙)╮

..............

“Chuyến đi này vui đấy chứ.” Trên đường trở về, Lưu Trung Mưu cảm thán.

“Nếu thích, lần sau lại đi tiếp.” Thẩm Thiên Phóng ở bên cạnh đáp lại.

“Đi chứ sao không, thà không đi thì thôi, nếu đã đi rồi, khẳng định sau này mấy đứa nhóc sẽ đòi đi tiếp cho coi.” Tôn Nhạc Dao ở kế bên nói.

“Cũng đúng.” Thẩm Thiên Phóng ôm con gái mình mà gật đầu.

Thẩm Di Nhiên đang ôm cổ hắn, dựa vào vai hắn mà ngủ ngon lành.

Đào Tử và Huyên Huyên cũng không ngoại lệ, sau khi thả lỏng liền mệt rã rời, còn chưa lên tàu điện ngầm đã mơ màng mà ngủ rồi.

Hà Tứ Hải bế Đào Tử, còn Lưu Vãn Chiếu ôm Huyên Huyên.

Chờ đoàn người trở về khách sạn đã gần 11 giờ đêm.

Nhưng dù muộn vậy phải đánh thức hai bé con, bởi vì phải tắm rửa.

Nguyên một ngày hôm nay, tóc tai hai đứa nhóc đều ướt nhẹp hết cả rồi.

Song hẳn là quá mệt, nên gọi thế nào hai cô bé vẫn không tỉnh. Cuối cùng hết cách, Lưu Vãn Chiếu chỉ đành lấy khăn ướt lau sơ qua cho hai đứa rồi để chúng ngủ, ngày mai tỉnh hẵng tắm sau.

“Lần sau không nên như vậy, một ngày vẫn hơi nhanh quá, tốt nhất là đặt lịch luôn hai ngày.” Lưu Vãn Chiếu nói.

“Lần đầu đi mà, ai biết tốn thời gian như vậy.” Hà Tứ Hải nói.

Dù có thẻ VIP, nhưng bọn họ vẫn còn mấy trò chưa được chơi.

“Tắm rửa rồi chợp mắt chút đi, em cũng mệt mà.” Hà Tứ Hải nói

Lưu Vãn Chiếu gật đầu, xoay người bước vào phòng tắm.

Hà Tứ Hải đứng dậy rồi vào theo.

............

Trẻ con hồi sức rất nhanh, sáng hôm sau tỉnh dậy đã tinh thần phơi phới hết cả rồi.

Bởi vì buổi chiều mới lên xe, nên vẫn còn thời gian nửa ngày để đi dạo ở Thượng Hải.

Cho nên mọi người tản bộ bên bờ sông một buổi sáng, chờ ăn cơm bên ngoài xong xuôi rồi mới trở về khách sạn thu dọn đồ đạc để trở về.

Đào Tử kéo tay Lưu Vãn Chiếu, đi theo Hà Tứ Hải đến quầy lễ tân để trả phòng.

Đúng lúc này, mọi người chợt nghe thấy tiếng cười vang lên từ phía sau.

“Hi hi, là chị ấy kìa.”

Đào Tử quay đầu lại, hóa ra là chị gái tối nọ.

“Chào chị ạ.” Đào Tử tránh khỏi tay Lưu Vãn Chiếu rồi đi qua.

“Hi hi, em nhỏ hơn mà, hôm nay em mới ba tuổi thôi.”

Bé con cười khanh khách, đồng thời nhìn chiếc cài tóc hình chuột Mickey trên đầu Đào Tử.

Đào Tử tháo nó ra rồi đưa cho đối phương: “Cái này cho em.”

“Hi hi, em thích nó lắm, cũng rất muốn, nhưng mà chị dặn không được nhận đồ của người khác.” Bé con tiếp tục cười nói.

Hà Tứ Hải đang làm thủ tục ở trước quầy lễ tân, quay đầu nói với nhân viên phục vụ: “Chút lòng của trẻ con, cô bảo em ấy cầm đi.”

“Cái này.......... không tốt lắm đâu.” Cô lễ tân hơi xấu hổ.

“Có gì đâu, lại chẳng đáng bao tiền, bọn nhỏ vui là được rồi.” Hà Tứ Hải nói.

Cô lễ tân nghe vậy mới lên tiếng bảo em mình nhận đồ.

Bé con thấy vậy liền vui vẻ nhận lấy, sau đó đeo lên cái đầu nhỏ của mình.

“Hi hi, em đẹp chưa này, đáng yêu chưa này.” Cô bé vui vẻ cười nói.

“Đào Tử đi nào.” Hà Tứ Hải gọi Đào Tử đang nói chuyện với bé con.

Đào Tử nghe vậy liền nhanh chóng chạy về phía Hà Tử Hải.

Được giữa chừng như chợt nhớ tới cái gì, cô nhóc quay đầu lại rồi vẫy tay với bé con.

“Em.......” Cô nhóc cũng chẳng biết đối phương là em hay chị nữa.

“Tạm biệt nhé.” Đào Tử nói.

“Hi hi, tạm biệt.” Bé con chào lại.

Có lẽ cái tạm biệt này chính là không bao giờ gặp lại nữa.

“Con thích em ấy lắm à?” Ra khỏi khách sạn, Hà Tứ Hải nhìn Đào Tử đang nắm tay mình rồi hỏi.

Đào Tử gật đầu ngay tắp lự, vui vẻ nói: “Em ấy vui tính, còn xinh nữa.”

“Vậy sao, con cũng tuyệt mà, em ấy nhận được cài tóc chuột Mickey của con, chắc sẽ vui lắm đấy.”

“Ha ha ~ em ấy là bé con vui vẻ, nhất định sau này sẽ luôn vui vẻ như thế.” Đào Tử nói.

“Phải không? Vậy con cũng phải luôn vui vẻ vậy nhé.” Hà Tứ Hải cười nói.

“Vâng, con cũng là bé con vui vẻ mà.”

............

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment