Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 345 - Chương 345: Cải Ngâm Muối

Chương 345: Cải Ngâm Muối Chương 345: Cải Ngâm Muối

“Chào quý khách, sớm như vậy mà đã ra ngoài rồi sao?” Nhìn thấy Hà Tứ Hải đi từ trên lầu xuống, nhân viên lễ tân của khách sạn lập tức nhiệt tình chào hỏi.

Tuy nhiên, đó không còn là một người đàn ông trung niên, mà là một người phụ nữ trung niên, nghĩ lại đó chính là "Chu lột da" mà nhân viên lễ tân tối hôm qua nói.

Cô ấy có mái tóc xoăn màu đỏ tía, đeo hoa tai lớn và vẽ phấn mắt.

Đáng tiếc là cô ấy đã lớn tuổi, trông cũng không được đẹp lắm, da sần sùi và khuôn mặt nhăn nheo, nên cách ăn mặc của cô ấy không những không cho điểm thêm, mà trái lại còn khiến người ta cảm thấy thô tục không chịu được.

Nhưng mà điều này không liên quan gì đến Hà Tứ Hải, miễn là cô ấy cảm thấy bản thân xinh đẹp là được.

Hà Tứ Hải gật đầu với cô ấy với một nụ cười và nói: "Ra ngoài ăn sáng."

“Ăn sáng? Anh ra cửa quẹo phải, đi bộ khoảng 300 mét, có một tiệm điểm tâm Tinh Tinh, thịt bò nướng của bọn họ có mùi vị rất ngon.” Nhân viên lễ tân nhiệt tình nói.

“Cảm ơn.” Hà Tứ Hải nói tiếng cảm ơn và sải bước ra khỏi khách sạn.

Sau khi rời khách sạn, như thể đi đến một thế giới khác, xe cộ qua lại đông đúc, đoàn người tới lui và một ngày ồn ào bắt đầu.

Hà Tứ Hải suy nghĩ một lúc rồi quay người đi về phía bên tay phải của khách sạn, hắn quyết định thử món thịt bò nướng do nhân viên lễ tân giới thiệu.

“Em có muốn ăn không?” Hà Tứ Hải đang đi phía trước, đột nhiên quay lại và hỏi.

Uyển Uyển đã luôn đi theo sau hắn, chỉ có điều người khác không thể nhìn thấy.

Uyển Uyển có lẽ không ngờ đến rằng Hà Tứ Hải đột nhiên quay lại và hỏi cô.

Cô ấy sững sờ một lúc mới phản ứng lại, vội vàng lắc lắc đầu thấp xuống.

Sau đó…

“Tròng mắt” của cô lại rơi ra, phát ra âm thanh lạch cạch trên mặt đất.

Hà Tứ Hải không đợi hai "tròng mắt" lăn đi, liền vội vàng cúi người nhặt chúng lên.

Sau khi một người chết và biến thành quỷ, thì sẽ không thể chạm vào những vật chất thực tế.

Nhưng những bộ quần áo họ mặc trước khi chết, hoặc những thứ họ rất nâng niu trước khi chết, sẽ tồn tại trên cơ thể họ dưới một hình thức khác.

Nói trắng ra, nó thực chất được hình thành bởi những chấp niệm trong tiềm thức của họ.

Nhưng những vật dụng này cũng là thứ vô hình đối với những người bình thường.

Nhưng nếu đạt thành khế ước với Hà Tứ Hải, những thứ nằm trong phạm vi của khế ước sẽ được thay đổi từ tưởng tượng thành hiện thực vì các quy tắc.

Ví dụ như Huân chương chiến công của Triệu Đại Quân.

Năm tệ của Đậu Tiểu Long.

Chiếc băng đô màu đỏ của bà Cao.

Ngay cả ba đồng tiền của Dương Hỉ Muội.

Những điều này vốn là những điều viển vông.

Tuy nhiên, sau khi nó được trả cho Hà Tứ Hải như một thù lao, nó đã tự động biến thành sự thật.

Tất nhiên, phải tuân theo hai điều kiện tiên quyết.

Thứ nhất: Nó phải thuộc sở hữu của người đã khuất.

Thứ hai: Đó phải là thứ được coi trọng khi còn sống.

Vì vậy, cho dù Hà Tứ Hải không nhặt nó lên, người khác thực sự không thể nhìn thấy hay là chạm vào hai "tròng mắt" trên mặt đất.

Bởi vì hai "tròng mắt" này nhất định phải có ý nghĩa đặc biệt với Uyển Uyển, nên sau khi chết chấp niệm đã hiển hiện chúng.

Nếu Uyển Uyển không tự mình nhặt lấy nó, chỉ cần chấp niệm của cô ấy không bị dập tắt thì nó sẽ tự động quay trở lại với cô ấy sớm thôi.

“Cảm… cảm ơn.” Uyển Uyển nhẹ nhàng nói lời cảm ơn, sau đó nhận lại “tròng mắt” từ trong lòng bàn tay của Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải giơ tay ra muốn cô ấy đi cùng, nhưng cô ấy ngay lập tức thu người lại.

Hà Tứ Hải bất lực đặt bàn tay xuống và tiếp tục đi về phía trước.

Uyển Uyển tiếp tục lặng lẽ đi theo sau hắn.

Cửa hàng điểm tâm cũng khá đông đúc, nhưng vì Hà Tứ Hải đến khá sớm nên vẫn tìm được một chỗ.

Nhân viên lễ tân của khách sạn không lừa hắn, thịt bò nướng của tiệm này thật sự có mùi vị rất ngon.

Lúc ăn được một nửa thì quỷ nhỏ Trần Tuấn Vĩ đã tìm đến.

Thế nhưng cậu ta không dám vào tiệm, đứng ở cửa từ xa xa nhìn Uyển Uyển đang ngồi xổm dưới chân Hà Tứ Hải.

Cho dù đều là quỷ, nhưng mà hình ảnh của Uyển Uyển thực sự khiến cậu ta phải giật mình.

Trên mặt có hai cái lỗ đen ngòm, cùng hai con mắt màu lam nhạt bên trong lăn qua lăn lại, trong lòng lộ ra vẻ kinh dị.

Cậu ta là quỷ, cậu ta cũng sợ, không dám tiến lên phía trước.

Trên thực tế, Uyển Uyển nhút nhát thậm chí còn sợ hãi hơn cậu, vì vậy cô lặng lẽ di chuyển cơ thể của mình về phía sau, gần như chạm vào bắp chân của Hà Tứ Hải.

…………

“Tiếp Dẫn Đại Nhân, ngài đã tìm thấy ba mẹ của con chưa?” Trần Tuấn Vĩ có chút bất an hỏi Hà Tứ Hải, ánh mắt cậu thỉnh thoảng lướt nhìn về phía Uyển Uyển ở phía sau.

“Có manh mối rồi, hôm nay anh sẽ đi một chuyến về quê của em xem thử, cũng không biết mẹ em có ở đó hay không, nếu không có, e là còn phải mất một thời gian mới tìm được." Hà Tứ Hải nói.

Khuôn mặt của Trần Tuấn Vĩ lộ rõ vẻ vui mừng khi nghe những lời đó, và anh cảm thấy rằng Uyển Uyển, người đứng sau Hà Tứ Hải, không còn đáng sợ đến thế nữa.

Thị trấn Đại Nguyên là một thị trấn nhỏ thuộc huyện Tân An.

Thôn Miếu Kính cách thị trấn Đại Nguyên không xa, lúc Hà Tứ Hải đưa hai nhóc con đến đã 10 giờ sáng nhưng còn chưa đến nơi.

Một thôn nhỏ rất bình thường.

Có vài người thậm chí còn bưng bát đũa ngồi xổm ở cửa ăn sáng.

Hà Tứ Hải đi về phía một người đàn ông trung niên đang ngồi hút thuốc ở cửa.

Một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, mẹ của Trần Tuấn Vĩ – Trần Tú Phương có lẽ cũng trạc tuổi ông ta.

Nếu trong thôn có một người như vậy, hắn có lẽ không thể nào không biết.

“Chú à, cho cháu hỏi, chú có biết nhà của Trần Tú Phương ở đâu không?"

“Trần Tú Phương?” Người đàn ông trung niên sững sờ khi nghe thế.

Có nhiều người họ Trần trong thôn, nhưng còn tên Trần Tú Phương thì ông ta không nhớ.

"Ba cô ấy bị tàn tật và mẹ cô ấy bị bệnh tâm thần."

Người đàn ông trung niên chợt nhận ra khi nghe câu nói đó: “Ý cậu là cải ngâm muối phải không?”

“Cải ngâm muối?”

“Đó chính là người tên Trần… mà cậu nói đó.”

“Trần Tú Phương.”

“Đúng, Trần Tú Phương.”

“Thế sao chú lại gọi cô ấy là cải ngâm muối.”

“Bởi vì nhà cô ta nghèo, quanh năm chỉ ăn cải muối, hơn nữa hồi nhỏ cô ta trông rất bẩn, hay chảy nước mũi, cho nên cô ta được đặt biệt danh là ‘cải ngâm muối’.” Người đàn ông trung niên giải thích.

"Vậy bây giờ cô ấy có ở nhà không?"

“Đi lâu rồi, đã ra ngoài nhiều năm rồi.” Người đàn ông trung niên nói.

“Nhưng mà, tại sao cậu lại tìm cô ta?” Người đàn ông trung niên nhìn Hà Tứ Hải với vẻ mặt kỳ lạ, như thể ông ta đã nhớ ra điều gì đó.

Mọi người đều biết chuyện năm đó cảnh sát đã đến thôn để tìm Trần Tú Phương.

Mọi người đều biết chuyện Trần Tú Phương sinh con trai ở bệnh viện huyện rồi vứt đi, sau đó bỏ trốn.

Nếu đứa trẻ đó đã lớn, cũng sẽ trạc tuổi với Hà Tứ Hải.

Vì vậy, người đàn ông trung niên đã nhận nhầm Hà Tứ Hải thành Trần Tuấn Vĩ.

“Như vậy ư?” Hà Tứ Hải nghe vậy liền cau mày.

Vấn đề này rất khó xử lý, xem ra vẫn cần phiền Đinh Mẫn tìm giúp.

“Cậu đừng lo lắng, thật ra thì mấy năm trước cô ấy đã về một lần và sống ở nhà người chú họ vài ngày, chú họ của cô ấy có lẽ biết cô ấy đã đi đâu.” Người đàn ông trung niên nhiệt tình nói.

“Chú họ?”

“Không phải họ hàng, chỉ là thân thiết thôi… Trần Tú Phương và Trần Thế Anh từng có quan hệ tốt nên cô ấy luôn gọi ba của Trần Thế Anh là chú họ.” Người đàn ông trung niên giải thích.

“Thế nhà ông ấy ở đâu?”

“Đi, tôi đưa cậu qua đó.” Người đàn ông trung niên nhiệt tình nói.

"Cảm ơn."

“Đừng có khách sáo, nhưng mà cậu lớn vậy rồi mà còn tìm sao?”

Hà Tứ Hải: “??”

“Tôi thấy cậu có vẻ là một người tài giỏi, cuộc sống hẳn là không tệ, hà cớ gì mà tự mình tìm đến phiền phức, tìm được có ích lợi gì chứ, tôi là người ngoài cũng không lắm mồm nữa…”

Sau khi nghe người đàn ông trung niên nói một tràng, Hà Tứ Hải nhận ra rằng ông ta tưởng mình là Trần Tuấn Vĩ.

Nhưng hắn cũng không giải thích, làm theo cách này sẽ thuận tiện hơn.

Suy cho cùng, việc một đứa trẻ đi tìm mẹ là chuyện đương nhiên, và hầu hết mọi người sẽ không giấu giếm.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment