"Uyển Uyển, Uyển Uyển, mày qua đây, dẫn tiếp dẫn đại nhân đi dạo trên đường một lát..." Chờ sắp đến cửa lớn, Dương Hỉ Muội nhìn về phía một góc mái hiên và hô to.
Hà Tứ Hải nhìn theo ánh mắt bà ta. Nếu không phải Dương Hỉ Muội gọi, hắn còn không phát hiện còn có một người ngồi xổm trong góc phòng.
Hơn nữa hắn tương đối mẫn cảm với từ Vãn Vãn này, chỉ cần nhắc tới Vãn Vãn là nhớ tới Lưu Vãn Chiếu.
Chỉ thấy ở chỗ rẽ có một bóng người nhỏ bé đang ngồi quay lưng về phía bọn họ. Đại khái nghe được tiếng gọi, cô bé xoay đầu lại. Hà Tứ Hải giật mình.
Đây là một cô bé trông trạc tuổi Đào Tử, sắc mặt trắng bệch, xung quanh viền mắt đen xì, chỉ còn lại hai hố tối tăm.
Điều này làm Hà Tứ Hải nghĩ đến quỷ nhỏ Tuấn Hùng trong bộ phim “chú oán” của Nhật bản. Nhưng Tuấn Hùng tốt xấu gì còn có đôi mắt, nhưng cô bé này thậm chí mắt cũng không có.
"Đừng đánh cháu... Đừng đánh cháu..."
"Nhìn" thấy Dương Hỉ Muội và một người xa lạ, Uyển Uyển dường như rất hoảng sợ, cơ thể nhỏ bé run rẩy, có vẻ cực kỳ sợ hãi.
Hà Tứ Hải khẽ nhíu mày, nhìn về phía Dương Hỉ Muội bên cạnh.
"Tiếp dẫn đại nhân, tôi chưa từng làm gì nó hết. Chủ yếu là lúc nó còn sống bị người ta ngược đãi dẫn đến chết, cho nên rất nhát gan. Con người có lúc còn ác hơn quỷ." Dương Hỉ Muội cười hì hì nói.
Nhưng Hà Tứ Hải có thể cảm giác được sự ác ý ẩn giấu dưới đôi mắt của bà ta.
Hà Tứ Hải nghĩ ngợi rồi bước tới, giơ tay ra hỏi: "Cháu biết chú là ai không?"
Uyển Uyển nghe vậy thì lắc đầu.
Hà Tứ Hải thấy vậy, ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh phía trên, là vì chợ quỷ sao?
Bằng không quỷ nhìn thấy hắn, sẽ tự nhiên hiểu rõ thân phận của hắn.
"Cháu có thể dẫn chú đi dạo trên đường một lát không?" Hà Tứ Hải tiếp tục giơ tay qua.
Uyển Uyển vẫn không nắm lấy, trái lại sợ rúc người vào trong góc.
"Uyển Uyển." Đúng lúc này, Dương Hỉ Muội ở phía sau lớn quát một tiếng.
Uyển Uyển ngồi xổm ở trong góc nghe vậy thì chợt giật mình, sắc mặt vốn đã trắng lại càng trắng hơn.
Hà Tứ Hải bất mãn, quay đầu trừng mắt với Dương Hỉ Muội.
Ngay trong nháy mắt này, hắn thấy được dáng vẻ hung ác của Dương Hỉ Muội lập tức biến thành hiền lành.
Hà Tứ Hải nhìn bà ta một lúc, sau đó quay đầu đang định tiếp tục nói chuyện với Uyển Uyển.
Hắn đã thấy cô bé đứng dậy, cho dù cơ thể vẫn không nhịn được mà run rẩy.
"Cháu... cháu... cháu dẫn... dẫn chú đi..." Cô bé run rẩy nói.
Sau đó, cô bé chăm chú nhìn bàn tay Hà Tứ Hải giơ ra.
Cô bé do dự một lát, cuối cùng vẫn không nắm lấy.
Xoay người chạy về phía cửa lớn.
Hà Tứ Hải vội vàng đi theo.
Chờ hắn vừa ra khỏi cửa, đã nghe có tiếng đóng cửa rầm một cái phía sau.
Đồng thời còn mơ hồ truyền đến mấy tiếng chế giễu khe khẽ của Dương Hỉ Muội.
Uyển Uyển đi phía trước, Hà Tứ Hải đi theo phía sau quan sát cô bé.
Cô bé cũng trạc tuổi Huyên Huyên, mặt tròn đầu tròn, trên người mặc quần yếm màu đỏ, áo thun màu xanh trắng, giày da đầu tròn.
Nếu không nhìn mặt cô bé, đây là một cô bé rất đáng yêu.
Chờ đi qua quảng trường có cột đồ đằng đứng sừng sững, chính là nơi người qua lại đông đúc, Uyển Uyển hơi sợ nghiêng người về phía sau, khi chạm tới Hà Tứ Hải thì chợt giật mình, nhảy một bước về phía trước, lộ vẻ sợ hãi.
"Đừng sợ." Hà Tứ Hải giơ tay muốn xoa đầu cô bé.
Uyển Uyển lập tức cứng người, không nhúc nhích.
Hà Tứ Hải bất lực đành rút tay về.
Uyển Uyển rõ ràng thở phào một cái, bình tĩnh trở lại.
Cô bé lén nhìn trộm về phía Hà Tứ Hải, thấy hắn không nhìn mình thì thò tay vào trong túi hình bán nguyệt trước quần yếm, lấy ra hai viên bi, sau đó nhét vào trong hốc mắt của mình.
Hai viên bi màu xanh lam đảo quanh trong hốc mắt, nhìn vừa kỳ lại thấy tức cười.
Cô bé quá nhát gan, cho nên Hà Tứ Hải không dám nhìn qua cô bé nữa.
Đôi mắt giả dường như cho cô bé thêm can đảm, cô bé nhìn thẳng xuống mặt đường, lấy hết can đảm, cuối cùng thò chân ra ngoài.
Hà Tứ Hải lặng lẽ đuổi theo.
Uyển Uyển len lén liếc nhìn, sau đó vội vàng xoay đầu qua.
Rõ ràng “người” qua lại trên đường làm Uyển Uyển cảm giác không thoải mái. Cô bé ôm chặt cánh tay, rụt cổ, lách qua khe hở của đám người qua lại.
Hà Tứ Hải nhìn dáng vẻ cô bé lo lắng sợ hãi, chủ động nói chuyện với cô bé: “Cháu tên gì?"
Cô bé không nói gì, tiếp tục theo khe hở giữa đám người đi về phía trước, cho nên Hà Tứ Hải thậm chí không có thời gian quan sát cảnh sắc xung quanh.
Vào lúc Hà Tứ Hải tưởng cô bé sẽ không trả lời.
Lại nghe Uyển Uyển nói khẽ: "Uyển Uyển."
Giọng nói rất nhẹ, rất êm tai, còn kèm theo giọng trẻ con yếu ớt.
"Uyển Uyển là tên ở nhà của cháu à? Tên thật của cháu là gì?" Hà Tứ Hải tiếp tục hỏi.
Sau đó, cô bé im lặng một lúc lâu mới nói: "Lâm Uyển Uyển."
"Cái tên này rất hay. Năm nay cháu mấy tuổi?" Hà Tứ Hải tiếp tục hỏi.
Đồng thời mắt hắn quan sát xung quanh. Người qua lại trên đường mặc đủ kiểu khác nhau, nhưng kiến trúc xung quanh đều theo phong cách cổ đại cổ kính, nhưng kiến thức của Hà Tứ Hải tương đối ít, không nhìn ra được nó cụ thể thuộc về niên đại nào.
Vào lúc Hà Tứ Hải tưởng cô bé sẽ không trả lời, Lâm Uyển Uyển lại nói nhỏ: "Năm... Năm tuổi."
"Nhà cháu ở đâu?"
Uyển Uyển lắc đầu.
"Sao cháu không đi Minh Thổ mà ở lại nhân gian. Cháu có tâm nguyện gì chưa hoàn thành sao?"
"Bà... Bà nội... Ba... Ba mẹ..."
...
Từ những lời nói đứt quãng của Uyển Uyển, Hà Tứ Hải cơ bản đã hiểu rõ thân thế của cô bé.
Lại là một câu chuyện bi thương.
Khi còn bé đã bị người ta lừa bán đi, còn làm mù mắt để đi ăn xin trên phố, cuối cùng bị người ta ném vào nền xi măng trong công trường, giống như một cọng cỏ nhỏ biến mất trong thế giới này.
Sau khi chết, cô bé thành dáng vẻ bây giờ.
Cho dù cô bé không có mắt nhưng vẫn có thể nhìn thấy thế giới này, nhưng thế giới này ở trong mắt cô bé đều là màu xám, không có bất kỳ màu sắc nào.
Hơn nữa, thế giới này được tạo thành bởi rất nhiều sợi, cô bé có thể chui qua chui lại trong khe hở của những sợi này, đi tới bất kỳ nơi nào mà cô bé muốn.
Phượng Cô nói cho cô bé biết, đây là thần thông của cô bé.
Cô bé không biết thần thông là gì, nhưng cô bé ở lại đây vì Phượng Cô đã hứa sẽ có một ngày giúp cô bé tìm được bà nội và ba mẹ.
Cô bé đã đi tìm rất nhiều nơi nhưng đều không tìm được bọn họ.
Nhưng Phượng Cô hình như quên mất chuyện này, bà Dương cũng rất hung dữ.
Cô bé muốn tìm Phượng Cô hỏi nhưng thấy sợ.
Bởi vì cô bé biết, Phượng Cô còn hung dữ hơn cả bà Dương. Cô ta rất đáng sợ, ai trên đường này cũng đều sợ cô ta.
"Thật sao? Chờ sau này chú ra ngoài, chú nhất định sẽ giúp cháu tìm được bà nội cháu và ba mẹ cháu."
Hà Tứ Hải ngồi dưới một cây ngô đồng ở góc đường, nói với cô bé đang ôm đầu gối co người ngồi bên cạnh.
Chẳng qua nhóc quỷ này thật sự quá đơn thuần, không hề có sự đề phòng đối với người xa lạ như Hà Tứ Hải.
"Cảm ơn... Cảm ơn..." Cô bé ngước cổ cảm ơn Hà Tứ Hải.
Đây là lần đầu tiên cô bé nhìn thẳng vào Hà Tứ Hải.
Nhưng vẻ mặt cô bé rất nhanh đã trở nên buồn bã.
"Không ra... ra... được..."
Nơi này chỉ cho phép vào, không cho phép ra, đã rất nhiều năm rồi.
------
Dịch: MBMH Translate