"Ông chủ, cháu đến nhà rồi."
Huyên Huyên là nhân viên tốt biết nghe lời, ông chủ nói về nhà phải gọi điện thoại cho hắn, sau khi rửa mặt xong, cô bé vội vàng gọi cho Hà Tứ Hải.
"Tứ Hải, Huyên Huyên đã gặp chúng tôi, cậu không cần lo lắng nữa. Cậu ở bên ngoài cũng phải giữ sức khỏe đấy." Tôn Nhạc Dao cũng tiến đến trước đồng hồ điện thoại, nói.
"Vâng, nếu về nhà thì cháu yên tâm rồi. Mọi người nghỉ sớm đi. Cháu gọi điện thoại cho Đào Tử đây."
Sau khi nói vài câu khách sáo, Hà Tứ Hải cúp máy và gọi cho Đào Tử.
"Alo, là ba ạ?"
"Đương nhiên là ba rồi. Không phải ba, ai còn có thể gọi điện thoại cho con chứ?"
"Hì hì, chị Huyên Huyên và Thẩm Di Nhiên. Hôm nay, con vừa cho bạn ấy số điện thoại của con đấy." Đào Tử cao hứng nói.
"Thật sao? Con lên giường ngủ chưa?"
"Rồi ạ. Dì Lưu đang kể chuyện cổ tích cho con đấy." Đào Tử cao hứng nói.
"Ừ, tối nay em ngủ bên này với Đào Tử, anh yên tâm đi." Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh nói xen vào.
"Có em ở bên cạnh, anh chắc chắn yên tâm rồi. Đúng rồi, anh đã bảo Huyên Huyên về nhà, bây giờ cô bé đang ở cùng chú dì, em đừng lo lắng." Hà Tứ Hải nói.
"Quay về nhanh vậy à?" Lưu Vãn Chiếu hơi kinh ngạc.
"Bên anh không cần cô bé hỗ trợ nữa, nên bảo cô bé trở lại."
"Con cũng có thể giúp ba mà." Đào Tử vung vẩy cánh tay nhỏ, bất mãn nói.
Cô bé cảm thấy chị có thể làm việc thì cô bé cũng làm được, cô bé còn có thể làm rất tốt đấy.
"Được, ba biết rồi. Hai người cũng nghỉ sớm đi, anh cúp máy đây."
Chờ nói chuyện với bọn họ xong, Hà Tứ Hải lại gửi tin tức của Trần Tuấn Vĩ cho Đỗ Lệ Quyên, bảo cô ta ngày mai lúc đi làm thì điều tra giúp.
Sáng sớm hôm sau, Hà Tứ Hải dậy sớm, chuẩn bị đi tới Phi Phượng Lĩnh.
Chặng đường dài ba mươi cây số, hắn không định ngồi xe, trực tiếp "đi" luôn, tốc độ trái lại nhanh hơn nhiều.
Chờ hắn đi xuống tầng, lúc ngang qua trước quầy lễ tân.
Vẫn là người hôm qua, anh ta nhìn thấy Hà Tứ Hải, mỉm cười hô to: "Anh ta ngoài sớm vậy à?"
"Đúng vậy."
Hà Tứ Hải nghe vậy khẽ gật đầu, không nói nhiều, xoay người đi ra ngoài.
Lễ tân đột nhiên nhớ ra, đứa trẻ mình thấy hôm qua đâu?
Anh ta vội vàng đuổi theo, thấy Hà Tứ Hải đi tay không, còn đã đi xa rồi.
Vì vậy, anh ta vội vàng chạy về, lấy ra bộ đàm và hỏi dì quét dọn vệ sinh: "Cô đã dọn phòng 405 chưa?"
"Tôi đang quét dọn đây."
"Trong phòng có đứa trẻ không?"
"Đứa trẻ? Đứa trẻ nào?"
"Cô chờ đấy, tôi lên xem thử."
Chờ lễ tân chạy đến nhìn trong phòng vắng vẻ, làm gì có đứa trẻ nào, không khỏi ngơ ngác, chẳng lẽ mình nhớ nhầm?
Bất kể lễ tân nghĩ thế nào, Hà Tứ Hải tìm một nơi hẻo lánh, chuyển thành thân quỷ, lao thẳng đến Phi Phượng Lĩnh.
Ký Châu là vùng cao nguyên duy nhất trong cả Đại Hạ, vùng núi, đồi núi, bình nguyên, hồ nước và ven biển, hoàn toàn tự nhiên, phong thủy cực tốt.
Cho nên Hà Tứ Hải đi tới, thấy được vô số cảnh đẹp tự nhiên và phong cảnh điền viên.
Phi Phượng Lĩnh là dạng đồi núi quanh co trùng điệp, trên đồi núi phủ một màu xanh mát, giống như một con rồng lớn đang nằm rạp trên mặt đất.
Bởi vì đặc sản ở Phi Phượng Lĩnh là một loại gà cảnh, lông gà giống như gấm vóc, màu giống như cầu vồng, được dân bản xứ gọi là phượng, cho nên mới được đặt tên là Phi Phượng Lĩnh.
Phi Phượng Lĩnh là một phần của Thái Hành Sơn.
Lúc Hà Tứ Hải đến gần Phi Phượng Lĩnh mới là buổi trưa.
Vì vậy dừng lại ở thôn xóm gần đó.
Thôn xóm không lớn, mỗi nhà đều lộn xộn, có cụ già ở cửa phơi nắng tò mò nhìn người xa lạ vừa tới là Hà Tứ Hải.
"Bác gái, thôn này tên gì vậy?" Hà Tứ Hải tùy tiện tìm một cụ già ngồi ở cửa hỏi.
"@#! @##... ## "
Hà Tứ Hải không biết bác gái đó có hiểu mình nói gì không, nhưng bác gái nói, hắn không hiểu một câu nào.
Hà Tứ Hải cũng bất lực, vốn còn muốn hỏi thăm một số tình hình liên quan tới Phi Phượng Lĩnh đấy.
Dù sao người ở gần đó, bọn họ biết rõ nhất Phi Phượng Lĩnh có gì kỳ lạ.
Bác gái đại khái cũng biết không thể trao đổi được với Hà Tứ Hải, vì vậy chỉ về phía trước.
Hà Tứ Hải nhìn theo hướng bà chỉ, thấy đó là một căn nhà, vì vậy cảm ơn bác gái và đi tới đó.
Chờ tới cửa, hắn thấy một bác trai đang phơi củ cải.
"Bác trai, cháu từ bên ngoài đến, đi ngang qua đây. Cháu muốn hỏi thôn này tên gì?"
"Bên ngoài tới à?" Bác trai nghe vậy thì ngẩng đầu liếc nhìn Hà Tứ Hải, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc.
"Đúng là ngạc nhiên, không ngờ có nơi tới địa phương nhỏ này của chúng tôi."
"Cháu là học hội họa, muốn tìm những nơi phong cảnh đẹp, để vẽ tả thực." Hà Tứ Hải thuận miệng bịa ra một lý do.
"Tôi không hiểu những thứ này, nhưng thôn chúng tôi tên là Tiểu Phượng Cương."
Hà Tứ Hải lấy điện thoại di động ra, quả nhiên tìm được vị trí của Tiểu Phượng Cương này, chẳng qua không có hướng dẫn tuyến đường.
"Vậy bác trai, cháu muốn đi tới Phi Phượng Lĩnh, bên này có đường nào có thể qua đó không?"
"Phi Phượng Lĩnh à? Cậu tới miếu Phượng Hoàng sao?" Vẻ mặt bác trai như muốn nói: tôi đã biết mà.
"Bác trai, sao bác nói vậy?" Hà Tứ Hải kinh ngạc hỏi.
"Phi Phượng Lĩnh ngoại trừ miếu Phượng Hoàng, còn có gì tốt để đi chứ? Miếu Phượng Hoàng rất linh nghiệm, các người từ bên ngoài đến, cơ bản đến vì miếu Phượng Hoàng." Đại gia nói.
"Thật sao. Vậy cháu thật sự muốn qua xem thử đấy. Nhưng miếu Phượng Hoàng phải đi thế nào?" Hà Tứ Hải chợt nảy ra một ý nghĩ hỏi.
"Phía thôn tây có một đường nhỏ, cứ đi dọc theo con đường kia lên trên. Chẳng qua đó là miếu nhỏ ở quê, cho dù linh nghiệm cũng chẳng mấy người nhang khói, hiện nay lại không phải là kỳ nghỉ, miếu nhỏ tương đối hoang phế." Bác trai nói.
"Cháu nghe bác trai nói chuyện không tầm thường, chắc bác trai cũng là người từng trải."
"Có gì không tầm thường đâu. Tôi cũng chỉ đọc sách mấy năm, trước khi về hưu là giáo viên tiểu học thôi."
"Cháu đã nói mà." Hà Tứ Hải chợt hiểu ra.
"Nếu đã thế, cháu không quấy rầy bác nữa. Cháu tới trong miếu xem thử." Vì vậy, Hà Tứ Hải đứng dậy, tạm biệt và rời đi luôn.
Bác trai nhìn Hà Tứ Hải rời đi, có vẻ nghi ngờ.
Nơi thâm sơn cùng cốc này, cho dù là người lên miếu thắp hương, bình thường đều lái xe qua, hơn nữa toàn là người khá lớn tuổi. Đây vẫn là lần đầu tiên, ông ta gặp được người còn trẻ như vậy.
Chờ Hà Tứ Hải đi một lát, ông ta càng nghĩ càng thấy không đúng, vì vậy thu dọn trong nhà rồi lên núi theo.
...
Theo lời bác trai nói, Hà Tứ Hải đi thẳng về phía trước, con đường chật hẹp, hai bên đầy cỏ dại mọc thành bụi.
Đang giữa trưa, mặt trời ngay trên đỉnh đầu chiếu xuống ngọn cây hai bên, tạo thành từng cái bóng loang lổ.
Bụi cỏ bên đường thỉnh thoảng truyền đến từng tiếng động, Hà Tứ Hải gạt bụi cỏ ra tìm nhưng không phát hiện ra thứ gì.
Hắn cứ lúc đi lúc dừng, bất giác đã tới miếu Phượng Hoàng.
Miếu Phượng Hoàng chỉ là miếu nhỏ trong thôn rất bình thường, không quá bắt mắt.
Chỉ có từng con phượng bay lượn giữa đấu củng của miếu thờ, mỗi con một phong thái riêng, nhìn qua vô cùng đẹp mắt.
Trước miếu còn có một cây cột cực lớn làm bằng gỗ Phượng Hoàng, nhìn qua giống như cột đồ đằng bái tế thời cổ đại.
Có lẽ bởi vì mưa nắng, thân cây cột đầy phù điêu biến thành màu đen, mặt trên còn có một vết rạn cực lớn.
Cưới cột có một đỉnh đá, trong đỉnh đầy tàn hương.
Miếu này nằm ở chỗ vách núi cao, phía sau miếu là một sơn cốc dài, trong sơn cốc có cây cối tươi tốt.
Hà Tứ Hải quan sát xung quanh, không thấy có gì đặc biệt lạ thường, vì vậy bước vào.
------
Dịch: MBMH Translate