Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 342 - Chương 342: Chính Là Cái Này

Chương 342: Chính Là Cái Này Chương 342: Chính Là Cái Này

“Đã như vậy rồi, tôi sẽ giúp cô hoàn thành tâm nguyện của Phượng Cô.” Hà Tứ Hải cười và nói.

“Anh giúp tôi hoàn thành sao?” Phượng Cô bật cười khi nghe những lời đó.

Hà Tứ Hải không chút biến sắc lấy cuốn sổ từ trong túi ra.

Trong chuyến đi này, Hà Tứ Hải từ lâu đã phát hiện có cảm giác bị người khác dắt mũi.

Vì vậy hắn luôn mang theo cuốn sổ và con dấu m Dương bên mình, mà không dám cất ở nhà.

Quả nhiên bước vào không gian này, có tác dụng che chắn Thiên Đạo.

Từ khi quỷ nhỏ Uyển Uyển nhìn thấy Hà Tứ Hải, danh tính không xác định đã chứng thực điều này.

Nếu đang ở bên ngoài, một con quỷ có mong muốn chưa được thực hiện như cô ấy, lúc gặp Hà Tứ Hải lần đầu tiên thì có lẽ đã biết rõ thân phận của hắn.

Lúc đó khi Hà Tứ Hải phát hiện ra điều này, trong lòng vẫn còn khá bất an.

Nhưng mà sau khi nói chuyện với Uyển Uyển, hắn đồng ý sẽ giúp cô ấy hoàn thành tâm nguyện, tuy rằng Uyển Uyển cũng không có nghĩ tới việc thành lập khế ước, nhưng mà trên cuốn sổ quả thực đã phát sinh thêm một nhiệm vụ mới, điều này làm cho hắn âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Vì vậy Phượng Cô vẫn không tự biết điều đó, ở đó cười nhạo Hà Tứ Hải không biết lượng sức.

Nhưng khi Hà Tứ Hải đột nhiên lấy ra một cuốn sổ, thì lại mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không ổn.

“Đó là cái gì?” Phượng Cô trầm giọng hỏi.

"Ồ, đây là một cuốn nhật ký. Tôi có một thói quen, vì vậy tôi thích ghi lại những gì tôi đã trải qua, để tôi lật lại xem nên đọc cho cô nghe từ đâu.” Hà Tứ Hải nói một cách kính trọng.

Cho đến giây phút cuối cùng, Hà Tứ Hải tuyệt đối sẽ không xem nhẹ, ai mà biết được liệu cuốn sổ có rơi khỏi dây xích hay không.

Kẻ phản nghịch thường chết vì cơn thịnh nộ trước chiến thắng.

Chưa đến thời điểm hoàn toàn thắng lợi, thì hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ xem nhẹ.

Tuy nhiên, cần nhấn mạnh rằng hắn không phải là kẻ phản nghịch, hắn là sứ giả của công lý nhưng cũng phải rút kinh nghiệm từ những kẻ phản nghịch.

"Ồ, phải không? Đây là một thói quen tốt, anh có thể học được những điều mới sau khi ôn lại quá khứ." Phượng Cô có chút ngạc nhiên nhướng mày.

“Tuy nhiên, anh nên trực tiếp đưa cuốn nhật ký cho tôi tự xem đi.” Phượng Cô cười híp mắt nói.

“Được rồi, không thành vấn đề, đợi tôi lật đến ngày bắt đầu kỷ lục thành thần đã, cô tuyệt đối đừng xem mấy trang phía trước, bởi vì… bởi vì…” Hà Tứ Hải để lộ ra dáng vẻ ngượng ngùng và nói.

Phượng Cô đã cười lớn ha hả khi nghe những lời đó.

“Chỉ cần anh có thể giải quyết nghi ngờ của tôi, thành phố quỷ này của tôi tuy nhỏ nhưng vẫn có một vài mỹ nữ có thể tặng cho anh.” Phượng Cô nói.

“Thế thì cảm ơn Phượng Cô rất nhiều.” Hà Tứ Hải tỏ ra biết ơn, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi cuốn sổ.

Trong lúc nói, hắn cuối cùng cũng nhìn thấy nhiệm vụ liên quan đến tâm nguyện của Phượng Cửu.

Họ tên: Phượng Cửu

Sinh thần: Sáu khắc, giờ Hợi, ngày Bính Thần, tháng Canh Dần, năm Tân Vị

Tâm nguyện: Trường sinh

Thù lao: Quyền sở hữu Phượng Hoàng Tập.

Hóa ra tên thật của thành phố quỷ chính là Phượng Hoàng Tập.

Hà Tứ Hải dùng ngón tay xoa xoa trên tâm nguyện, ngay lập tức sợi dây xích màu đỏ bật ra từ cuốn sổ.

“Đây là cái gì?” Phượng Cô cuối cùng cũng cảm nhận được có điều gì đó không ổn và hét toáng lên.

“Đừng lo lắng, tôi chỉ đang giúp cô hoàn thành tâm nguyện thôi.” Hà Tứ Hải vẻ mặt bình tĩnh và nhẹ giọng an ủi.

Nhìn vẻ mặt của hắn, có vẻ như đang trả giá bằng cả tấm chân tình của mình.

Nhưng mà nhìn thấy dây xích đều sắp quấn quanh người cô, Phượng Cô làm sao có thể tin hắn được.

"Anh muốn làm gì?" Cô ta hét lên.

Ngay lập tức giang hai cánh tay ra, và một đôi cánh đầy màu sắc vô hình được kéo dài ra từ cánh tay của cô ấy, giống như cánh chim phượng hoàng đang mở ra, đẹp đến nỗi chói mắt, vô số ánh sáng thần thánh ló ra sau lưng cô, xuyên qua mái nhà, ánh đỏ cả một nửa Phượng Hoàng Tập.

Những bóng ma lang thang trong Phượng Hoàng Tập đều ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, chỉ nhìn thấy trong không trung có bóng ma của một con Phượng Hoàng đang giương cánh bay lượn.

Và dưới chân Phượng Hoàng, chính là cây Đồ Đằng Trụ ở trước miếu Phượng Hoàng, lúc này cột cũng phát ra ánh sáng nhiều màu sắc.

Còn hồn ma với vẻ mặt hoạt bát lúc đầu đã trở nên uể oải, cuối cùng biến thành từng sợi từng sợi tro tàn, bị cây Đồ Đằng Trụ hấp thụ vào.

Các hoa văn Phượng Hoàng trên Đồ Đằng Trụ toàn bộ đều trở nên sống động, bay lượn quanh Đồ Đằng Trụ.

Lúc này Phượng Hoàng trên không trung đột nhiên cúi đầu hít một hơi.

Tất cả những con Phượng Hoàng đang bay lượn đều bị hút vào miệng nó.

Còn Phượng Hoàng hư huyễn ban đầu trở nên càng thêm vững chắc rõ nét.

Cô nàng Uyển Uyển nhút nhát đang co mình trong góc cũng nhìn thấy cảnh này, vào lần đầu tiên, giơ tay vào trong hư không lôi kéo một cái, thì ngay lập tức nứt ra một khe hở, cô ấy “người” trực tiếp chui vào, biến mất và không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Cô ấy chuyên nghiệp trong việc chạy trốn.

Bên ngoài xảy ra chuyện gì, Hà Tứ Hải ở trong phòng đương nhiên không biết.

Tuy nhiên, khí thế của Phượng Cô không ngừng tăng lên, và đôi cánh Phượng Hoàng sau lưng cô gần như biến thành thật.

Trên người dường như khoác lên một chiếc áo khoác lông vũ rạng rỡ, lộng lẫy không gì sánh được.

Nhưng dây xích màu đỏ cũng không vì chuyện này mà dừng lại, trực tiếp bóp cổ cô ta lôi vào trong cuốn sổ, dù có gào thét thảm thiết cũng đã không kịp nữa.

Nhưng có một thứ gì đó đã rơi ra từ trên người của cô ta.

“Chính là cái này, lòe loẹt giống như bóng đèn màu có tác dụng gì?”

Hà Tứ Hải đầy vẻ khinh thường, cúi xuống nhặt những thứ trên đất, còn chưa kịp nhìn kỹ.

Thì nghe thấy một tiếng hét chói tai từ phía sau, “Cậu đã làm gì phu nhân rồi?”

Hà Tứ Hải quay đầu lại, hóa ra là Dương Hỉ Muội, đại khái nghe được giọng nói vọng vào từ bên ngoài.

Bà giơ tay ra, một cây gậy ma đầu xuất hiện trong tay bà, lập tức đập về phía Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải không những không né tránh mà còn mỉm cười nhìn bà.

Bởi vì bà cũng là một người “Khế ước”.

Là một người “Khế ước”, làm sao có thể làm tổn thương Hà Tứ Hải được.

Quả nhiên bà cầm gậy đập vào không trung, không đập vào Hà Tứ Hải không nói, bản thân bà dường như lại trúng đòn nghiêm trọng, lảo đảo lùi lại vài bước rồi ngồi bệt xuống đất.

Hà Tứ Hải vẫn chưa đắc ý bật cười, thì đã nghe Dương Hỉ Muội quát lên: “Dương Dương, giết hắn cho tôi.”

Hà Tứ Hải đã rất sốc khi nghe những lời đó.

Đúng lúc này, có một người từ ngoài cửa xông vào nhanh như tia chớp, trong tay cầm một thanh đại đao, chém thẳng vào Hà Tứ Hải.

“Dương Dương?” Hà Tứ Hải nghe vậy rất ngạc nhiên.

Đồng thời nghiêng mình né tránh thanh đại đao của Dương Dương đang tiến tới, liếc nhìn hắn một cái.

Dương Dương lúc mất tích mới có năm sáu tuổi, nhưng năm nay trên thực tế đã hai mươi ba tuổi, lớn hơn Hà Tứ Hải, đã là một người trưởng thành.

Dương Dương có dáng người cao to, hơn nữa hắn cũng không phải là quỷ, nhưng e là cũng không phải là người, chỉ thấy giữa hai lông mày của hắn có một mảnh hắc khí, trong đôi mắt đầy ánh sáng dữ tợn, và không có dấu vết của tính người.

Điều này khiến Hà Tứ Hải nghĩ đến Ninh Đào Hoa bị ô nhiễm, chỉ có điều Dương Dương còn bị ô nhiễm nặng hơn, e rằng không bao lâu nữa hắn sẽ bị Dương Hỉ Muội chiếm đoạt thân thể.

Cuối cùng, Dương Hỉ Muội sẽ có thể bước đi trên thế giới với tư cách là Dương Dương.

Phương thức này cần phải có quan hệ huyết thống, rất hiển nhiên, Dương Dương thực sự là cháu của Dương Hỉ Muội.

“Bà xem, tôi đã tìm thấy Dương Dương rồi, như vậy cũng coi như tôi đã giúp bà hoàn thành tâm nguyện rồi nhỉ?” Hà Tứ Hải cười, vừa né tránh ánh đao nhấp nháy của Dương Dương, vừa hỏi Dương Hỉ Muội đang ngồi bệt dưới đất.

Lúc này, vai trò của tư thế ngủ giữ gìn sức khỏe cuối cùng cũng đã lộ rõ, hắn không những cải thiện toàn diện về thể lực của Hà Tứ Hải, mà còn cải thiện về thị lực của Hà Tứ Hải.

Bóng dáng kiếm khí bạo ngược của Dương Dương giống như một con ốc sên bình thường trong mắt hắn.

Vì vậy, hắn có thể né tránh một cách dễ dàng.

Tuy nhiên, cũng chính vì Dương Dương đã nhắc nhở Hà Tứ Hải, điều này dường như vẫn không có ích cho dưỡng sinh giấc ngủ, nhưng vẫn còn rất nhiều giá trị để khám phá.

Bởi vì tư thế ngủ lành mạnh gần như đã trở thành bản năng khi ngủ, hắn suýt chút nữa quên mất có một chuyện như vậy.

Dương Hỉ Muội hung hăng trừng mắt nhìn Hà Tứ Hải, bà bây giờ không thể lay chuyển Hà Tứ Hải được, chỉ hy vọng rằng Dương Dương có thể giết hắn.

Nhưng đúng lúc này, Hà Tứ Hải một tay nắm chặt lưỡi đao trong tay Dương Dương, nhỏ giọng nói với bà: “Tâm nguyện đã thành, bà nên lên đường rồi.”

“Ha ha, lên đường? Thành phố quỷ lúc này, không ở nhân gian, không ở âm phủ, cậu không thể đuổi tôi đi được đâu.” Dương Hỉ Muội đắc ý cười to nói.

Hà Tứ Hải nghe vậy, giơ món đồ vừa rơi khỏi người của Phượng Cô đang nằm trong cánh tay còn lại lên.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment