Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 341 - Chương 341: Xong Rồi

Chương 341: Xong Rồi Chương 341: Xong Rồi

"Lúc trước, Phượng Cô bảo tôi đưa công văn sắc lệnh cho ngài mượn xem. Nói vậy, thần linh đều có công văn sắc lệnh à?"

"Đương nhiên rồi." Phượng Cô nhìn Hà Tứ Hải với vẻ mặt kỳ lạ.

"Vậy Phượng Cô có thể cho tôi mượn công văn sắc lệnh xem thử được không?" Hà Tứ Hải mặt dày cười nói.

Phượng Cô nghe vậy thì ngẩn người, trong mắt lóe lên tia sáng khó hiểu, nhìn chằm chằm Hà Tứ Hải nói: "Đương nhiên là được rồi, tôi không giống với một số người nào đó..."

Hà Tứ Hải da mặt dày, cười ha ha làm lành nhưng không đáp lời.

"Dương ma ma, đi lấy công văn của tôi ra đây." Phượng Cô nói với ra ngoài.

Chẳng mấy chốc, Dương Hỉ Muội đã cầm một thứ giống như sách cuộn đi tới.

"Đưa nó cho tiếp dẫn đại nhân của chúng ta xem đi."

Phượng Cô không cầm lấy mà ra hiệu cho Dương ma ma đưa thẳng cho Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải nhận lấy, nhẹ nhàng lắc, nhìn như một đoạn gấm nhưng vẫn khá nặng.

Hắn mở ra xem, giống gấm nhưng không hẳn là gấm, bên trên còn rất nhiều hoa văn chìm nhưng Hà Tứ Hải hoàn toàn không biết một cái nào.

Chỉ xem được một câu mở đầu: Thừa thiên vận minh quân, sắc lệnh Phượng Cửu của Phi Phượng Lĩnh có công đức vô lượng, ân trạch...

Đại ý là vì Phượng Cô có ân trạch với dân chúng, là người có công đức nên được Minh Quân phong làm sơn thần của Phi Phượng Lĩnh.

Công văn sắc lệnh viết rất rõ.

Nhưng Hà Tứ Hải vẫn còn vài thắc mắc.

"Nếu đã có Minh Quân, vậy còn có Thiên Đế sao?" Hà Tứ Hải hỏi.

Phượng Cô không hề ngạc nhiên vì câu hỏi của Hà Tứ Hải. Bởi vì thần linh biến mất, hắn không biết những điều này cũng chẳng có gì là lạ.

Hơn nữa, nếu lúc nãy cô ta đã đồng ý sẽ trả lời những câu hỏi của hắn, đương nhiên sẽ nói ra hết những gì mình biết. Với lại, cho dù hắn có biết những việc này cũng không ảnh hưởng gì đến cô ta.

"Có chứ. Chẳng qua Thiên Đế chính là Minh Quân, Minh Quân chính là Thiên Đế, hai người là một." Phượng Cô nói.

"Ồ, vậy sao?" Hà Tứ Hải nghe vậy thì rất ngạc nhiên.

Phải biết Thiên Đế trong truyền thuyết chính là người thống trị cao nhất của Tam giới.

Minh Quân chỉ là một chức vụ do Thiên Đế bổ nhiệm mà thôi.

"Bởi vì sau khi chết mới có thể trở thành thần, người sống không thể làm thần được." Phượng Cô cười nói.

Hà Tứ Hải nghe vậy thì chợt hiểu ra. Điều này giống những gì hắn đã biết trước đó.

Thần chính là quỷ, quỷ chính là thần.

Chỉ có điều, quỷ được người thờ cúng nhiều, lại được Thiên Đạo thừa nhận mới trở thành thần.

Nếu Thiên Đạo không thừa nhận, cùng lắm chỉ là một vài quỷ mạnh mẽ mà thôi.

Cũng giống như Đào Thần trước kia.

Phượng Cô nhìn dáng vẻ bừng tỉnh của Hà Từ Hải, vội hỏi: "Cậu còn muốn hỏi gì nữa không? Nếu không thì đến lượt tôi hỏi cậu rồi."

"Câu hỏi cuối cùng." Hà Tứ Hải vội nói.

"Cậu hỏi đi."

"Tại sao trên công văn sắc lệnh này không có đóng dấu?"

