Huyện Tân An là một thành phố nhỏ tuyến ba, từ Thạch Môn ngồi xe khoảng năm sáu giờ.
Chờ Hà Tứ Hải đến huyện Tân An, đã gần hai giờ chiều.
Hà Tứ Hải tìm một khách sạn trông khá sạch sẽ để ở.
Hắn nói với La Vũ Dương đã sắp xếp xong xuôi, trên thực tế không thu xếp gì. Bởi vì thành phố này quá nhỏ, cũng đâu phải đi du lịch thành phố, muốn đặt phòng trên mạng cũng không được.
Đại khái bởi vì ít người ở, Hà Tứ Hải phát hiện phòng trong khách sạn tốt tới không ngờ, mở cửa sổ ra, có thể thấy một con sông chảy qua phía sau, hai bên bờ là cây xanh tươi tốt, gió thổi qua, cảm giác mát mẻ còn có mùi cây cối thoang thoảng.
Hà Tứ Hải đặt vali xuống, không chậm trễ, cầm điện thoại gọi luôn tới số mà Đinh Mẫn đã cho.
"Alo, xin chào. Có phải là cảnh sát Đỗ không? Tôi là bạn của Đinh Mẫn." Hà Tứ Hải nói.
"À, chào anh. Tôi đã nghe tiểu Mẫn nói rồi. Anh ở đâu, tôi tới tìm anh." Trong điện thoại truyền đến một giọng phụ nữ.
"Không cần đâu, cảnh sát Đỗ. Cô ở đâu, tôi tới tìm cô." Hà Tứ Hải nói.
"Tôi khá quen thuộc với chỗ này. Anh cứ nói anh ở đâu đi."
"Tôi ở khách sạn Nghênh Khách Lai đường Tụy Hà." Hà Tứ Hải không kiên trì nữa, nói thẳng tên khách sạn.
"Được, tôi đến ngay." Cảnh sát Đỗ nói xong thì cúp máy luôn.
Cảnh sát Đỗ vốn tên là Đỗ Lệ Quyên, là chị cùng trường của Đinh Mẫn.
Đỗ Lệ Quyên tới rất nhanh. Hà Tứ Hải vừa bật tivi xem chưa tới mười phút, cô ta đã đến.
Đỗ Lệ Quyên hơn ba mươi tuổi, dáng người hơi mập, chẳng qua mặc đồng phục cảnh sát trông rất có khí thế.
"Cảnh sát Đỗ, tôi là Hà Tứ Hải." Hà Tứ Hải vội vàng giơ tay qua.
Đỗ Lệ Quyên bắt tay hắn và cười nói: "Tôi biết, tôi đã nghe tiểu Mẫn nói rồi."
Cô ta vừa vào phòng, đã quan sát Hà Tứ Hải từ trên xuống dưới, đồng thời mỉm cười đầy ẩn ý.
Có lẽ cô ta tưởng Hà Tứ Hải là bạn trai của Đinh Mẫn.
Dù sao vì Hà Tứ Hải, Đinh Mẫn đã tìm đủ cách để liên lạc với người chị cùng trường không quá thân là cô, cũng chẳng dễ dàng gì.
Nếu chỉ là quan hệ bình thường, sao cô ấy còn tốn công tốn sức như vậy chứ.
Hà Tứ Hải không giải thích nhiều mà nói thẳng vào vấn đề: "Cảnh sát Đỗ, lần này tôi tới huyện Tân An, chủ yếu là muốn tìm một người."
"Tôi biết, Dương Dương đúng không?"
Tin tức Đinh Mẫn cho Hà Tứ Hải lúc trước là do Đỗ Lệ Quyên cung cấp.
"Đúng vậy." Hà Tứ Hải khẽ gật đầu.
"Thật ra anh đích thân tới cũng vô ích thôi. Những gì có thể điều tra được, chúng tôi đều đã điều tra. Còn không điều tra được, anh qua đây..."
Hà Tứ Hải hiểu rõ ý của cô ta, nhưng vẫn cười nói: "Tôi muốn tới cô nhi viện Tân An xem thử."
"Được rồi, vậy tôi sẽ lái xe chở anh qua." Đỗ Lệ Quyên nói thẳng.
Thậm chí cô ta không hỏi xem Dương Dương và Hà Tứ Hải có quan hệ thế nào.
Vì vậy Đỗ Lệ Quyên lái xe chở Hà Tứ Hải tới cô nhi viện Tân An.
"Sau khi mẹ qua đời, Dương Dương được bị đưa tới đây, đồng thời còn ở đây hai năm. Nhưng có một ngày, cậu bé đột nhiên biến mất. Lúc đó, cảnh sát chúng tôi đã lập án, nhưng qua nhiều năm vẫn không có manh mối gì..." Trên đường tới cô nhi viện, Đỗ Lệ Quyên nói với Hà Tứ Hải.
"Liệu anh ta có thể về quê cũ không?"
"Anh nói Dương Gia Trang?"
Hà Tứ Hải khẽ gật đầu.
"Chúng tôi đã phái người qua thẩm tra nhưng không có. Hơn nữa, gia đình anh ta cũng chẳng còn ai ở Dương Gia Trang. Ba anh ta bị ung thư phổi qua đời, bà nội mất sau khi ba anh ta qua đời không bao lâu. Lúc cảnh sát đi qua, nhà cũng sập rồi..."
Đỗ Lệ Quyên nói tới cũng xúc động. Đúng là đứa trẻ số khổ.
Trong khi nói chuyện, bọn họ đã tới cổng cô nhi viện.
Cô nhi viện hơi cũ nhưng vẫn rất sạch sẽ, một cái sân lớn trồng đầy cây xanh.
Đỗ Lệ Quyên bước tới nói với ông cụ trông cửa vài câu, sau đó bọn họ nhanh chóng được vào trong.
"Anh muốn đi gặp viện trưởng không?" Đỗ Lệ Quyên hỏi.
"Tôi muốn hỏi thăm nhân viên làm việc ở đây trước đã. Có lẽ bọn họ sẽ biết được nhiều hơn." Hà Tứ Hải ngẫm nghĩ rồi nói.
"Được, ở đây có một dì nhân viên điều dưỡng họ Thái đã làm việc ở đây rất nhiều năm. Anh hỏi dì ấy, chắc hẳn dì ấy còn nhớ."
Đỗ Lệ Quyên dẫn Hà Tứ Hải hỏi thăm một nhân viên, rất nhanh đã tìm được nhân viên điều dưỡng họ Thái.
"Cảnh sát Đỗ?" Nhân viên điều dưỡng họ Thái hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Đỗ Lệ Quyên.
Bởi vì lúc trước, Đỗ Lệ Quyên tìm tới bà ta, bà ta đã nói hết những gì cần nói rồi.
"Thật ngại quá, đây là..."
"Tôi là họ hàng của Dương Dương. Tôi muốn hỏi thăm vài chuyện về Dương Dương." Hà Tứ Hải vội tiếp lời.
Nhân viên điều dưỡng họ Thái nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, dù sao chẳng có ai hy vọng thường xuyên bị cảnh sát tìm tới.
"Thật ra những gì cần nói, tôi đã đều nói với cảnh sát Đỗ rồi."
"Dì có thể nhắc lại lần nữa không?" Hà Tứ Hải hỏi. Dù sao ghi chép trong hồ sơ khá sơ sài, hắn muốn biết chi tiết hơn.
Nhân viên điều dưỡng họ Thái nhìn về phía Đỗ Lệ Quyên. Thấy Đỗ Lệ Quyên khẽ gật đầu, lúc này bà ta mới nói: "Chuyện quá lâu rồi nên tôi không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ rõ đứa bé kia nói ít. Chẳng qua trong cô nhi viện, điều đó cũng là bình thường, tính cách bọn trẻ cơ bản đều khá hướng nội..."
Nhân viên điều dưỡng họ Thái không cung cấp được điều gì có giá trị, trên cơ bản đều không khác với những ghi chép trên hồ sơ.
Thậm chí trên hồ sơ còn tỉ mỉ hơn. Dù sao năm đó, khi điều tra vụ án này, Dương Dương mới mất tích không lâu.
"Lúc đó, chỉ có một mình Dương Dương mất tích sao?" Hà Tứ Hải nhìn mấy đứa trẻ ngồi với nhau trong phòng, hỏi.
"Đúng vậy, chỉ có một mình anh ta, chẳng qua sau khi Dương Dương mất tích, trong viện liên tục có mấy đứa trẻ bị chết." Nhân viên điều dưỡng họ Thái nói với vẻ mặt bi thương.
"Ồ?" Hà Tứ Hải nghe vậy thì hơi kinh ngạc, hắn không nghe thấy cảnh sát Đỗ nói về điều này.
Cảnh sát Đỗ nhìn theo ánh mắt của Hà Tứ Hải, nhún vai giải thích: "Chết bình thường. Thật ra cũng không tính là bình thường. Trong cục đã điều tra qua, căn cứ vào ghi chép trên hồ sơ, bọn họ mắc một căn bệnh truyền nhiễm."
Hà Tứ Hải nghe vậy, mơ hồ phát hiện chuyện này sợ rằng không đơn giản như vậy.
"Biểu hiện Dương Dương ở trong cô nhi viện thế nào?" Hà Tứ Hải nghĩ ngợi rồi đột nhiên hỏi.
"Biểu hiện à?" Nhân viên điều dưỡng họ Thái nghe vậy thì hơi kinh ngạc.
Đây là lần đầu tiên có người hỏi về biểu hiện của Dương Dương, người đã mất tích, quan tâm tới biểu hiện của anh ta làm gì?
Nhưng bà vẫn suy nghĩ một lát mới nói: "Rất hung dữ."
"Rất hung dữ à?"
"Đúng, một đứa trẻ rất hung dữ. Nó thường đánh nhau với đám trẻ cùng tuổi, vì thế từng bị viện trưởng cũ phê bình không ít lần, hơn nữa đánh người không nặng không nhẹ. Nhưng tôi có ấn tượng khá sâu sắc là một lần nó tranh chấp với những đứa trẻ khác, trực tiếp dùng gạch đập vào đầu của đối phương, suýt nữa đập chết đứa bé kia..." Nhân viên điều dưỡng họ Thái nhớ lại vẫn còn sợ.
"Tính cách tệ như vậy sao?" Đỗ Lệ Quyên ở bên cạnh hơi kinh ngạc nói.
"Thật ra cũng không tính là gì. Loại đứa trẻ như vậy không hiếm. Có vài đứa từng lang thang quả thật khá hung dữ, bởi vì chỉ có vậy mới không bị thua thiệt, xem như là một cách bảo vệ bản thân à." Nhân viên điều dưỡng họ Thái giải thích giúp Dương Dương một câu.
Nhưng Hà Tứ Hải cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.
Sau khi ra khỏi cô nhi viện.
"Có cần tôi đưa anh về khách sạn không?" Đỗ Lệ Quyên nói.
"Cảm ơn." Hà Tứ Hải nói.
Hắn nghĩ ngợi rồi nói: "Cảnh sát Đỗ, có tài liệu của mấy đứa trẻ bị bệnh truyền nhiễm mà chết năm đó không? Có thể cho tôi một phần không?"
"Ồ?" Cảnh sát Đỗ nghe vậy thì kinh ngạc.
Hà Tứ Hải điều tra về Dương Dương, cô ta còn có thể hiểu được, chỉ xem như hắn mất tích người thân nào đó, nhưng điều tra về mấy đứa trẻ bị bệnh chết thì không thích hợp lắm.
------
Dịch: MBMH Translate