"Khách ở phòng 405 đã ra ngoài từ sáng sớm, đến bây giờ còn chưa về đâu." Lễ tân nhìn Đỗ Lệ Quyên mặc đồng phục cảnh sát, hơi căng thẳng nói.
"Ra ngoài à?" Đỗ Lệ Quyên nhíu mày.
Tối qua, Hà Tứ Hải nhờ cô ta điều tra về thân thế của Trần Tuấn Vĩ, cô ta đã thật sự điều tra ra được một số manh mối. Chẳng qua chờ sau khi cô ta gửi cho Hà Tứ Hải, mãi không thấy hắn nhắn lại, cảm thấy hơi kỳ lạ nên mới đến chỗ khách sạn Hà Tứ Hải ở.
Đỗ Lệ Quyên liếc nhìn ra bên ngoài. Mặt trời đã sắp xuống núi, lúc này còn chưa về?
"Cảnh sát, có phải anh ta làm chuyện gì phạm pháp không?" Lễ tân hơi thấp thỏm hỏi.
"Phạm pháp?" Đỗ Lệ Quyên nghe vậy thì ngây người.
Sau đó cô ta cười: “Phạm pháp gì chứ? Anh đừng đoán mò, cậu ta là bạn tôi thôi."
"Thật sao? Người bạn này của cô không phải là người bình thường." Lễ tân cười nói.
"Ồ, ánh mắt anh không tệ đâu. Tôi đi đây. Chờ cậu ta về, anh gặp cậu ta, anh... nói với tôi một tiếng." Đỗ Lệ Quyên do dự một lát rồi để lại số điện thoại của mình cho lễ tân.
"Được, tôi bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ." Lễ tân vội vàng nói.
Đỗ Lệ Quyên không nhiều lời, xoay người rời đi. Chờ tới lúc về trên xe, cô ta ngẫm nghĩ rồi gọi điện thoại cho Đinh Mẫn ở Hợp Châu.
"Anh ấy ra ngoài một ngày rồi? Vẫn không liên lạc được sao?"
"Đúng vậy, gọi điện thoại không sao gọi được. Chắc không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ?" Đỗ Lệ Quyên hơi lo lắng hỏi.
"Ha ha, yên tâm đi. Ai cũng có thể xảy ra chuyện, duy nhất chỉ có anh ấy là không. Chắc anh ấy có chuyện gì gấp thôi." Đinh Mẫn an ủi.
Cô ta rất tin tưởng vào năng lực của Hà Tứ Hải.
"Được, nếu em đã nói vậy, chị sẽ không lo lắng linh tinh nữa."
"Được rồi, chị. Lần này thật sự cám ơn chị, chị đã giúp em chuyện lớn đấy. Hà tiên sinh nói riêng với em, muốn cố gắng cám ơn chị."
"Chỉ là chuyện nhỏ thôi, lần sau nhớ mời chị ăn cơm là được rồi." Đỗ Lệ Quyên nghe vậy thì rất vui mừng.
"Chắc chắn, chắc chắn rồi."
...
"Không ra được sao?" Hà Tứ Hải ngẩng đầu nhìn về phía không trung.
Lúc này, trời đã nhá nhem, có vẻ sẽ tối ngay lập tức.
Không gian chỗ này thật sự rất thần kỳ, cũng không biết nó có lai lịch gì, không ở trong nhân gian, không ở trong Minh Thổ, độc lập đứng ngoài thế giới này.
"Uyển Uyển, có phải chúng ta nên về không?" Hà Tứ Hải đứng dậy, nói với nhóc quỷ đang ôm đầu gối ngây người.
Uyển Uyển nghe vậy, ngơ ngác khẽ gật đầu, một lúc lâu mới kịp phản ứng, vội vàng đứng lên. Đại khái động tác quá gấp, hơn nữa còn cúi đầu, hai “con mắt” trong hốc mắt cô bé rơi xuống.
Chúng rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng "cạch... cạch...".
"Mắt của tôi." Uyển Uyển hoàng sợ, cúi đầu tìm kiếm.
"Đừng vội, chú sẽ tìm giúp cháu." Hà Tứ Hải vội vàng cúi đầu tìm kiếm.
Cũng may bây giờ trời còn tương đối sáng sủa. Hà Tứ Hải nhanh chóng tìm được một viên bi màu lam nhạt trong khe gạch trên đường, hình vẽ bên trong đặc biệt giống con ngươi của con người.
Nhìn qua rất bình thường, không có bất kỳ điểm nào đặc biệt.
"Có phải là cái này không?" Hà Tứ Hải đưa viên bi tới trước mặt Uyển Uyển.
"Cảm ơn... Cảm ơn..." Uyển Uyển nhẹ nhàng cầm viên bi trong lòng bàn tay Hà Tứ Hải.
Nhưng cô bé không nhét vào trong hốc mắt của mình mà để trong cái túi hình bán nguyệt phía trước quần yếm.
"Còn một viên nữa đâu?" Cô bé hỏi nhỏ, trong giọng nói đầy vẻ khổ sở.
"Đừng vội, để chú tìm."
Hà Tứ Hải cúi đầu tìm kiếm, cơ thể nhỏ bé của Uyển Uyển cũng ngồi xổm xuống tìm.
Cô bé có vẻ rất sốt ruột, cũng sắp nằm bò trên đất rồi.
Đúng lúc này, khóe mắt Hà Tứ Hải nhìn thấy phía trước có một tia sáng. Hắn nhìn theo tia sáng, quả nhiên là một viên bi khác.
Uyển Uyển cũng thấy, vẻ mặt vui mừng: “Mắt của tôi."
Nhưng vào lúc này, một cái chân giẫm lên viên bi.
Đây là đôi giày gấm màu đỏ. Hai người nhìn theo bàn chân lên, chỉ thấy Dương Hỉ Muội đang mỉm cười nhìn bọn họ.
"Mắt... Mắt của tôi!" Uyển Uyển khẽ nói.
Có vẻ rất bất lực.
"Tiếp dẫn đại nhân, cậu tham quan thế nào? Ở đây đẹp không?" Dương Hỉ Muội mỉm cười nói.
Hà Tứ Hải đứng dậy, trầm giọng nói: "Lấy chân ra."
"Cái gì?"
"Tôi nói, lấy chân ra cho tôi." Hà Tứ Hải quát lớn.
Một sóng gợn vô hình khuếch tán ra xung quanh.
Dương Hỉ Muội khiếp sợ, lập tức lùi lại mấy bước.
Uyển Uyển đang ngồi xổm dưới đất đã nhân cơ hội nhặt viên bi lên.
Bản thân Hà Tứ Hải cũng giật mình, hắn không ngờ mình hét lớn một tiếng đã có uy lực như thế.
"Lão thân... Lão thân không cố ý." Dương Hỉ Muội lắp bắp nói.
Nếu Hà Tứ Hải đơn thuần giống như Uyển Uyển vậy, nói không chừng có thể thật sự bị lừa.
Nhưng năng lực quan sát của Hà Tứ Hải cực kỳ tốt, hơn nữa từng gặp qua rất nhiều người, sớm đã nhận ra sự giễu cợt được che giấu trong mắt bà ta!
"Hừ!" Hà Tứ Hải hừ lạnh một tiếng, không để ý tới bà ta, đi về phía trước.
Dương Hỉ Muội không dám nhiều lời, vội vàng đuổi theo.
Chờ Hà Tứ Hải đi được mấy bước, quay đầu lại, chỉ thấy Uyển Uyển vẫn ngồi yên tại chỗ, ngước cổ nhìn hắn.
Thấy Hà Tứ Hải quay đầu nhìn qua, cô bé lập tức giơ cánh tay lên vẫy.
Hà Tứ Hải nhìn lướt qua Dương Hỉ Muội đang tươi cười đứng bên cạnh, không đáp lại cô, xoay người tiếp tục đi về phía trước. Chẳng bao lâu, hắn đã trở lại trước miếu Phượng Hoàng.
Phượng Cô vẫn ở trong căn phòng đã gặp Hà Tứ Hải trước đó.
"Sao rồi? Chợ này đẹp không?" Phượng Cô mỉm cười hỏi.
Dường như những lời độc ác trước đó không phải do cô ta nói ra vậy.
"Xem thế là đủ rồi!" Hà Tứ Hải nói.
Sau khi Uyển Uyển dẫn hắn đi dạo một vòng, hắn phát hiện ra chợ này lớn ngoài dự đoán.
Ngoại trừ cửa hàng ở hai bên đường chính, phía sau còn có rất nhiều nhà ở, mơ hồ có cảm giác như một thị trấn nhỏ.
Hà Tứ Hải thử đi tới vị trí sát ngoài, mặc dù không bị ngăn cản, nhưng chỉ cần đi thêm vài bước, nhất định sẽ quay lại.
"Đây là một trong những sính lễ của tướng công tôi năm đó khi cưới tôi." Phượng Cô dường như đang nhớ lại.
Hà Tứ Hải nghe vậy thì hơi kinh ngạc: "Xin hỏi Phượng Cô, tướng công của cô là?"
"Hắn chính là chủ Thái Hành Sơn, là một trong những vị thần tự nhiên hiếm có." Phượng Cô vầy vẻ cao ngạo.
"Ồ, vậy tướng công của Phượng Cô bây giờ ở đâu?" Trong lòng Hà Tứ Hải hơi lo lắng.
Tạm thời chưa nói hắn có thể chống lại một Phượng Cô hay không, sao giờ còn có một người lợi hại hơn?
"Hắn đã chết rồi." Phượng Cô bình thản nói.
"Đúng là đáng tiếc." Trên mặt Hà Tứ Hải đầy vẻ thương tiếc nhưng trong lòng lại âm thầm mừng rỡ.
"Đúng vậy, đáng tiếc. Vô số thần linh mạnh mẽ ngã xuống vì kiếp, duy nhất chỉ có những người thực lực yếu ớt như chúng ta trái lại còn một còn đường sống, duy trì chút hơi tàn, ngươi nói có buồn cười không?" Phượng Cô nhìn Hà Tứ Hải nói.
Hà Tứ Hải cười gượng vài tiếng, cũng không biết nên an ủi thế nào.
"Cho nên, cậu đã suy nghĩ kỹ chưa?" Phượng Cô hỏi lại lần nữa.
Hà Tứ Hải nghe vậy, lập tức lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ: "Không phải tôi không muốn nói cho Phượng Cô biết. Thật ra chức tiếp dẫn của tôi tới một cách kỳ diệu và khó hiểu. Phượng Cô còn là vị thần mạnh đầu tiên tôi gặp phải, tôi còn muốn nhờ Phượng Cô giải đáp giúp vài điều, chờ tôi hiểu rõ ràng, tất nhiên biết gì đều nói hết."
Phượng Cô nghe vậy thì kinh ngạc nhìn hắn.
Vào lúc trong lòng Hà Tứ Hải âm thầm thấp thỏm, gương mặt Phượng Cô đột nhiên dịu xuống, mỉm cười nói: "Cậu có gì muốn hỏi, cứ hỏi đi?"
Hà Tứ Hải nghe vậy thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng không uổng công hắn lá mặt lá trái đến bây giờ.
------
Dịch: MBMH Translate