Theo Hà Tứ Hải hiểu, trên công văn sắc lệnh này tối thiểu phải được đóng dấu mới phải. Bằng không, ai cũng có thể viết một tờ, vậy chẳng phải sẽ lộn xộn sao?

"Vốn dĩ là có." Phượng Cô nghe vậy thì yếu ớt nói.

"Là sao?"

"Từ sau kiếp nạn lớn Thiên Địa kia, tất cả mọi con dấu trên công văn sắc lệnh đều biến mất, có nghĩa là chúng ta không còn được trời đất công nhận, chúng ta đã trở thành những vị thần lang thang, cô độc..." Vẻ mặt Phượng Cô chán nản nói.

"Thì ra là vậy. Nó tương đương với chứng nhận thân phận. Có nó đồng nghĩa với việc cô có một thân phận hợp pháp. Nhưng cái này có quan trọng với thần tiên không?" Hà Tứ Hải cố ý lộ vẻ bừng tỉnh.

"Đương nhiên quan trọng rồi.” Phượng Cô đột nhiên cao giọng, nhướng mày, nói với vẻ nghiêm nghị.

Nhưng sau đó, cả người cô ta lại xụi lơ, vẻ mặt u ám: "Không có thân phận này, thực lực của chúng ta chẳng những bị thiên địa trấn áp, còn không thể tùy ý sử dụng thần lực. Hơn nữa có thể chết, hoàn toàn biến mất bất kỳ lúc nào. Cậu nói xem như vậy có quan trọng không?"

"Thì ra là vậy, cho nên cô mới trốn trong chợ quỷ, tránh né sự trừng phạt của Thiên Đạo?"

"Không sai, những thần linh may mắn thoát khỏi nạn kiếp như chúng tôi đều nghĩ mọi cách, từ mượn thân xác, mượn thai, mượn hồn…Tôi coi như may mắn, vì có được trợ quỷ độc lập đứng ngoài thiên địa, mới tránh được kiếp nạn."

"Như vậy cũng tốt, đúng không? Tôi thấy chợ quỷ hơi nhỏ nhưng tự hình thành một giới. Cô cần gì cứ nhớ mãi không quên thân thần sơn thần chứ?"

Phượng Cô nghe vậy bỗng cười lớn. Nhưng Hà Tứ Hải có thể phát hiện ra sự bi thương trong những tiếng cười kia.

"Người có tuổi thọ, thần cũng có tuổi thọ. Thần linh cũng sẽ chết." Phượng Cô lạnh lùng nói.

"Tuổi thọ của thần đã được định sẵn từ lúc sinh ra sao?"

"Không, tuổi thọ của thần là dựa vào tín đồ. Khi cậu mất đi tín đồ cuối cùng, tuổi thọ của cậu cơ bản đã hết, có thể mất đi bất cứ lúc nào, có nghĩa là cậu sẽ hoàn toàn tan biến trong cõi đất trời này."

Hà Tứ Hải nghe vậy nghĩ thầm, điều này có khác gì quỷ đâu?

Khi người cuối cùng trên đời nhớ bạn qua đời, linh hồn của bạn sẽ hoàn toàn biến mất, nhưng các vị thần mạnh hơn, còn có thể tồn tại lâu hơn.

Chẳng qua nói thần cũng là quỷ, sẽ không có gì là lạ.

"Nếu vậy thì dễ xử lý rồi. Lúc tôi tới đây, nghe người địa phương nói miếu Phượng Hoàng trên núi Phi Phượng vẫn khá linh nghiệm. Tuy không có nhiều người hương hỏa nhưng sẽ không dừng." Hà Tứ Hải đảo mắt, an ủi nói.

"Cậu không hiểu đâu. Không còn công văn sắc lệnh, không được thiên địa thừa nhận, dù tín đồ có cúng bái tôi, tuổi thọ của tôi vẫn không được tăng lên, thậm chí có khả năng sẽ sinh ra một Phượng Cửu khác, nhưng đó không phải là tôi."

Có vẻ như Phượng Cô đã lâu không nói nhiều như vậy. Chỉ cần Hà Tứ Hải hỏi, cô ta sẽ trả lời tất cả mà không hề che giấu.

Đương nhiên, cũng có thể cô ta là chúa tể trong chợ quỷ này, Hà Tứ Hải chạy không khỏi lòng bàn tay của cô ta.

"Tôi đã giải đáp mọi thắc mắc của cậu rồi. Bây giờ tới lượt cậu cho tôi biết tất cả những gì tôi muốn biết."

Phượng Cô nhìn chằm chằm Hà Tứ Hải, trong đôi mắt dường như có uy thế vô tận. Cô ta cảm thấy Hà Tứ Hải có vẻ hơi bồn chồn.

"Đương nhiên, đương nhiên rồi. Tôi nghe Phượng Cô nói nhiều như vậy, đúng là khiến tôi được lợi rất nhiều. Mong hãy nhận một lạy của tôi." Hà Tứ Hải đứng dậy, cung kính làm lễ với Phượng Cô.

Phượng Cô thấy thái độ biết điều của Hà Tứ Hải, mới bớt giận.

Hà Tứ Hải đứng lên, cười nói: "Theo những lời Phượng Cô vừa nói, Phượng Cô muốn xem công văn sắc lệnh của tôi, chẳng qua cũng chỉ muốn xem tôi nhận được thần vị thế nào, được vị Minh Quân nào trao cho, muốn xem có thể thu được công văn sắc lệnh lần nữa không?"

Phượng Cô không phủ nhận, gật đầu.

"Mà nhận được công văn sắc lệnh, Phượng Cô có thể tiếp tục nhận được hương hỏa, tăng tuổi thọ, có thể được trường sinh."

"Vậy mục đích trở thành thần linh, không phải vì trường sinh sao?" Phượng Cô tiếp lời.

"Cho nên thực tế tâm nguyện của Phượng Cô là muốn trường sinh?"

"Đương nhiên." Phượng Cô nghe vậy, đương nhiên gật đầu.

"Nếu vậy, tôi giúp Phượng Cô thực hiện được tâm nguyện này, Phượng Cô sẽ cảm ơn tôi thế nào?" Hà Tứ Hải nói giống như đang đùa.

Đương nhiên Phượng Cô không tin Hà Tứ Hải có thể khiến cho mình trường sinh. Năm đó chủ Thái Hành Sơn mạnh tới mức nào, còn không phải chết là chết sao.

Phượng Cô nghe vậy, cười hờ hững nói: "Nếu cậu có thể khiến cho tôi trường sinh, cậu muốn tôi trả công thế nào?"

"Hay là cô tặng chợ quỷ này cho tôi?" Hà Tứ Hải dầy mặt, vô sỉ nói.

Phượng Cô nghe vậy thì cười rộ lên.

"Cậu rất tham lam, lòng tham quá lớn. Cậu biết trước kia khi thần linh có mặt ở khắp nơi trên mặt đất, chợt quỷ cũng rất hiếm có không? Tướng công tôi là chủ Thái Hành Son cao quý, còn có ơn với một vị quý nhân, mới được tặng vật ấy."

"Tôi chỉ thuận miệng nói đùa thôi, Phượng Cô cần gì phải xem là thật, lấy ra mỉa mai tôi chứ?" Hà Tứ Hải ra vẻ tức giận nói.

"Cậu nói vậy, dường như người sai là tôi?" Phượng Cô bị Hà Tứ Hải chọc giận.

"Chỉ tại Phượng Cô hiểu nhầm ý tôi thôi." Hà Tứ Hải nói với vẻ đương nhiên.

Phượng Cô cười nói: "Từ lời nói và hành động của cậu lúc mới tới, tôi còn tưởng cậu là người thông minh chín chắn, nhất định phải xuất sắc hơn người, không ngờ cậu lại giảo hoạt như vậy."

Hà Tứ Hải cười làm lành.

Phượng Cô bỗng chuyển đề tài: "Nhưng nếu cậu thật sự giúp tôi thực hiện được tâm nguyện trường sinh, tôi tặng chợ quỷ này cho cậu cũng được, để tránh cậu nói tôi keo kiệt."

Phượng Cô nói với vẻ không để ý. Bởi cô ta biết Hà Tứ Hải không thể thực hiện được. Nếu hắn thật sự làm được, tuy chợ quỷ quý giá nhưng so với trường sinh, nó chỉ là vật bên ngoài. Cô ta không thể trường sinh thì tất cả đều chỉ là gió thoảng mây bay.

Nhưng Hà Tứ Hải nghe vậy lại nở một nụ cười thật lòng.

Xong rồi.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment