Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 333 - Chương 333: Huyên Huyên Tới

Chương 333: Huyên Huyên Tới Chương 333: Huyên Huyên Tới

"Rốt cuộc anh là ai?" Đỗ Lệ Quyên cuối cùng hỏi ra nghi ngờ của mình.

Sau đó cô ta bổ sung thêm: "Có vài tài liệu không thể tùy tiện cho anh được."

"Chuyện của Dương Dương, tôi đã phá lệ. Nhưng đó là nể tình anh nóng lòng tìm người và tiểu Mẫn."

"Nói thế nào đây?"

Hà Tứ Hải khẽ nhíu mày, nghĩ ngợi sắp xếp từ ngữ rồi nói: "Thật ra, tôi cảm thấy cái chết của mấy đứa trẻ này không chỉ đơn thuần là bị bệnh truyền nhiễm."

"Điều có có liên quan gì tới Dương Dương sao? Dương Dương kia rốt cuộc là ai? Anh lại là ai?" Đỗ Lệ Quyên nghi ngờ.

"Tôi chỉ được 'người' nhờ, giúp bà ta tìm được Dương Dương mà thôi. Về phần tôi, cô có thể xem là người nhận ủy thác, người được thuê hoặc..."

"Trinh thám?" Đỗ Lệ Quyên tiếp lời.

"Đúng, trinh thám." Hà Tứ Hải vội vàng gật đầu.

" Đại Hạ là không cho phép trinh thám tồn tại, tất cả trinh thám đều thuộc về vi phạm pháp luật." Đỗ Lệ Quyên nói.

Ơ... nói như vậy, hắn không có cách nào nói chuyện được nữa rồi.

"Được rồi, nể mặt Đinh Mẫn, chờ sau khi về cục, tôi sẽ tìm kiếm hồ sơ năm đó, đến lúc đó sẽ gửi ảnh cho anh."

"Cảm ơn." Hà Tứ Hải vội vàng lấy điện thoại di động ra thêm WeChat của cô ta.

Sau đó, Đỗ Lệ Quyên đưa Hà Tứ Hải về khách sạn.

Chờ tới khi nhìn Hà Tứ Hải vào trong, Đỗ Lệ Quyên không lập tức rời đi, mà gọi điện thoại cho Đinh Mẫn.

"Chị, chị đã gặp anh ấy chưa?" Điện thoại vừa kết nối, Đinh Mẫn không chờ được đã hỏi luôn.

"Gấp vậy, bao giờ tổ chức thế? Đến lúc đó, em nhất định phải mời chị uống chén rượu mừng đấy." Đỗ Lệ Quyên vừa cười vừa nói.

"Chị, chị nói gì thế? Hà tiên sinh không phải bạn trai em. Anh ấy có bạn gái rồi." Đinh Mẫn vội nói.

"Hà tiên sinh?"

Đỗ Lệ Quyên nghe cách gọi của Đinh Mẫn thi hơi kinh ngạc.

"Vậy anh ta là ai, đáng để em phải chú ý như vậy?" Đỗ Lệ Quyên kinh ngạc hỏi.

Đinh Mẫn ở đầu điện thoại bên kia nghe vậy thì im lặng.

Trong lòng Đỗ Lệ Quyên cảm thấy không thoải mái, nhưng vẫn vừa cười vừa nói: "Nếu không tiện nói thì thôi."

"Không phải đâu chị. Em chỉ đang nghĩ nên nói với chị thế nào."

"Trước kia, Hà tiên sinh từng giúp em, em rất cảm kích anh ấy. Anh ấy cụ thể là ai, em nói nhiều chưa chắc đã tốt, chị cũng chưa chắc đã tin. Em chỉ có thể nói anh ấy là một người rất có năng lực."

Đinh Mẫn nói xong, còn đặc biệt nhấn mạnh thêm một câu: “Đặc biệt có năng lực đấy."

Đỗ Lệ Quyên nghe vậy chợt hiểu ra: “Chị biết rồi, em yên tâm, chị sẽ không hỏi nhiều nữa. Cám ơn em. Chờ bao giờ em có cơ hội tới Ký Châu, chị sẽ mời em ăn cơm."

Bên kia điện thoại. Đinh Mẫn nghe vậy thì cảm thấy khó hiểu, không rõ cô ta rốt cuộc hiểu rõ thế nào.

Chẳng qua lúc này Đỗ Lệ Quyên đã cúp máy.

Đinh Mẫn không để tới cô ta nữa, gọi điện thoại luôn cho Hà Tứ Hải.

...

"Chị ấy vừa gọi điện thoại cho em, chuyến này mọi chuyện vẫn thuận lợi chứ?" Ở trong điện thoại, Đinh Mẫn quan tâm hỏi.

"Không thuận lợi lắm. Thời gian quá dài, rất nhiều manh mối đều đã mất, cho nên vẫn phải làm phiền chị cùng trường của cô. Cô cảm ơn cô ấy giúp tôi, tôi đá tăng thêm rắc rối cho cô ấy rồi." Hà Tứ Hải nói.

"Cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi, anh không cần khách sáo như vậy. Nếu anh có chuyện gì thì cứ nói với chị ấy hoặc nói với tôi, tôi sẽ thu xếp." Đinh Mẫn nói.

"Được." Hà Tứ Hải cũng không khách sáo.

Hai người nói chuyện thêm vài câu thì cúp máy.

Nhưng Hà Tứ Hải không điện thoại đi, nghĩ ngợi lại gọi điện thoại cho Lưu Vãn Chiếu.

"Oa, sao anh chủ động gọi điện thoại cho em thế?" Điện thoại vừa kết nối, Lưu Vãn Chiếu đang ở đầu bên kia ngạc nhiên hỏi.

"Em à, anh có quấy rầy giờ lên lớp của em không?" Hà Tứ Hải buồn cười hỏi.

"Hì hì, không, em vừa hết tiết xong. Anh đến huyện Tân An chưa?" Lưu Vãn Chiếu hỏi.

"Đến rồi, anh đến lâu rồi."

"Hừ, anh đến lâu rồi mà bây giờ mới gọi điện thoại cho em. Trong lòng anh còn có em không vậy?" Ở đầu điện thoại bên kia, Lưu Vãn Chiếu giả vờ tức giận nói.

"Ơ..."

Hà Tứ Hải thật sự không nghĩ tới chuyện này.

"Được rồi, em không trêu anh nữa, anh làm xong việc thì về sớm một chút."

"À, được."

"Đừng tới những nơi linh tinh."

"... Được."

"Cũng khác dính dáng tới người linh tinh."

"... Được."

...

"Hì hì, anh nhớ về sớm nhé, yêu anh…" Lưu Vãn Chiếu vui vẻ nói.

"Anh biết rồi. Em nhớ đón Đào Tử tan học nhé." Hà Tứ Hải vừa cười vừa nói. Hắn không chê Lưu Vãn Chiếu phiền, được người ta nhớ thương, trong lòng thật sự cảm giác rất tốt.

"Mẹ em đi đón rồi. Cô Vu đang gọi em, tạm thời nói vậy thôi." Lưu Vãn Chiếu đột nhiên nói khẽ.

"Chờ đã, anh còn có việc muốn nói với em." Hà Tứ Hải nói.

"Ồ, còn chuyện gì vậy?" Lưu Vãn Chiếu hỏi.

Hà Tứ Hải nghe bên kia điện thoại vang lên một giọng nữ hỏi: "Cô Tiểu Lưu, cô đang gọi điện thoại cho bạn trai à? Trông cô vui mừng đến mức..."

Đây là cô Vu mà Lưu Vãn Chiếu vừa nhắc tới.

"Buổi tối, có lẽ anh cần Huyên Huyên tới chỗ anh một chuyến."

"Ồ, tới chỗ anh á? Xa như vậy, sao..."

"Em yên tâm đi, chỉ cần anh ở bên này gọi, cô bé sẽ nhanh chóng đến bên cạnh anh." Hà Tứ Hải vừa cười vừa nói.

"Vậy à? Thế ngày mai con bé có về không? Để em bảo mẹ em xin cô giáo cho con bé nghỉ."

"Em cứ xin cho cô bé nghỉ tạm một ngày đã." Hà Tứ Hải nói.

Bởi vì Huyên Huyên là người đốt đèn của Hà Tứ Hải, cho nên chỉ cần Hà Tứ Hải gọi, cô bé sẽ lập tức xuất hiện ở bên cạnh hắn. Đây là lực lượng quy tắc.

Nhưng muốn trở lại thì cần cô bé dùng chân chạy về, cho dù ở trạng thái linh hồn, không gặp ngăn cản thì tốc độ sẽ rất nhanh, nhưng khoảng cách quá xa, vẫn rất tốn thời gian.

Trừ khi lợi dụng một quy tắc khác.

Ví dụ như ở Hợp Châu có một quỷ có tâm nguyên chưa hoàn thành nào đó, Hà Tứ Hải bảo Huyên Huyên đi tìm người đó, cũng bởi vì nguyên nhân quy tắc, Huyên Huyên có thể vượt qua khoảng cách cực xa trong thời gian ngắn.

...

"Hi hi, ông chủ, cháu tới rồi." Huyên Huyên hiện ra ở bên cạnh Hà Tứ Hải, cao hứng chạy quanh Hà Tứ Hải.

"Lần này cháu không cần ở chung một phòng với Đào Tử nữa, một mình ở trong phòng khách gọi điện thoại là được." Hà Tứ Hải giữ đầu cô bé, để cô bé đừng chạy.

Huyên Huyên nghe vậy, lập tức nhìn về phía cổ tay nhỏ bé của mình...

Ơ, biến thành trạng thái quỷ, đồng hồ điện thoại của cô bé lại không có ở đó.

"Cháu có thể dùng điện thoại di động của chú." Hà Tứ Hải đưa điện thoại di động của mình cho cô bé.

"Hừ, vậy chẳng có ý nghĩa gì hết." Huyên Huyên chống nạnh nói.

"Được rồi, đi thôi. Chú dẫn cháu ra ngoài đi dạo, xem có món gì ngon không."

"Được đó." Lần này, cô nhóc nhanh chóng hoạt bát trở lại.

Lúc đi ngang qua trước quầy lễ tân, lễ tân kinh ngạc nhìn Huyên Huyên đầy vẻ nghi ngờ.

Người này vừa vào ở, đã có đứa trẻ?

Chờ ra khỏi khách sạn, Hà Tứ Hải mở điện thoại ra, đang định tìm xem có nơi nào hay để đi.

Hắn lại nhận được tài liệu do Đỗ Lệ Quyên gửi tới.

Hiệu suất này thật sự quá nhanh.

"Cảm ơn." Hà Tứ Hải vội vàng nhắn tin lại.

Hà Tứ Hải còn chưa lật xem tài liệu, đã thấy Đỗ Lệ Quyên gọi điện thoại tới.

"Hà tiên sinh, anh còn ở khách sạn sao? Tôi sẽ qua ngay."

"Ồ, cô còn muốn qua sao?" Hà Tứ Hải hơi kinh ngạc.

"Đương nhiên rồi. Anh tới huyện Tân An còn chưa quen, tôi đương nhiên phải chiêu đãi anh thật tốt, bằng không Tiểu Mẫn biết được, không trách chết tôi à?" Đỗ Lệ Quyên nhiệt tình nói.

"Vậy được, tôi sẽ chờ cô ở vườn hoa ven sông bên cạnh khách sạn." Hà Tứ Hải nghĩ ngợi rồi nói.

"Được, tôi đến ngay." Đỗ Lệ Quyên nói xong thì cúp máy luôn.

Hà Tứ Hải vô cùng kinh ngạc, cảm giác thái độ của Đỗ Lệ Quyên rõ ràng nhiệt tình hơn rất nhiều.

"Ông chủ, chúng ta đi đâu thế?" Huyên Huyên kéo tay hắn hỏi.

"Chờ một lát đã. Đại khái sẽ có người mời chúng ta ăn ngon." Hà Tứ Hải nói.

Sau đó hắn kéo Huyên Huyên đi về phía công viên ven sông phía sau khách sạn.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment