“Mẹ nó, thật không phải việc của người làm mà, làm việc 16 tiếng một ngày, cũng không biết thuê ai, tháng sau tôi sẽ từ chức, Chu lột da, vô nhân đạo…” Nhân viên lễ tân khách sạn đang ngồi sau quầy, nằm nhoài trên cánh tay, cúi gằm mặt và không ngừng lẩm bẩm.
Đúng lúc này, có một vài tiếng gõ ở quầy lễ tân.
“Hoan nghênh quý khách.” Nhân viên lễ tân đứng dậy theo phản xạ.
Đến khi thấy Hà Tứ Hải đứng trước quầy thì mới thở phào nhẹ nhõm: "Hóa ra là khách hàng số 405."
“Làm phiền rồi, về muộn rồi, tôi muốn hỏi ở gần đây có thể gọi đồ ăn mang về không?” Hà Tứ Hải hỏi.
Hắn không muốn di chuyển nữa nên chỉ muốn về phòng nghỉ ngơi sớm, hôm nay hắn đã trải qua quá nhiều chuyện rồi.
“Có, có, anh muốn ăn gì, tôi sẽ giúp anh gọi.” Nhân viên lễ tân vội vàng nói.
“Cơm chiên thịt bò là được rồi.” Hà Tứ Hải nói.
“Vâng, lát nữa tôi sẽ kêu người đem lên cho anh.” Nhân viên lễ tân nói ngay.
“Cảm ơn.” Hà Tứ Hải nói.
Nhân viên lễ tân là một người trung niên, dáng vẻ chất phác, chân chất thật thà.
Đây cũng là một cửa hàng nhỏ ở một thành phố nhỏ, nếu là khách sạn ở thành phố lớn thì sao dám dùng quầy lễ tân như vậy.
“Đừng khách sáo, anh là khách hàng, nhiệm vụ của chúng tôi là phải phục vụ tốt cho quý khách.” Nhân viên lễ tân mỉm cười nói.
Sau đó, dường như nhớ ra điều gì đó nên nói tiếp: “À đúng rồi, người bạn cảnh sát của anh hôm nay đến tìm anh nhưng anh lại không có ở đây.”
“Cảm ơn, lát nữa tôi sẽ liên hệ với cô ấy.” Hà Tứ Hải nói.
Sau đó hắn quay người đi lên lầu về phòng của mình.
Nhưng sau khi suy nghĩ một lúc, hắn quay lại và nói: “Làm việc 16 tiếng một ngày là hoàn toàn không phù hợp với luật lao động, hoàn toàn có thể kiện ông chủ của anh, nhưng nếu không được thì kêu ông ấy tăng lương."
“Ồ… vâng ạ, cảm ơn, nhưng thôi bỏ đi.” Nhân viên lễ tân gãi gãi đầu khi nghe vậy, lộ ra một nụ cười đơn giản và thành thật.
Hà Tứ Hải sững sờ một lúc và không nói gì, anh ta đã nói như vậy rồi thì hắn đâu thể nói gì được nữa.
“Hê hê, chủ tôi là vợ của tôi.” Lại nghe nhân viên lễ tân thành thật nói.
Kiềm
Hà Tứ Hải cũng không quay trở lại lầu.
Khi trở về phòng, Hà Tứ Hải lấy điện thoại di động ra và thấy có vài cuộc gọi nhỡ.
Có của Đỗ Lệ Quyên.
Có của Lưu Vãn Chiếu.
Còn có của Đào Tử.
Thế là Hà Tứ Hải đã gọi lại cho từng người một.
Đỗ Lệ Quyên và Lưu Vãn Chiếu đều khá là thấu tình đạt lý, Hà Tứ Hải giải thích một lần là xong rồi.
Còn Đào Tử thì khá phiền phức.
Cho dù Hà Tứ Hải có nói hay là giải thích gì đi chăng nữa, thì điều đó cũng vô ích.
Không nghe điện thoại của cô bé có nghĩa là đã sai, và người sai phải bị trừng phạt.
Cuối cùng, Hà Tứ Hải đã đồng ý một vài điều kiện thì cô bé mới tha thứ cho hắn.
Sau đó nói quanh co rằng nhớ hắn và hỏi khi nào hắn sẽ quay về.
Trò chuyện với nàng xong, Hà Tứ Hải vốn dĩ ban đầu cảm thấy hơi buồn ngủ, bây giờ lại cảm thấy đỡ buồn ngủ hơn.
Thế là đi tắm một cái, vừa hay cơm cũng được giao tới rồi, sau khi ăn xong mới nằm lên giường.
Sau đó mở điện thoại lên, lật xem tư liệu mà Đỗ Lệ Quyên gửi đến.
Trần Tuấn Vĩ đã ghi lại trong hồ sơ lưu trữ của Viện Phúc lợi huyện Tân An rằng khi hắn ra đời chưa bao lâu thì bị mẹ bỏ rơi ở bệnh viện huyện.
Theo ghi chép của bệnh viện huyện, mẹ hắn là Trần Tú Phương, người thôn Miếu Kính, thị trấn Đại Nguyên.
Năm đó cảnh sát đã đến nhà tìm cô nhưng không thấy cô đâu, cũng không có ai ở nhà, theo lời những người trong thôn nói, ba của Trần Tú Phương bị tàn tật và mẹ cô bị bệnh tâm thần.
Trần Tú Phương đã ra ngoài làm việc khi cô còn là một thiếu niên và không bao giờ quay trở lại, con ba mẹ của Trần Tú Phương sớm đã qua đời nhiều năm trước.
Vì thế nên Trần Tuấn Vĩ cuối cùng đã được gửi đến Viện Phúc lợi huyện Tân An, nhưng khi lên 9 tuổi, hắn
Hà Tứ Hải không biết sự xuất hiện của Trần Tuấn Vĩ là do Dương Hỉ Muội cố tình sắp đặt, hay đó chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Nhưng hắn chưa sẵn sàng để đào sâu vào nó.
Bây giờ hắn là người khế ước của hắn, hắn phải giúp hắn hoàn thành tâm nguyện của mình.
Đặt điện thoại xuống, Hà Tứ Hải lại lấy ra lệnh bài Phượng Hoàng Tập.
Chuyến đi lần này chính là thành tựu lớn nhất của hắn.
Khi Phượng Cô nói với hắn rằng Phượng Hoàng Tập là sính lễ, phản ứng đầu tiên của Hà Tứ Hải chính là món đồ chơi này có thể tùy ý cho tặng sao?
Vì vậy, khi tâm nguyện của Phượng Cô đã được thực hiện và nói rằng đó là thù lao, thực sự chỉ là thuận miệng nói thôi.
Sau tất cả, ngay cả khi không phải trả thù lao, Hà Tứ Hải cũng rất sẵn lòng giúp Phượng Cô hiện thực hóa ước nguyện "trường sinh bất lão" của cô.
Lại không ngờ đến thật sự nhận được món đồ này.
Với cái lệnh bài này, Hà Tứ Hải tìm một nơi thích hợp để đặt nó là được.
Vì không gian này không thuộc nhân gian hay âm phủ, cho nên không có bất cứ yêu cầu về kích thước của không gian trong thực tế.
Có thể đặt trong phòng chật chội.
Cũng có thể đặt trong không gian rộng rãi.
Không bị ảnh hưởng chút nào.
Chỉ có điều đặt ở chỗ rộng rãi thì dễ lấy ra cất vào hơn mà thôi.
“Đây có phải là không gian di động trong truyền thuyết không?” Hà Tứ Hải nghĩ thầm.
Niềm vui không giới hạn.
Có nó rồi, còn mua nhà gì chứ, hắn có cả một con đường.
Thực sự tuyệt vời.
Hà Tứ Hải nhét lệnh bài dưới gối và ngủ một cách mãn nguyện.
...
Hà Tứ Hải nằm mơ, trong giấc mơ, Lưu Vãn Chiếu mặc một chiếc váy cưới màu đỏ và đội vương miện phượng hoàng cùng hắn tổ chức hôn lễ tại Phượng Hoàng Tập.
Có rất nhiều người đã đến hiện trường, diễn tấu sáo và trống rất sống động.
Vào lúc này, trên bầu trời Phượng Hoàng Tập, một khuôn mặt nhỏ bé tái nhợt nghiêng người nhìn xuống.
Trong hốc mắt đen kịt có hai con ngươi màu lam nhạt, một con lăn sang trái và con kia lăn sang phải, trông vừa buồn cười vừa khiếp sợ, Hà Tứ Hải bị dọa đến nỗi sửng sốt.
Sau đó hắn tỉnh dậy.
Vừa thở phào nhẹ nhõm một cái, hắn lại bị giật mình, bất chợt bò dậy.
Bởi vì cái đầu đang "du" trên đầu giường của hắn, chính xác là thứ trong mơ, với hốc mắt thâm quầng và tròng mắt quái dị trợn tròn lăn qua lăn lại.
Hà Tứ Hải bị dọa hết hồn, đối phương cũng bị hết hồn, "hai tròng mắt" của hắn đều rơi ra, lăn trên sàn phát ra âm thanh lạch cạch.
Cũng không dám nhặt nó lên, thậm chí còn lăn và thu mình vào góc tường, quay lưng về phía Hà Tứ Hải mà rùng mình.
Hà Tứ Hải đã hoàn toàn tỉnh táo và thở phào nhẹ nhõm, hóa ra là Uyển Uyển.
“Được rồi, đừng sợ hãi.”
Hà Tứ Hải bước xuống giường, nhặt hai "tròng mắt" trên sàn lên, đi tới và đưa cho cô.
Uyển Uyển đang quay lưng lại với Hà Tứ Hải, len lén "nhìn" Hà Tứ Hải một cái, và vội vàng quay lại.
“Em đến khi nào vậy?” Hà Tứ Hải hỏi, đồng thời ra hiệu “tròng mắt” trên tay mình.
Uyển Uyển lấy hết can đảm để quay người lại, nhanh chóng cầm lấy “tròng mắt” trong tay Hà Tứ Hải.
Sau đó cúi đầu nói nhỏ: “Tối… tối… buổi tối.”
Nói như vậy cũng như không nói gì, đương nhiên Hà Tứ Hải biết đến hồi tối rồi.
Nhưng cũng không bao nhiêu, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
“Đợi anh làm xong việc bên này, anh sẽ giúp em đi tìm ba mẹ của em.” Hà Tứ Hải nói.
“Còn… còn… còn có bà nội.” Uyển Uyển nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Hà Tứ Hải và nhỏ giọng nói.
Sau khi ra khỏi Phượng Hoàng Tập, vì các quy tắc và khế ước, cô ấy đã biết Hà Tứ Hải là ai, vô hình trung cũng thân thiết hơn nhiều.
Hơn nữa trong thế giới màu xám ban đầu, chỉ có Hà Tứ Hải là đầy sắc màu.
Rất lộng lẫy, rất xinh đẹp, đến mức cô ấy rụt rè và hèn nhát muốn đến gần hắn, thân thiết với hắn.
“Đừng lo lắng, anh nhất định sẽ giúp em tìm được mà.” Hà Tứ Hải cười nói.
"Cảm... Cảm... Cảm ơn Thần Tiên Đại Nhân.”
“Đừng khách sáo mà, còn về thù lao của em…, hy vọng em sau này có thể thật vui vẻ.” Hà Tứ Hải bước tới và sờ vào cái đầu nhỏ của cô.
Lần này, Uyển Uyển không né tránh, mặc dù cơ thể cô vẫn có chút cứng ngắc.
------
Dịch: MBMH Translate