Món đồ mà Phượng Cô đánh rơi là thù lao cho Hà Tứ Hải vì đã giúp cô ta hoàn thành tâm nguyện.
Một cái lệnh bài to bằng bàn tay, không phải vàng cũng không phải gỗ, bên trên có viết ba chữ Phượng Hoàng Tập.
Khi Hà Tứ Hải giơ lệnh bài lên, miếu thờ ban đầu bị giấu trong Phượng Hoàng Tập cuối cùng cũng hiện ra.
Vào lúc này, vô số sợi xích màu đỏ đan xen vào nhau và đi khắp nơi trong không trung, và cuối cùng xuyên qua miếu thờ của Phượng Hoàng Tập, tiến vào bên trong thành phố quỷ.
Có những hồn ma trước đó bị nhốt trong thành phố quỷ may mắn thoát khỏi một kiếp quỷ, không khỏi bị lôi kéo đi.
Kể cả Dương Hỉ Muội đang đắc ý cười to trước mặt Hà Tứ Hải cũng bị dây xích đỏ kéo đi, chỉ rơi lại ba đồng tiền.
Thực hiện nguyên tắc không lãng phí và không bỏ sót, Hà Tứ Hải nhặt ba đồng và cất chúng đi, đây là thù lao của hắn.
Về phần Dương Dương, dây xích màu đỏ quấn quanh người hắn, vô số luồng khí màu xám bốc lên rồi biến mất trong không trung.
Mà hắn dường như cũng đã được tẩy sạch, năng lượng cuồng bạo không còn, cả người như một cục bùn nhão bình thường ngã xuống đất và ngất đi.
Mặc dù Uyển Uyển đã trốn vào khe hở trong không gian nhưng vẫn có thể nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài rất rõ ràng, vô số xiềng xích giống như những con trăn khổng lồ, quanh quẩn khắp nơi trong Phượng Hoàng Tập, thỉnh thoảng kéo lê một cái, khiến cô ấy sợ hãi đến nỗi run rẩy.
Hà Tứ Hải liếc mắt nhìn Dương Dương đang ngất xỉu trên mặt đất, nghĩ một hồi rồi đặt hắn ta lên vai, chuẩn bị tiễn hắn ta ra khỏi Phượng Hoàng Tập, nói không chừng, hắn cũng là một người có số khổ nên mới gặp phải một “bà nội” như vậy.
Nhưng sau khi bước ra khỏi miếu Phượng Hoàng, cả người đều choáng váng, còn người thì sao?
Không, nói chính xác còn quỷ thì sao?
Toàn bộ Phượng Hoàng Tập là một mảng vắng vẻ, con đường ban đầu toàn là bóng ma, bây giờ đến một con quỷ cũng không có.
Hà Tứ Hải cúi đầu liếc mắt nhìn lệnh bài trên tay.
Toàn bộ Phượng Hoàng Tập hiện lên trong tâm trí hắn như một hình ảnh ba chiều bình thường.
Quả nhiên, tất cả quỷ đều biến mất hết rồi.
“Như vậy cũng tốt.” Hà Tứ Hải lộ ra vẻ mỉm cười.
Trong lòng hắn cũng đoán ra, có lẽ là do vừa rồi hắn mở cửa Phượng Hoàng Tập, để các quy tắc lần nữa tiến vào không gian này, vì vậy rất có thể những hồn ma này đã trở lại âm phủ vì các quy tắc.
Nhưng mà, lẽ nào không có một tâm nguyện nào chưa được thực hiện sao?
Hắn đột nhiên nghĩ đến Uyển Uyển, kiểm tra lại hình ảnh ba chiều trong tâm trí, nhưng lại không tìm thấy bóng dáng của cô bé.
Nghĩ một hồi, hắn lấy cuốn sổ ra, lật xem tâm nguyện của Uyển Uyển, thấy tâm nguyện vẫn còn đó, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái.
Nhóc con này chạy đi đâu rồi?
Nhưng bây giờ không phải là lúc để đào sâu vấn đề này, nếu hắn đã hoàn thành “Khế ước” với cô ấy, thì sẽ có cách để có thể tìm ra cô ấy.
Theo dòng suy nghĩ, toàn bộ Phượng Hoàng Tập bắt đầu sụp đổ và thu nhỏ lại, cuối cùng biến mất không còn dấu vết.
Sau đó, Hà Tứ Hải đang vác Dương Dương trên vai xuất hiện trở lại trong miếu Phượng Hoàng ở Phi Phượng Lĩnh.
Quay đầu lại liếc nhìn bức tượng thần núi đứng ở giữa miếu.
Phượng Cô trên người đang mặc một chiếc áo choàng lông vũ lộng lẫy, đôi mắt nhìn xuống phía dưới, đầy uy nghiêm vô tận, bất cứ ai bước vào ngôi miếu đều sẽ có cảm giác bị người khác theo dõi.
Haizzz, Hà Tứ Hải thở dài ngao ngán, trong lòng đầy tiếc nuối.
Nhưng sau khi thở dài, hắn lại tự cười nhạo mình, không biết đây có phải là một sự thương hại mèo khóc chuột giả từ bi hay không.
Sau đó hắn ta cõng Dương Dương ra khỏi miếu.
Trong khi đó có một người đang từ ngoài miếu đi vào, hai người suýt va vào nhau, dọa đến nỗi Hà Tứ Hải nhảy dựng lên.
“Ô, ông chú?”
Người trước mặt đang đi vào chính là ông chú hỏi đường hồi chiều.
Tay ông ta cầm một cái lưỡi liềm, ánh mắt chăm chú nhìn Dương Dương trên vai Hà Tứ Hải, thận trọng hỏi: “Tiểu tử, buổi chiều cậu đi đâu thế? Cậu ta lại là ai nữa? Cậu ta bị làm sao vậy?”
“Buổi chiều?”
Hà Tứ Hải nghe vậy cười nói: “Tôi đi loanh quanh ở thung lũng sau miếu, tôi gặp anh ta ở thung lũng, thấy anh ta ngất xỉu trên mặt đất nên tôi đã cõng anh ta lên.”
“Vậy sao? Không phải bị rắn cắn đó chứ, trong thung lũng này có rất nhiều độc trùng dã thú, vẫn nên xuống núi càng sớm càng tốt để tìm bác sĩ xem sao.” Ông chú nhìn xuống quần áo của Hà Tứ Hải, rõ ràng là không tin.
Tuy rằng phía sau miếu có thung lũng, nhưng vách núi cao như vậy, không nói chi một mình xuống thung lũng, huống chi là còn cõng một người đi lên, căn bản là chuyện không thể nào.
“Thị lực của tôi không tốt lắm, cậu đi trước đi, tôi đi theo phía sau.” Ông chú tránh qua một bên, để cho Hà Tứ Hải đi trước.
Hà Tứ Hải biết ông ta đang nghĩ gì, chỉ mỉm cười chứ không giải thích gì, sải bước đi ra khỏi miếu, đi về phía chân núi.
Ông chú cầm lưỡi liềm theo sát phía sau lưng Hà Tứ Hải.
Lúc này trời đã tối đen hẳn rồi, may mà ánh trăng tốt hơn nên miễn cưỡng có thể nhìn rõ con đường dưới chân.
Hai người chậm rãi từng bước đi xuống dưới núi.
Sau khi xuống núi, ông chú rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng không hề buông lỏng cảnh giác.
Mà nói với Hà Tứ Hải: “Hãy đưa cậu ta đến phòng khám bệnh của thôn, cho bác sĩ kiểm tra thử xem.”
Phòng khám bệnh nhỏ trong thôn cũng là một quầy bán đồ lặt vặt, thường có rất nhiều người, có bệnh thì khám bệnh, không có bệnh thì tán gẫu.
Hà Tứ Hải cũng không phản đối, còn nhờ ông chú chỉ phương hướng, thế là cõng Dương Dương tiếp tục đi về hướng phòng khám nhỏ.
Quả nhiên phòng khám đèn đuốc sáng trưng, vài người đàn ông trung niên đang ngồi trên giường bệnh hoặc ngồi trên ghế sa lon, cầm tách trà và trò chuyện.
Nhìn thấy Hà Tứ Hải cõng người đi vào, bọn họ đều rất ngạc nhiên.
Bọn họ không nhận ra Hà Tứ Hải, nhưng nhận ra ông chú theo sát phía sau lưng Hà Tứ Hải.
“Thầy Trịnh, bọn họ là ai thế?”
"Sao vậy? Bị rắn cắn rồi sao?"
“Đã hôn mê rồi sao? Có chút nghiêm trọng đó."
...
Đám đông đứng dậy, bàn tán xôn xao.
“Trường Lợi, xem thử xem chuyện gì đã xảy ra với người thanh niên này?” Ông chú ra hiệu cho một người đàn ông trung niên mặc áo blouse trắng trong đám đông rồi nói.
“Đặt lên giường đi, tôi đến xem thử.” Người mặc áo blouse trắng ra hiệu cho Hà Tứ Hải đặt người lên giường bệnh bên cạnh.
Sau đó anh ta lấy ống nghe ra, đeo vào cổ và bước tới, hóa ra là một người đàn ông què.
Có nhiều người như vậy ở đó, trong lòng ông chú cũng đã thả lỏng rất nhiều, nhưng ông vẫn để mắt đến Hà Tứ Hải vì sợ rằng hắn sẽ bỏ chạy.
Hà Tứ Hải cũng không bận tâm, ngồi xuống chiếc ghế tựa bên cạnh.
Người mặc áo blouse trắng lấy ra ống nghe đặt trước ngực Dương Dương và lắng nghe, sau đó lại mở miệng, mở mí mắt, cầm đèn pin rọi vào, trông khá là chuyên nghiệp.
“Người thế nào rồi?” Ông chú bên cạnh lo lắng hỏi.
“Không sao, vừa mới ngất đi, tỉnh lại là tốt rồi.” Người mặc áo blouse trắng gỡ ống nghe ra và nói.
Ông chú lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó quay đầu nhìn về phía Hà Tứ Hải đang ngồi trên ghế tựa.
Nhưng mà……
Trên ghế trống trơn không có ai cả.
Mọi người chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh từ đốt sống đuôi xộc thẳng lên não.
“Vừa rồi… vừa rồi… có người ở đó không?” Ông chú lắp bắp hỏi.
Mọi người vội vàng gật đầu, sau đó vội vàng quay đầu nhìn Dương Dương trên giường, bất giác lui về phía sau một bước.
Vẫn là người mặc áo blouse trắng có lý trí hơn, cau mày nói: "Đây là người, có tim đập, có hơi ấm.”
"Nhưng còn tên vừa rồi thì sao? Có thấy hắn đi ra ngoài không?" Ông chú lúc này mới bình tĩnh lại một chút, lấy làm lạ hỏi.
Mọi người đều nhanh chóng lắc đầu.
Phòng khám nhỏ không lớn, vừa rồi lúc bọn họ đứng dậy, căn bản đã đóng kín cửa lớn rồi, nếu có người đi ngang qua bọn họ, bọn họ không thể nào không biết.
“Ồ?”
Người mặc áo blouse trắng kinh ngạc thốt lên một tiếng, bước lên phía trước, nhìn thấy trên tay vịn của ghế nằm có đặt ba đồng tiền.
------
Dịch: MBMH Translate