Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 336 - Chương 336: Về Nhà

Chương 336: Về Nhà Chương 336: Về Nhà

Bây giờ thông tin thật sự phát triển quá tốt, từ trên bản đồ có thể dễ dàng tìm được Phi Phượng Lĩnh.

Nó nằm ngay bên dưới huyện Tân An, chỉ cách đại khái ba mươi cây số.

Hà Tứ Hải tính chờ ngày mai sẽ tới đó xem thử.

Lúc hắn chuẩn bị cất điện thoại, chợt nảy ra một ý nghĩ, một lần nữa mở bản đồ, tìm kiếm Dương Gia Trang mà Dương Hỉ Muội từng nhắc tới.

Quả nhiên, Dương Hỉ Muội không lừa người, thật sự có Dương Gia Trang này.

Hơn nữa Dương Gia Trang cách Phi Phượng Lĩnh không xa, đại khái bảy tám cây số, chỉ có điều cách mấy ngọn núi.

"Huyên Huyên, không có chuyện của cháu nữa, cháu về trước đi." Hà Tứ Hải nói với Huyên Huyên đang nhảy nhót trên giường.

"Ồ?" Huyên Huyên ngừng lại, trợn tròn mắt, hơi giật mình.

Hà Tứ Hải vốn định nhờ cô bé tìm giúp tung tích của mấy đứa trẻ bị chết vì mắc bệnh truyền nhiễm, nhưng bây giờ cô bé không cảm ứng được, ở lại đây cũng chẳng có tác dụng gì.

Nhưng nhắc tới cũng kỳ lạ, trừ khi trở về Minh Thổ hoặc vào lại luân hồi, bằng không chỉ cần quỷ hồn có tên có họ đều không thể thoát khỏi cảm ứng và theo dõi của Huyên Huyên.

Vậy năm đứa trẻ đã chết kia là sao? Hay Phi Phượng Lĩnh có chỗ nào kỳ lạ.

"Về bây giờ sao?" Huyên Huyên hỏi.

Bây giờ đi về, cô bé sẽ phải chạy rất lâu mới có thể về đến nhà.

"Đúng, về bây giờ. Cháu giúp chú tìm một quỷ tên là Dương Thanh Thanh." Hà Tứ Hải nói.

"Dương Thanh Thanh?" Huyên Huyên nghe vậy thì hơi nghi ngờ.

"Chính là đi đi theo chú chụp ảnh cho chúng ta ở cửa hàng tạp hóa lần trước đấy."

Huyên Huyên nghe vậy thì chợt hiểu qua, sau đó đảo tròng mắt, cao hứng nói: "Cháu cảm ứng được dì ấy rồi."

"Vậy cháu đi tìm cô ta. Nếu cô ta ở Hợp Châu, cháu về thẳng nhà, nếu không ở Hợp Châu, cháu trở về chỗ chú." Hà Tứ Hải nói.

Đây cũng là một cách lợi dụng quy tắc nhanh chóng qua lại giữa hai nơi cách nhau khá xa mà hắn tạm thời nghĩ ra được.

"Được đó." Huyên Huyên vui vẻ nói.

"Nếu về nhà, sau khi đến nơi thì nhớ gọi điện thoại cho chú." Hà Tứ Hải lại dặn dò.

"Được." Huyên Huyên đồng ý một tiếng, cầm theo đèn xoay người muốn rời đi, đột nhiên nghĩ đến đèn con thỏ mà cô bé mới mua buổi tối.

Cô bé biến thành trạng thái quỷ, sẽ không thể cầm theo đèn con thỏ về được.

"Cháu yên tâm đi, chú sẽ mang về." Hà Tứ Hải nói.

Huyên Huyên nghe vậy, lúc này mới xoay người, biến mất trong không khí.

Bởi vì có mục tiêu, trước mặt Huyên Huyên xuất hiện một hành lang thật dài. Cô bé nhảy nhót vài cái đã xuyên qua đó, ánh mắt sáng ngời, đi tới một nhà hàng.

Nhà hàng rất náo nhiệt, khắp nơi đều là tiếng người ăn cơm và uống rượu ồn ào.

Huyên Huyên cũng nhìn thấy Dương Thanh Thanh mà Hà Tứ Hải nhắc tới, cô ta đang ngồi bên cạnh chú chụp ảnh cho bọn họ ngày đó.

Ngồi đối diện chú ấy là chú La, Huyên Huyên biết.

Dương Thanh Thanh có cảm giác, quay đầu nhìn thấy Huyên Huyên thì vô cùng kinh ngạc.

"Dì, chỗ này là Hợp Châu sao?" Huyên Huyên chạy lên hỏi.

Dương Thanh Thanh khẽ gật đầu.

Cô ta thấy cái đèn trong tay cô bé hơi quen mắt thì hỏi: "Tiếp dẫn đại nhân..."

"Hì hì, đó là ông chủ cháu. Cháu là người đốt đèn, cảm ơn dì." Huyên Huyên xua tay, sung sướng xoay người chạy.

Để lại Dương Thanh Thanh ngơ ngác không hiểu gì.

.........

"Cũng không biết Huyên Huyên đã đến Ký Châu chưa? Có cần gọi điện thoại cho Tứ Hải hỏi thử không?" Tôn Nhạc Dao hỏi Lưu Trung Mưu.

Buổi tối, Lưu Vãn Chiếu qua phòng đối diện chăm sóc Đào Tử.

Trong nhà chỉ còn lại hai người bọn họ.

Bình thường hai người đã ngủ từ lâu, nhưng hôm nay không sao ngủ được, vì vậy dựa lưng vào đầu giường nói chuyện.

"Chắc không cần đâu. Nếu Huyên Huyên là người đốt đèn, tất nhiên phải làm tròn nghĩa vụ của nó. Tôi nghĩ Tứ Hải sẽ chăm sóc tốt cho nó thôi." Lưu Trung Mưu nghĩ ngợi nói.

"Điều ông nói, tôi đều biết, nhưng vẫn không nhịn được mà lo lắng. Thật ra bây giờ đã rất tốt rồi, có phải tôi quá tham lam không?" Tôn Nhạc Dao nói.

"Không có gì, điều này rất bình thường, có đôi khi tôi cũng nghĩ như vậy." Lưu Trung Mưu nói.

"Tứ Hải không phải là người bình thường. Mặc dù bây giờ cậu ta là người yêu của Vãn Vãn, nhưng một ngày còn chưa quyết định, trong lòng tôi luôn cảm thấy không yên." Tôn Nhạc Dao nói.

"Quyết định? Bây giờ không phải rất tốt sao?"

"Tốt cái gì? Tôi nói là hai đứa kết hôn." Tôn Nhạc Dao trừng mắt nhìn ông ta.

"Bất kể Tứ Hải không bình thường thế nào, chỉ cần Vãn Vãn và cậu ta kết hôn, thì đã có một danh phận danh chính ngôn thuận." Tôn Nhạc Dao nói.

"Vãn Vãn cũng không còn nhỏ nữa, nên kết hôn rồi." Lưu Trung Mưu tán đồng.

"Nhưng Tứ Hải không lớn tuổi lắm... cũng không biết cậu ta nghĩ thế nào." Tôn Nhạc Dao hơi buồn phiền.

"Nếu không, lần này chờ Tứ Hải trở về, tôi hỏi dò ý của cậu ta?" Lưu Trung Mưu nghĩ ngợi rồi nói.

"Được, vậy nhiệm vụ này lại giao cho ông."

Nói xong con gái lớn, đề tài lại chuyển tới cô con gái nhỏ.

"Mặc dù Huyên Huyên ở trạng thái linh hồn, nhưng Ký Châu xa như vậy, chạy qua nhiều đường như vậy, cũng không biết có mệt không?" Tôn Nhạc Dao lo lắng.

"Chắc hẳn không đâu. Tất cả mệt nhọc đều bắt nguồn từ thân thể." Lưu Trung Mưu nói.

"Ai bảo, mệt nhọc trên tinh thần mới là mệt nhọc thật sự." Tôn Nhạc Dao phản bác.

"Bà nói cũng có lý, nếu không chúng ta gọi điện thoại hỏi thử Tứ Hải, xem Huyên Huyên đã tới chưa? Nó không biết đường, đi đường khác thì làm thế nào?" Hai người càng nói, Lưu Trung Mưu càng lo lắng. Bây giờ ông ta cũng tán thành chuyện gọi điện thoại cho Hà Tứ Hải hỏi thử.

Nhưng Tôn Nhạc Dao trái lại không lo lắng lắm.

"Chắc hẳn sẽ không giống như ông nói đâu. Nói thế nào thì Huyên Huyên cũng là một thần tiên, sao có thể kém như vậy được?" Tôn Nhạc Dao cảm thấy con gái bà giỏi nhất, chắc chắn có thần thông mà bọn họ không biết.

Lưu Trung Mưu nghe vậy, trong lòng đầy bất lực, muốn gọi điện thoại là bà, không muốn gọi điện thoại cũng là bà.

"Ngủ đi." Lưu Trung Mưu tắt đèn đầu giường, đang chuẩn bị nằm xuống.

Sau đó, ông nghe được tiếng con gái cười: "Ba, mẹ, con về rồi đây."

Con gái cầm theo đèn lồng đỏ, đi vào trong phòng ngủ của bọn họ.

Tôn Nhạc Dao lớn tuổi như vậy, lại nhanh nhẹn nhảy xuống giường, ôm cô bé vào trong lòng.

"Con có mệt không? Con đã ăn cơm chưa?"

"Con không mệt, đã ăn cơm rồi." Huyên Huyên cao hứng nói.

Bàn tay nhỏ bé còn vỗ nhẹ vài cái và lưng Tôn Nhạc Dao đang ôm mình.

"Chạy xa như vậy, con có thể không mệt sao?"

"Đương nhiên không mệt rồi. Con vèo một cái xuất hiện ở trước mặt ông chủ, lại vèo một cái trở về, con rất lợi hại đấy." Huyên Huyên chống nạnh, vô cùng kiêu ngạo.

"Mẹ đã biết con gái mẹ là giỏi nhất mà." Tôn Nhạc Dao vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của cô bé, hưng phấn nói.

"Nhưng sao con quay về nhanh vậy? Mọi chuyện xong rồi à? Con về, Tứ Hải biết không?" Cho dù Tôn Nhạc Dao rất vui vẻ khi thấy con gái trở về, nhưng lại lo lắng tính tình cô bé trẻ con, không làm được chuyện Hà Tứ Hải căn dặn.

"Ông chủ nói không cần con hỗ trợ, lại bảo tôi về tới trước đó!" Huyên Huyên vui vẻ nói.

"Vậy là tốt rồi." Tôn Nhạc Dao nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó bà hỏi: "Buổi tối. con ăn gì? Con ăn no chưa? Có muốn mẹ chuẩn bị ít đồ cho con ăn không?"

"Không cần đâu ạ. Buổi tối con ăn ngon căng. Ông chủ dẫn con ăn một bữa rất ngon đấy." Huyên Huyên vỗ bụng mình, cao hứng nói.

"Thật sao? Vậy đợi lát nữa, con nói cho mẹ biết con ăn những món gì ngon nhé."

"Vâng, buổi tối con muốn ngủ với ba mẹ." Huyên Huyên lớn tiếng nói.

"Biết rồi, biết rồi, con đi rửa mặt đi." Tôn Nhạc Dao mỉm cười, kéo cô bé đi ra ngoài.

Lưu Trung Mưu ngồi dậy, bật chiếc đèn ở đầu giường, nhìn hai mẹ con nắm tay nhau ra khỏi cửa phòng, trong lòng vô cùng thỏa mãn.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment