Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 335 - Chương 335: Manh Mối

Chương 335: Manh Mối Chương 335: Manh Mối

Thấy Huyên Huyên đứng lại trước một gian hàng, vẻ mặt Hà Tứ Hải 囧, bởi vì đây là một cửa hàng bán đèn lồng.

Đèn con thỏ, đèn hoa sen, đèn cá vàng, đèn con vịt...

Đủ mọi màu sắc, Huyên Huyên nhìn muốn hoa cả mắt.

"Cháu làm gì vậy? Không phải cháu đã có một cái à?"

"Nhưng cháu còn muốn một cái nữa." Huyên Huyên cười với vẻ lấy lòng nói.

Hà Tứ Hải còn chưa nói gì, Đỗ Lệ Quyên ở bên cạnh đã hỏi thẳng ông chủ: "Bao nhiêu tiền một cái?"

"25"

Đỗ Lệ Quyên nghe vậy cũng không trả giá, nói luôn với Huyên Huyên: "Cháu thích cái nào thì tự cầm đi."

Huyên Huyên rất ngoan, không lập tức giơ tay lấy mà nhìn về phía Hà Tứ Hải.

"Được rồi, cháu chọn một cái đi." Hà Tứ Hải cũng rất bất lực, chẳng qua tự mình trả tiền.

Vì vậy Huyên Huyên chọn một cái đèn con thỏ.

"Cháu chơi trước, sau đó đưa cho em Đào Tử." Huyên Huyên nói.

"Thật ngoan." Hà Tứ Hải rất vui mừng, khẽ xoa đầu cô bé.

Đào Tử thấy Huyên Huyên có một cái đèn lồng nhỏ, cũng muốn một cái.

Đèn con thỏ còn thú vị hơn đèn dẫn hồn nhiều, chẳng những có thể phát ra đủ mọi ánh sáng màu sắc, còn có thể phát ra mấy bản nhạc vui tươi khác nhau.

Huyên Huyên cầm theo đèn con thỏ đi phía trước.

Hà Tứ Hải và Đỗ Lệ Quyên đi phía sau.

"Cảnh sát Đỗ, tôi vẫn gọi cô là chị Đỗ đi, chị không ngại chứ?"

"Vậy đương nhiên là được rồi. Tôi cũng không ngại. Nếu không tôi gọi cậu là Tứ Hải?" Đỗ Lệ Quyên vừa cười vừa nói. Cô ta muốn tạo quan hệ tốt với Hà Tứ Hải, nghe vậy tất nhiên thuận cột bò lên trên.

"Được chứ! Chị Đỗ năm nay cũng phải hai mươi lăm rồi nhỉ?" Hà Tứ Hải biết rõ còn hỏi.

"Đâu có, tôi đã ba mươi lăm rồi." Đỗ Lệ Quyên không ngốc, biết rõ Hà Tứ Hải cố ý nói vậy, nhưng cô ta vẫn rất vui vẻ.

"Ba mươi lăm? Nhưng trông chị nhiều lắm cũng chỉ hai mươi lăm, quá trẻ rồi. Chị Đỗ kết hôn chưa?" Hà Tứ Hải hỏi.

"Tôi lấy chồng lâu rồi. Con trai tôi còn lớn hơn Huyên Huyên hai tuổi đậy." Đỗ Lệ Quyên nói.

"Vậy tôi làm chị Đỗ tốn nhiều thời gian như vậy, anh và cháu ở nhà có thể sốt ruột không?" Hà Tứ Hải hỏi.

"Không sao, ông bà đều còn, cả một gia đình, có gì phải lo lắng chứ?" Đỗ Lệ Quyên cười cởi mở nói.

Nhưng Hà Tứ Hải từ trong lời nói của cô ta, vẫn nghe ra sự quyến luyến với người nhà.

Vì vậy, trong lúc đi dạo phố, Hà Tứ Hải mua không ít đồ cho trẻ ở bên đường. Đỗ Lệ Quyên chỉ tưởng hắn mua cho Huyên Huyên, cũng không để ý.

Đợi đến cuối đường, Hà Tứ Hải đưa đồ cầm trên tay cho Đỗ Lệ Quyên nói: "Chị Đỗ, chị về sớm đi. Cứ để tôi dẫn Huyên Huyên đi dạo là được rồi. Những thứ này là cho đứa trẻ, không đáng bao nhiêu tiền, chị đừng từ chối."

"Cái này..." Đỗ Lệ Quyên không ngờ Hà Tứ Hải nói như vậy, còn hơi cảm động.

Cô ta nghe ý của Đinh Mẫn, Hà Tứ Hải là một người có năng lực đặc biệt, nhân vật lớn có bối cảnh, nhân vật như vậy lại nghĩ cho cô trong chuyện nhỏ nhặt này, làm trong lòng cô ta có cảm giác được tôn trọng.

"Cầm đi." Hà Tứ Hải trực tiếp nhét túi vào trong tay cô ta.

"Vậy được, vậy ngày mai tôi lại tới nữa." Đỗ Lệ Quyên không từ chối nữa.

"Không cần. Chuyện còn lại, tôi sẽ tự điều tra là được rồi. Chị Đỗ còn có công việc của chị, tôi không làm chậm trễ thời gian của chị nữa." Hà Tứ Hải nói.

"Vậy được, nếu có gì cần tôi giúp, cậu cứ gọi điện thoại cho tôi." Đỗ Lệ Quyên nói.

"Vậy thì chắc chắn rồi. Ở huyện Tân An này, tôi cũng chỉ quen chị Đỗ." Hà Tứ Hải cười ha ha nói.

Vì vậy hai người lại nói khách sáo với nhau vài câu, Đỗ Lệ Quyên mới tạm biệt rời đi.

Nhìn Đỗ Lệ Quyên rời đi, Hà Tứ Hải vẫy tay gọi, gọi nhóc quỷ vẫn bám theo họ từ phía xa.

"Cháu tên là gì?"

"Trần Tuấn Vĩ." Nhóc quỷ nói.

Trông dáng vẻ cậu ta còn lớn hơn Huyên Huyên.

"Qua đời lúc mấy tuổi?"

"Chín tuổi." Trần Tuấn Vĩ nói.

"Vậy cháu có tâm nguyện gì chưa hoàn thành, cho nên không muốn rời khỏi nhân gian tới Minh Thổ?"

"Cháu muốn tìm được ba, mẹ cháu." Trần Tuấn Vĩ nói.

"Cháu đi lạc khỏi bọn họ sao?" Hà Tứ Hải xoa đầu cậu ta với vẻ thương tiếc.

Trần Tuấn Vĩ lại lắc đầu.

Vẻ mặt rất bình tĩnh nói: "Bọn họ bỏ rơi cháu."

Hà Tứ Hải nhất thời không biết an ủi cậu ta thế nào.

"Cháu tìm được bọn họ thì có thể làm gì chứ?"

"Cháu muốn xem thử, ba mẹ cháu có giống với sự tưởng tượng của cháu không." Trần Tuấn Vĩ nói với vẻ ngây thơ.

"Được, tôi tiếp nhận tâm nguyện này của cháu." Hà Tứ Hải nói.

"Cảm ơn tiếp dẫn đại nhân." Trần Tuấn Vĩ vui vẻ nói.

"Cậu chết thế nào vậy?" Huyên Huyên ở bên cạnh tò mò hỏi.

Trần Tuấn Vĩ nghe vậy thì trầm ngâm.

"Được rồi, không muốn nói cũng không sao." Hà Tứ Hải an ủi.

Đúng lúc này, Trần Tuấn Vĩ nói: "Cháu nhảy từ trên tầng xuống, ngã chết."

"Vì sao cháu phải nhảy lầu chứ?"

Nếu cậu ta đã lên tiếng, Hà Tứ Hải cũng rất muốn biết cậu ta còn nhỏ tuổi, tại sao phải nhảy lầu.

"Đám trẻ trong viện mồ côi suốt ngày bắt nạt tôi." Trần Tuấn Vĩ lập tức khổ sở lại phẫn nộ nói.

"Cô nhi viện?" Hà Tứ Hải nghe vậy chợt nảy ra một ý nghĩ.

"Cháu muốn nói là cô nhi viện huyện Tân An sao?" Hà Tứ Hải hỏi tới.

Trần Tuấn Vĩ khẽ gật đầu: “Huyện Tân An chỉ có một cô nhi viện thôi."

"Ồ, vậy cháu có biết một người tên là Dương Dương không?" Hà Tứ Hải nhìn chằm chằm vào cậu ta, hỏi tới.

Trần Tuấn Vĩ nghe vậy thì lắc đầu.

Hà Tứ Hải hơi bất ngờ, trong lòng cười thầm, mình nghĩ quá nhiều rồi.

"Vậy cháu có biết Chu Tiểu Ba không?"

Hà Tứ Hải lại thuận miệng hỏi một câu, bởi vì Chu Tiểu Ba chính là một trong những đứa trẻ bị chết vì bệnh truyền nhiễm năm đó, cũng là đứa lớn nhất, chỉ nhỏ hơn Trần Tuấn Vĩ một tuổi.

"Cháu biết." Trần Tuấn Vĩ đáp ngay.

Hà Tứ Hải nghe vậy thì mỉm cười, nhìn Trần Tuấn Vĩ từ trên xuống dưới, sau đó hỏi: "Bọn họ cũng đã chết, bọn họ đều trở về Minh Thổ sao?"

Trần Tuấn Vĩ lắc đầu, sau đó nói: "Bọn họ rời đi cùng một chị."

"Một chị? Cháu biết người đó không?" Hà Tứ Hải hỏi tới.

Trần Tuấn Vĩ lắc đầu.

"Vậy cháu có biết bọn họ đi đâu không?" Hà Tứ Hải tiếp tục hỏi.

"Phi Phượng Lĩnh." Trần Tuấn Vĩ nói.

"Sao cháu biết?" Hà Tứ Hải nhìn chằm chằm vào cậu ta, hỏi.

"Cháu nghe chị đó nói với ông cụ." Trần Tuấn Vĩ nói.

Hà Tứ Hải nghe vậy thì nhíu mày, sao lại xuất hiện một ông cụ nữa.

"Vậy sao cháu không đi?"

"Bởi vì cháu muốn tìm ba mẹ của cháu." Trần Tuấn Vĩ cúi đầu nói.

"Được rồi, vậy cháu có biết ba mẹ cháu tên gì, vốn ở đâu không?" Hà Tứ Hải không tiếp tục đề tài vừa rồi mà chuyển sang chuyện giúp cậu ta tìm ba mẹ.

Trần Tuấn Vĩ buồn bã lắc đầu: "Lúc cháu còn rất nhỏ đang ở cô nhi viện, không biết nhà ba mẹ ở đâu, cũng không biết bọn họ tên gì."

"Được, chú biết rồi. Dì vừa rồi đi cùng với chú mà cháu nhìn thấy là cảnh sát, chú sẽ bảo cô ấy điều ta giúp cho." Hà Tứ Hải nói.

"Cảm ơn tiếp dẫn đại nhân." Trần Tuấn Vĩ lộ cười vui vẻ.

Sau đó xoay người chạy về phía cuối đường, thoáng qua đã biến mất.

Thấy cậu ta rời đi, Hà Tứ Hải cũng chẳng còn tâm trạng nào đi dạo, kéo Huyên Huyên trở về khách sạn.

Trên đường đi, hắn lấy điện thoại di động ra, tìm xem có chỗ nào là Phi Phượng Lĩnh không.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment