Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 331 - Chương 331: Cuộc Gặp Gỡ Tình Cờ

Chương 331: Cuộc Gặp Gỡ Tình Cờ Chương 331: Cuộc Gặp Gỡ Tình Cờ

Đào Tử nửa tỉnh nửa mê thức giấc, lơ mơ ngồi dậy, xoa đôi mắt còn nhập nhèm, hết nhìn trái rồi lại ngó phải, vẻ mặt hơi bơ phờ, đồng thời duỗi chân nhỏ ra ngoài, ngón chân lung lay mấy cái.

Cô bé ngồi ở đầu giường mà đầu óc hơi choáng váng, sau một lúc lâu mới than tỉnh. Ngoài trời đã sáng bửng, hơn nữa đã rời khỏi Disney, nên hôm nay phải tới nhà trẻ.

“Ba.” Đào Tử kêu lớn.

Cùng lúc đó cô bé nhổm mông dậy, bò xuống giường.

“Tỉnh rồi à? Ba đang nấu cơm, con tự thay quần áo nhé.” Hà Hải Tứ ở bên ngoài nghe thấy tiếng động liền nói vọng lên.

“Dạ.” Đào Tử ngó nghiêng rồi nhìn sang trái, thấy quần áo mới được đặt ngay kế bên.

Đào Tử giở quần áo ra, là chiếc đầm xòe màu rượu vang cùng quần đen, trên đầu gối có hình hai chú chó nhỏ.

Ngó bộ đồ được phối xinh xắn trước mặt, Đào Tử hài lòng gật đầu, xong xuôi mới cởi bộ đồ ngủ hình con vịt ra để thay vào.

Chờ mặc quần áo xong xuôi, Đào Tử liếc mắt về thanh loan đao hải tặc đặt bên cạnh giường rồi cầm lên, sau đó chạy ra khỏi phòng.

Đào hải tặc không nói lý lại tái xuất giang hồ.

Nhưng chờ đến lúc phi ra khỏi phòng, cô bé lại ngây ngẩn cả người, Huyên Huyên đang ngồi trước bàn ăn, vừa ăn vừa lắc lư đôi chân nhỏ của mình.

Tiểu Bạch, bé mèo đen nằm cuộn tròn dưới chân, nom khung cảnh rất hài hòa.

“Chị.” Đào Tử gọi một tiếng, cô bé ngạc nhiên lắm, mới sớm vậy mà Huyên Huyên đã tới đây rồi.

“Đào Tử, em ăn không?” Huyên Huyên giơ chiếc bánh bao to tròn hình bé heo trong tay lên.

“Ba nấu cơm rồi mà.” Đào Tử ngơ ngác mà trả lời.

“Ha ha, em không ăn là chị ăn hết đấy nhé.” Huyên Huyên cắn một ngụm hết luôn nửa cái đầu heo.

Đây là đồ Tôn Nhạc Dao bảo em đưa sang cho Đào Tử.

Nhưng Hà Tứ Hải nói hắn đang nấu cơm, nên bảo em giữ lại mà ăn.

Sau đó cô bé thản nhiên ngồi lên bàn ăn.

Đúng lúc này, Lưu Vãn Chiếu và Hà Tứ Hải cùng bước ra từ phòng bếp.

“Ăn sáng nào.” Lưu Vãn Chiếu hô lớn.

Sau đó vẫy tay với Đào Tử, bảo em lại đây để chải đầu.

Đào Tử còn ngây người lúc này mới phản ứng lại, giơ thanh loan đao trong tay lên, muốn đi cướp chiếc bánh bao hình bé heo của Huyên Huyên.

Chờ đến lúc ăn sáng xong xuôi, Hà Tứ Hải và Lưu Vãn Chiếu chuẩn bị đưa hai con nhóc giời đánh đến nhà trẻ.

Sáng hôm nay Lưu Vãn Chiếu không có tiết, nên có thể tới trường muộn hơn thường ngày.

“Đào Tử, mai ba phải ra ngoài một chuyến, mấy ngày này bà Tôn và dì Lưu sẽ chăm sóc con.” Hà Tứ Hải nói.

“Hả?” Đào Tử nghe vậy liền hơi sửng sốt.

“Ba sẽ về sớm chứ?”

“Đúng vậy, ba sẽ về sớm.”

“Vậy được ạ, ba nhớ phải gọi điện thoại cho con nhé.” Đào Tử nói.

“Biết rồi, hôm nay ba mua cho con một chiếc SmartWatch, ngày nào cũng sẽ gọi cho con. Nếu nhớ ba thì con gọi cũng được.” Hà Tứ Hải nói.

“Con cũng muốn........” Huyên Huyên ở bên cạnh reo lên ngay lập tức.

Hai cô nhóc biết SmartWatch là gì, bởi đã từng thấy các bạn đeo nó.

“Được rồi, hôm nay mua cho hai đứa.” Lưu Vãn Chiếu tiếp lời.

“Ông chủ, ông chủ, anh về là tính........”

“Biết rồi, biết rồi, mang đồ ăn ngon về.” Hà Tứ Hải cướp lời.

“Hắc hắc.....” Huyên Huyên nở nụ cười ngây ngô.

Lưu Vãn Chiếu không hỏi Hà Tứ Hải đi đâu, làm chuyện gì. Bởi cô biết không phải chuyện nào Hà Tứ Hải cũng nói với mình được.

Một hai lần thì không sao, nhưng nhiều lần thì sẽ phiền.

Nếu hắn muốn nói, tự khắc sẽ nói với cô.

Huống hồ chuyện mà Hà Tứ Hải làm đều liên quan đến bên âm, cô cũng không nên hỏi nhiều.

“Lần này tới Ký Châu, hình như huyện Tân An thì phải, chắc tốn khoảng ba bốn ngày gì đấy .”

Mặc dù Lưu Vãn Chiếu không hỏi, nhưng Hà Tứ Hải vẫn nói với cô.

“Ừm, em biết rồi, nhớ gọi điện đấy.” Lưu Vãn Chiếu mỉm cười.

“Con cũng muốn, con cũng muốn, gọi cho con nữa.” Huyên Huyên nóng nảy mà giơ đôi tay bé bỏng của mình lên, còn nhảy nhảy liên tục.

Cô bé thấy ông chủ nhà mình gọi điện thoại cho Đào Tử, gọi cho chị Lưu, mà vẫn không thèm gọi cho nó, sao không sốt ruột cho được?

“Được rồi, gọi cho con nữa.” Hà Tứ Hải xoa cái đầu nhỏ của cô bé.

........

“Ba, nhớ gọi cho con nhé.”

“Ừ, ba nhớ rồi mà.” Hà Tứ Hải bất đắc dĩ.

Hôm qua đi mua SmartWatch cho Đào Tử, cảm giác mới mẻ của nhóc con vẫn chưa vơi chút nào.

Sáng sớm Hà Tứ Hải mới tới cửa sân bay đã nhận được cuộc gọi của cô bé.

Sau đó vừa qua cửa kiểm tra, mới đặt mông ngồi xuống lại nhận được một cuộc gọi nữa.

Vừa cúp điện thoại của Đào Tử xong, Huyên Huyên lại gọi tới.

Hai con nhóc này thế mà lại xem SmartWatch như trò chơi vậy đấy.

“Chú thấy nếu hai đứa muốn gọi điện thoại thì có thể gọi cho nhau mà, một đứa ở trong phòng, một đứa ở phòng khách là được.” Hà Tứ Hải đưa ra gợi ý cho hai nhóc con.

Vừa mới dứt lời, Huyên Huyên còn đang nói chuyện với hắn liền cúp ngay lập tức, nhanh gọn lẹ.

Hắn chỉ là một công cụ đây mà, chẳng ai thèm quan tâm hết.

Hà Tứ Hải hơi dở khóc dở cười mà cất điện thoại di động, sau đó xoay người nhìn u Vũ Dương đang ngồi kế bên, hỏi: “Cô cũng đi Ký Châu à?”

Cũng coi như trùng hợp, hai người gặp nhau ở sân bay.

Kể từ khi xử lý xong vụ của La Thanh Thần, đây cũng là lần tiên hắn nhìn thấy cô ta, dáng vẻ lúc này hoàn toàn khác hẳn với lần đầu gặp gỡ.

Lần ấy, cứ nhìn vào là cảm thấy cả người cô ta toát lên vẻ ráng chống đỡ.

Còn giờ mặt mày sáng sủa, cột tóc đuôi ngựa, ăn mặc bộ đồ tây màu lam, ống quần thẳng tắp, trông vừa thông minh lại vừa lanh lợi.

Cô ta bắt chéo hai chân, ngồi trên ghế, mỉm cười nhìn Hà Tứ Hải.

Ở cách đó không xa, trợ lý của cô ta cứ nhìn xung quanh bên này liên tục.

“Đúng vậy, bên Ký Châu có hạng mục hợp tác, cần phải qua một chuyến.” La Vũ Dương nói.

“Anh Hà? Anh cũng tới Ký Châu làm việc à?” Cô ta tò mò hỏi.

“Có ủy thác, cần tôi tới đó một chuyến.” Hà Tứ Hải cũng không giấu diếm.

“Nếu có gì tôi giúp được thì anh cứ nói nhé.” La Vũ Dương nói.

Xong lại bổ sung thêm một câu: “Ý tôi là về phương diện sinh hoạt ấy, như khách sạn chẳng hạn.”

Cô ta chỉ về phía trợ lý ở đằng sau.

“Không cần đâu, tôi sắp xếp xong cả rồi.” Hà Tứ Hải nói.

La Vũ Dương nghe vậy cũng không để ý, mà tiếp tục nói: “Anh tới chỗ nào của Ký Châu thế? Tôi tới Thạch Môn, nếu anh cũng ở Thạch Môn thì tôi mời anh bữa cơm.”

“Không, tôi tới huyện Tân An.” Hà Tứ Hải đáp.

La Vũ Dương nghe vậy liền tỏ ra tiếc nuối, sau đó nói: “Chuyện lần trước tôi vẫn chưa cảm ơn anh cho đàng hoàng. Sau khi đi du lịch về vẫn bận bịu chuyện công ty suốt, vẫn chưa tới Vấn Tâm Quán cảm ơn anh được.”

Hà Tứ Hải thấy vậy liền cười cười lắc đầu: “Có gì đâu mà cảm ơn, cô ủy thác tôi làm việc, tôi cũng lấy tiền công mà.”

“Sao lại nói vậy được.” Vẻ mặt La Vũ Dương đượm buồn, cô ta lắc đầu.

Sau đó chấn chỉnh lại tinh thần mà nói: “Lần này quay về, nhất định tôi phải cảm ơn anh đàng hoàng mới được. Phải rồi, nghe nói dạo này ngày nào La Hoan cũng chạy qua chỗ anh, nếu nó làm phiền thì để tôi nhắc nhở nó.”

Hà Tứ Hải cũng chẳng muốn dây dưa về vấn đề này, liền đổi đề tài: “Đi biển chơi vui không?”

“Thật ra......... Tôi đã tới biển rất nhiều lần, chẳng qua chưa bao giờ chụp được nhiều ảnh như lúc này vậy.” La Vũ Dương nói ý.

“Nhưng mỗi lần ngắm nhìn biển rộng ngoài kia đều sẽ mang lại cảm giác khác nhau, phải rồi, anh Hà đi biển bao giờ chưa?” Cuối cùng La Vũ Dương thuận miệng hỏi một câu.

“Chưa.” Hà Tứ Hải trả lời thật lòng.

“Thế nhất định phải đi một lần. Chừng nào thì anh có thời gian, tôi sắp xếp cho.” La Vũ Dương nhiệt tình.

Hà Tứ Hải còn chưa trả lời thì thông báo nhắc nhở lên máy bay đã vang lên.

“Có cơ hội lại nói sau.” Hà Tứ Hải đứng dậy nói.

La Vũ Dương cũng vội đứng dậy, rồi sau đó đi cùng Hà Tứ Hải tới khoang phía trước.

Trợ lý của La Vũ Dương cũng nhanh chóng kéo hành lý đuổi theo phía sau, còn đồng thời đánh giá Hà Tứ Hải liên tục.

Cô ta cực kỳ tò mò về thân phận của Hà Tứ Hải, người này là ai mà lại không đáp trả tình cảm của La Vũ Dương.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment