Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 334 - Chương 334: Đứa Trẻ Ăn No

Chương 334: Đứa Trẻ Ăn No Chương 334: Đứa Trẻ Ăn No

"A, a… chỗ đây không tệ." Huyên Huyên bám vào lan can xi măng bên bờ sông, nhìn xuống.

"Ừ, thật sự không tệ." Hà Tứ Hải quay đầu nhìn cây cối xanh um tươi tốt phía sau.

Tuy thành phố này nhỏ, nhưng thực hiện xanh hóa không tê, nhịp điệu cuộc sống cũng rất chậm rãi, rất thích hợp để sinh hoạt.

"Á á á, cá vàng lớn, mau đi ra đi. Tao tới thăm chúng mày này." Huyên Huyên nhìn về phía mặt sông kêu lên.

Chẳng qua cô bé chỉ hô to một tiếng rồi lùi lại, bởi vì cô bé không thích sông, cũng không thích nước.

"Ông chủ, chúng ta đi thôi." Huyên Huyên chạy tới kéo tay Hà Tứ Hải, nói.

"Đi đâu?"

"Đi dạo xung quanh đấy."

"Đợi đã, người ta còn chưa tới đâu."

"Ôi." Huyên Huyên thả tay Hà Tứ Hải ta, chạy theo con đường nhỏ trong công viên về phái trước, ở đó có một cây hoa nở rất đẹp.

Hà Tứ Hải không quản cô bé nữa, mở điện thoại ra, lật xem tài liệu do Đỗ Lệ Quyên gửi tới.

Tổng cộng có năm đứa trẻ đã chết, đứa lớn nhất mới tám tuổi, đứa nhỏ nhất mới bốn tuổi, ba cậu bé, hai cô bé.

"Huyên Huyên, cháu qua đây." Hà Tứ Hải gọi cô bé ở phía trước qua.

"Làm gì vậy ông chủ? Chúng ta đi dạo phố à?" Huyên Huyên sung sướng hỏi.

"Đi dạo phố gì chứ, làm việc." Hà Tứ Hải gõ nhẹ vào đầu cô bé một cái.

"Cháu tìm giúp chú một cậu bé tên là Vưu Nguyên Lượng, chết lúc sáu tuổi..."

Hà Tứ Hải nói lại tài liệu về Vưu Nguyên Lượng cho cô bé nghe.

Sau đó...

"Làm gì vậy?"

"Không cảm giác được." Huyên Huyên nói.

"Thật sao?" Vì vậy, Hà Tứ Hải lần lượt đọc bốn người còn lại cho Huyên Huyên nghe.

Nhưng cô bé không thể cảm giác được một người nào.

"Lẽ nào tài liệu sai rồi?" Hà Tứ Hải nghĩ thầm, nhưng lại cảm thấy không có khả năng đó. Dù sao đây là tài liệu lấy được từ cục cảnh sát, chắc hẳn không giả được.

Cho nên tất cả bọn họ đều trở về Minh Thổ?

Hà Tứ Hải nghĩ tới đây lại không biết có nên tới Minh Thổ tìm thử không. Lại nói tiếp, hắn đã lâu không đi Minh Thổ rồi.

Chẳng qua trước đó, Hà Tứ Hải quyết định lấy trạng thái linh hồn đi tới cô nhi viện một chuyến. Hắn luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.

Đúng lúc này, điện thoại di động của Hà Tứ Hải đổ chuông, Đỗ Lệ Quyên đến rồi.

Hà Tứ Hải vội vàng kéo Huyên Huyên đi sang bên đường.

"Hà tiên sinh, ồ, còn có đứa trẻ. Đây là?"

"Đây là Lưu Nhược Huyên, Huyên Huyên, chào dì đi."

"Cháu chào dì." Huyên Huyên ngoan ngoãn chào.

"Dì cũng chào cháu. Cháu thật ngoan, thật xinh đẹp. Lúc trước, cháu ở trong khách sạn à?" Đỗ Lệ Quyên nghe vậy thì thuận miệng hỏi một câu.

Hà Tứ Hải không muốn giải thích, vì vậy khẽ gật đầu.

"Buổi tối, tôi mời hai người đi ăn đồ ngon." Đỗ Lệ Quyên nói.

"Ăn ngon ạ?" Huyên Huyên nghe vậy, mắt sáng rực lên.

"Đúng vậy, ăn ngon. Đừng thấy huyện Tân An nhỏ, nhưng rất nhiều món ăn ngon địa phương mùi vị rất chính tông, nếu anh ở Ký Châu, chưa chắc có thể ăn được." Đỗ Lệ Quyên vừa nói vừa dẫn mọi người về xe.

Đỗ Lệ Quyên chở bọn họ tới một quán ăn Hà Bắc.

Chẳng qua quán ăn Hà Bắc thường theo ba trường phái, theo thứ tự là ba loại phong vị Kinh Bắc, Kinh Nam và Kinh Đông.

Với vị trí huyện Tân An, theo lẽ thường hẳn phải thiên về phong vị Kinh Nam.

Nhưng quán cơm Hà Bắc không phân chia cặn kẽ như vậy.

Các món ăn đặc sắc của cả ba trường phái cơ bản đều có.

Món đầu sư tử của nhà họ Lý, thịt nướng nồi, đậu phụ Tổng đốc, gà Lý Bính, tay đem thịt...

Quan trọng là giá còn không đắt.

Huyên Huyên vui vẻ, một mình gặm một cái đầu sư tử.

Phải biết rằng một cái đầu sư tử có thể to hơn nắm tay.

Cũng không biết bụng cô bé làm sao chứa hết được.

...

Chờ ăn cơm xong, Hà Tứ Hải định thanh toán nhưng nói thế nào Đỗ Lệ Quyên cũng không đồng ý, giằng co một lát, hắn chỉ có thể để cô ta trả tiền.

Chủ yếu vẫn là Hà Tứ Hải đang bế Huyên Huyên trong tay, cô nhóc ăn hơi no.

"Cháu đúng là con lợn nhỏ, làm gì ăn nhiều như vậy, làm như ở nhà không có ăn vậy." Hà Tứ Hải bế Huyên Huyên, rút một tờ khăn giấy lau miệng cho cô bé.

"Bởi vì nó thật sự rất ngon." Huyên Huyên thì thầm nói, chẳng qua cũng hơi xấu hổ.

"Ăn ngon, lần sau dì lại mời cháu ăn tiếp." Đỗ Lệ Quyên ở bên cạnh vừa cười vừa nói.

"Lần sau chắc phải để tôi mời cô mới phải, đâu thể làm phiền cô, còn bắt cô mời khách chứ, thật sự quá xấu hổ." Hà Tứ Hải khách sáo nói.

"Không sao. Anh và Đinh Mẫn là bạn, tôi và Đinh Mẫn cũng có quan hệ rất tốt, nói nhiều như vậy lại thành xa lạ." Đỗ Lệ Quyên nói.

Sau buổi chiều từ cô nhi viện về, cô ta có vẻ rất nhiệt tình.

Hà Tứ Hải không ngốc, đoán chắc Đinh Mẫn đã nói gì đó với cô ta.

"Hà tiên sinh, bây giờ còn sớm, tôi dẫn các người đi dạo phố cổ nhé." Đỗ Lệ Quyên thanh toán tiền xong, đề nghị.

"Phố cổ?"

"Đúng vậy, phố cổ Tân An chúng tôi có lịch sử trên trăm năm, chẳng những có rất nhiều kiến trúc cổ, buổi tối còn rất náo nhiệt. Có các loại món ăn vặt, còn có các đồ chơi vui thú vị nữa." Câu cuối cùng của Đỗ Lệ Quyên rõ ràng là nói với Huyên Huyên.

Nhưng Huyên Huyên không nghe thấy, mà ôm cổ Hà Tứ Hải nhìn chằm chằm nhìn ngoài quán ăn.

Hà Tứ Hải có phát hiện ra, quay đầu nhìn thì thấy một bé trai đang đứng ở bên kia đường, đối diện với nhà hàng.

Hà Tứ Hải liếc mắt đã nhìn ra được cậu ta không phải là người.

Cậu ta đang kinh ngạc nhìn Hà Tứ Hải và Huyên Huyên.

"Đang nhìn gì vậy?" Đỗ Lệ Quyên tò mò nhìn sang, tất nhiên không nhìn thấy gì.

"Không có gì." Hà Tứ Hải thu tầm mắt lại.

Nếu cậu bé thấy được Hà Tứ Hải, tất nhiên sẽ hiểu rõ thân phận của hắn. Nếu có tâm nguyện gì chưa hoàn thành, chắc chắn sẽ chủ động tới tìm hắn.

"Huyên Huyên, cháu muốn đi không?" Hà Tứ Hải hỏi Huyên Huyên đang ôm cổ hắn.

"Được đó." Huyên Huyên nghe vậy thì lập tức đồng ý.

"Được đó cái gì chứ? Cháu có biết cô chú vừa nói gì sao?"

"Không biết."

Không biết còn vô cùng khí thế, hơn nữa đáp ứng dứt khoát như vậy?

Vì vậy Đỗ Lệ Quyên nhắc lại câu vừa rồi, cuối cùng còn nói: "Đúng lúc đi bộ một lát cho tiêu cơm."

Trên thực tế, Huyên Huyên nghe được câu cuối, nói có rất nhiều trò chơi vui thì đã xiêu lòng.

Vì vậy, mọi người đi thẳng tới phố cổ phía trước.

Phố cổ không xa, lái xe gần mười phút đã đến.

Hà Tứ Hải muốn thả Huyên Huyên xuống, nhưng cô bé không chịu, cứ ôm ôm của Hà Tứ Hải không buông tay: "Cháu không muốn đi độ, cháu muốn được bế cơ."

"Ôi, rốt cuộc cháu là ông chủ hay chú là ông chủ chứ?" Hà Tứ Hải rất bất lực.

Còn có thể thế nào nữa, bé thôi.

"Ông chủ, ông chủ, chú đưa điện thoại di động của chú cho cháu đi." Huyên Huyên vung vẩy cánh tay nói.

"Làm gì?" Hà Tứ Hải hỏi.

"Cháu muốn gọi điện thoại cho em Đào Tử." Huyên Huyên cao hứng nói.

"Cháu vẫn thôi ý nghĩ đó đi." Hà Tứ Hải trực tiếp từ chối.

Nếu Đào Tử biết Hà Tứ Hải dẫn Huyên Huyên đi chơi mà không mang theo cô bé, cô bé còn nổi giận à?

"Hừ…" Huyên Huyên bất mãn bĩu môi.

"Lại hừ nữa, lần sau không dẫn theo cháu ra ngoài." Hà Tứ Hải dọa cô bé.

"Ông chủ, cháu yêu chú." Huyên Huyên lập tức nở nụ cười, tốc độ gió chiều nào xoay chiều đó thật nhanh.

"Nhóc con này."

"Chẳng qua cháu có nói nhiều nữa cũng vô dụng thôi, xuống đi bộ." Không chờ cô bé kịp phản ứng, Hà Tứ Hải đã thả cô bé xuống.

Hắn quả thật muốn cô bé đi bộ cho tiêu cơm.

Chờ Đỗ Lệ Quyên đỗ xe xong, bọn họ cùng đi vào phố cổ.

Còn có một nhóc quỷ bám đuôi theo từ phía xa.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment