Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 338 - Chương 338: Chợ Quỷ

Chương 338: Chợ Quỷ Chương 338: Chợ Quỷ

Sau khi Hà Tứ Hải bước vào trong miếu, cảnh sắc xung quanh đột nhiên thay đổi, không còn ở chỗ cũ nữa.

Hắn đang đứng ở giữa một cái chợ, hai bên là cửa hàng nối nhau san sát, trên đường xe cộ tấp nập, người đến người đi náo nhiệt khác thường.

Hà Tứ Hải cẩn thận quan sát quần áo của những người đi đường xung quanh, có người mặc quần áo văn sĩ thời cổ đại, có người mặc gấm vóc lăng la, có người mặc áo phông ngắn tay... dù thế nào cũng có.

Hà Tứ Hải biết tất cả bọn họ không phải là người mà đều là quỷ.

Hà Tứ Hải ngẩng đầu nhìn lên không trung.

Cho dù không nhìn thấy mặt trời nhưng vẫn thấy trời quang, mây trắng.

Ở đây chắc chắn không phải Minh Thổ.

Đây vẫn là lần đầu tiên Hà Tứ Hải nhìn thấy nhiều quỷ ở nhân gian như vậy.

Hà Tứ Hải muốn tìm quỷ hỏi xem đây là chỗ nào.

Nhưng quỷ xung quanh đều đờ đẫn, vội vàng đi về phía trước.

Chẳng trách trước đây Hà Tứ Hải cảm thấy chợ này kỳ quái, hóa ra bọn họ đều đi bộ, không có một ai đứng lại, cũng không có tiếng rao hàng, ai nấy đều giống như con rối gỗ điều khiển bằng dây.

Hà Tứ Hải nghĩ ngợi, theo dòng "người" tiến về phía trước.

Đại khái đi gần mười phút, cuối cùng thấy một kiến trúc cực lớn sừng sững phía trước.

"Đây là miếu Phượng Hoàng à?" Hà Tứ Hải nhìn từ xa, cảm thấy kinh ngạc.

Bởi vì xem từ hình dáng cấu tạo, kiến trúc này giống hệt với miếu Phượng Hoàng trước đó nhưng to lớn, hoành tráng hơn rất nhiều.

Trên quảng trường trước miếu thờ cũng có một cột đồ đằng.

Nhưng to lớn hoành tráng hơn rất nhiều, dửng thẳng chọc trời, nhìn qua vô cùng chấn động.

Lúc này, từng “quỷ” quỳ dưới đất, vây quanh cột đồ đằng thành từng vòng, bái lạy.

Dường như biết Hà Tứ Hải đến.

Tất cả quỷ đồng loạt đứng dậy, quay đầu nhìn lại.

Gương mặt vô cảm, ánh mắt trống rỗng trông thật đáng sợ. Nếu là người bình thường, thật sự có thể bị dọa tới són ra quần.

"Khách đến, các người đều tránh ra đi." Đột nhiên, một giọng nói vang lên.

Hà Tứ Hải theo giọng nói nhìn lại, thấy một người phụ nữ mặc cung trang màu đỏ thẫm đang đứng ở đối diện cửa miếu thờ.

Đầu cô ta đội mũ phượng, trên người khoác Hà Cẩm, trên vạt ống tay áo đều là hình phượng hoàng với các tư thế khác nhau.

Cô ta vừa dứt lời, tất cả "người" dường như sống lại, đứng dậy, trao đổi, thảo luận ồn ào náo động, tốp năm tốp ba rời đi, rất nhanh đã biến mất.

"Tiếp dẫn đại nhân, nếu đã tới, mời bước vào ngồi một lát đã!" Người phụ nữ mặc cung trang mỉm cười nói.

"Được!" Hà Tứ Hải mặt mỉm cười địa theo cô đi vào miếu thờ.

Trong miếu thờ không có bức tượng đất, trái lại giống như cung điện thật sự, cao quý hoa lệ.

Vô số tôi tớ đi qua đi lại.

"Tiếp dẫn đại nhân, mời ngồi."

Người phụ nữ mặc cung trang dẫn Hà Tứ Hải tới một phòng khách, bản thân ngồi ở vị trí chủ nhà, sau đó nói với Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải nghe vậy cũng không khách sáo, trực tiếp ngồi xuống.

Lúc này, có một cụ già bưng một chén trà nhỏ tới cho Hà Tứ Hải.

Nhìn cụ gì trước mặt, Hà Tứ Hải khẽ mỉm cười.

Cụ già này chính là đối tượng đã tới nhờ Hà Tứ Hải, Dương Hỉ Muội - bà nội của Dương Dương.

Chẳng qua bây giờ bà ta mặc trang phục sang trọng, so với trước đây, quả thật giống như hai người khác nhau.

Nhưng đến khi bà ta lui ra, Hà Tứ Hải vẫn không hỏi thăm câu nào.

Trái lại, người phụ nữ mặc cung trang ngồi ở phía trên đã không nhịn được, lên tiếng trước.

"Cậu không có gì muốn hỏi sao?"

"Đương nhiên là có rồi." Hà Tứ Hải mỉm cười và nói.

"Vậy cậu hỏi đi. Nếu cậu đã tới đấy, tôi biết gì đều sẽ nói hết." Người phụ nữ mặc cung trang vừa cười vừa nói.

Hà Tứ Hải nhìn người phụ nữ này từ trên xuống dưới. Mặt cô ta tròn trịa, trời sinh có dáng vẻ cao quý, đôi mắt phượng tăng thêm vài phần uy nghiêm, vẻ mặt lạnh lùng cho người ta một cảm giác cao ngạo.

"Cô là ai?"

"Tôi là Phượng Cửu, cũng là sơn thần của Phi Phượng Lĩnh này. Cậu có thể gọi tôi là Phượng Cô."

Đã hiểu, lại là những vị thần cũ.

"Vậy chỗ này là chỗ nào?" Hà Tứ Hải tiếp tục hỏi.

"Đây là chợ quỷ Thái Hành." Phượng Cô nói.

"Chợ quỷ?" Hà Tứ Hải từng nghe nói tới từ này, bình thường chợ đồ cổ mở lúc rạng sáng, chuyên bán những đồ trong mộ người chết mới có cách nói này.

"Chỉ là một nơi để cho những quỷ dừng lại trong nhân gian giao lưu trao đổi mà thôi, không có gì đặc biệt!" Phượng Cô hờ hững nói, nhưng Hà Tứ Hải biết nó tuyệt đối không đơn giản như vậy.

Điều này tương đương với tự mình mở ra một không gian lớn chưa số lượng lớn quỷ vật.

"Vậy các người dẫn tôi tới đây vì mục đích gì?" Hà Tứ Hải hỏi tiếp.

"Ồ? Cậu không biết à?" Phượng Cô vô cùng kinh ngạc hỏi.

"Tôi nên biết sao?"

Phượng Cô nghe vậy thì không giải thích mà nói thẳng: "Bởi vì kiếp."

"Kiếp?" Hà Tứ Hải cảm giác mơ hồ như đã nghe được từ này ở đâu đó. Là lão Quỷ hay Đào Thần?

"Kiếp là gì?" Hà Tứ Hải hỏi tiếp.

"Tôi cũng không biết." Phượng Cô nói.

Hà Tứ Hải nghe vậy thì rất bất ngờ.

"Cho dù không biết cái gì là kiếp, nhưng biết chúng ta đều vì kiếp mới bị Thiên Đạo vứt bỏ, chỉ có thể trốn ở chỗ này kéo dài hơi tàn." Phượng Cô nói đến đây, trên mặt lộ vẻ căm phẫn.

Sau đó, đôi mắt phượng của cô ta nhìn chằm chằm vào Hà Tứ Hải nói: "Nhưng cậu lại khác."

Hà Tứ Hải nghe vậy, phần nào hiểu được ý của cô ta.

Thiên Đạo không cho phép có thần, nhưng hắn lại ngoài ý muốn.

Điều này làm những vị thần cũ rất khó chịu, đồng thời muốn tìm ra bí mật của Hà Tứ Hải.

Nhưng bản thân Hà Tứ Hải cũng không biết.

"Cái này thì tôi cũng không rõ lắm." Hà Tứ Hải thật thà, ăn ngay nói thật.

Phượng Cô nghe vậy, nhìn chằm chằm vào hắn, rõ ràng không tin. Nhưng cô ta không tức giận, chỉ trầm giọng nói: "Không biết cũng không sao. Cậu có thể cho tôi mượn công văn sắc lệnh của cậu xem một lát chứ?"

"Ồ, tôi không có công văn sắc lệnh gì hết?"

Phượng Cô nghe vậy, hai hàng lông mày dựng ngược, rõ ràng rất tức giận.

"Dương ma ma, dẫn tiếp dẫn đại nhân xuống đi, để hắn cố gắng suy nghĩ thêm mấy ngày, sau đó lại tới gặp tôi." Phượng Cô lớn tiếng nói.

Sau đó, Dương Hỉ Muội vốn đã lui ra ngoài, không biết lại từ đâu chui ra.

"Tiếp dẫn đại nhân, ngài đi theo tôi."

Hà Tứ Hải không khách sáo, trực tiếp đi theo Dương Hỉ Muội tới một phòng khách.

"Tiếp dẫn đại nhân, ngài ở đây suy nghĩ thật kỹ đi, nói không chừng qua một ngày sẽ suy nghĩ rõ ràng đấy." Dương Hỉ Muội cười có vẻ thâm trầm lạnh lẽo, xoay người muốn rời đi.

"Chờ đã, Dương Dương kia thật sự là cháu của bà à?" Hà Tứ Hải hỏi ra nghi ngờ trong lòng hắn.

"Đương nhiên rồi, nó là cháu ruột của tôi." Dương Hỉ Muội nói.

"Vậy bây giờ cậu ta là người chứ?"

"Đương nhiên sống với ba mẹ nó ở đây, nó không biết đã vui vẻ tới mức nào đâu!" Dương Hỉ Muội nói.

"Người sống có thể ở trong chợ quỷ sao?"

"Đương nhiên là không được rồi!" Dương Hỉ Muội cười hì hì nói.

Hà Tứ Hải nghe vậy thì im lặng một lát, sau đó hỏi: "Tôi có thể đi dạo trên đường không?"

Hà Tứ Hải còn tưởng bà ta sẽ từ chối, không ngờ bà ta đáp ứng luôn: "Đương nhiên là được rồi. Nhưng đại nhân đi đường phải cẩn thận đấy."

"Cẩn thận cái gì?"

"Cẩn thận một số ác quỷ, oán quỷ. Bọn họ rất dữ tợn, thấy cậu lạ mặt, bọn họ sẽ bắt nạt cậu, ép cậu..."

"Không sao, tôi còn chưa từng gặp quỷ như vậy bao giờ. Đúng lúc gặp bọn họ để xem bọn họ hung dữ thế nào." Hà Tứ Hải mỉm cười nói.

"Nếu đã thế, vậy mời đại nhân đi theo tôi." Dương Hỉ Muội dẫn Hà Tứ Hải lao thẳng đến ngoài cửa.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment