“Chú Tư, chú có bận không?” Người đàn ông trung niên dẫn Hà Tứ Hải vào một ngôi nhà.
Trong cuộc trò chuyện dọc đường, Hà Tứ Hải cũng biết tên của người đàn ông này là Trần Lương.
“Cháu tìm chú có việc sao?” Chú Tư qua lời kể của Trần Lương ngẩng đầu lên hỏi.
Chú Tư cũng khá lớn tuổi, ít nhất cũng đã ngoài sáu mươi, đang ngồi trên một chiếc ghế đẩu nhỏ và đang bóc hạt ngô.
“Không phải cháu tìm chú có việc, mà là cậu ta tìm chú.” Trần Lương chỉ vào Hà Tứ Hải đang ở phía sau.
“Cậu là?” Chú Tư đứng lên, vẻ mặt đầy khó hiểu hỏi.
"Chính xác mà nói thì không phải tìm chú, mà là để tìm ‘Cải Ngâm Muối’, chú có biết cô ấy ở đâu không?" Trần Lương không đợi Hà Tứ Hải lên tiếng mà đã mạnh dạng nói.
“Cải Ngâm Muối?” Chú Tư sững sờ khi nghe vậy.
“Tìm cô ấy?” Chú Tư vẫn chưa phản ứng lại, Trần Lương bước tới nói nhỏ vào tai ông mấy câu.
Sau đó, chú Tư nhìn Hà Tứ Hải với ánh mắt đầy ngạc nhiên.
“Đã lớn như vậy rồi sao?”
“Chào ông lão, cho hỏi là ông có địa chỉ của Trần Tú Phương không ạ?” Hà Tứ Hải hỏi thẳng vào vấn đề chính.
"Cái này ..." Trên mặt chú Tư lộ vẻ khó xử.
Hồi đó, khi Trần Tú Phương vứt bỏ đứa nhỏ, cô ấy rõ ràng không cần nó nữa, nếu bây giờ tìm qua đó, nó có gây rắc rối cho cô ấy không.
Nhưng con của người ta đã đủ đáng thương rồi, không chịu nói cho cậu ta biết lại không đành lòng, trong lòng rất vướng bận.
“Con ngồi xuống trước đi, ông gọi điện thoại hỏi Thế Anh xem Tú Phương đã đi đâu, có lẽ con bé sẽ biết.” Chú Tư do dự một hồi, rồi mời Hà Tứ Hải ngồi xuống.
Hà Tứ Hải cũng không khách sáo, thuận thế ngồi xuống, thuận tay cầm lõi ngô bên cạnh và bóc.
Uyển Uyển ngồi xổm bên cạnh và tò mò quan sát.
Về phần Trần Tuấn Vĩ, cậu ấy theo người chú Tư và Trần Lương vào nhà.
Chú Tư vào nhà chủ yếu là để gọi điện thoại cho con gái mình là Trần Thế Anh.
“Thằng nhóc này thật sự không tồi.” Trần Lương liếc nhìn Hà Tứ Hải đang gọt ngô bên ngoài nhà và nói.
Chú Tư nghe vậy thở dài, ông ấy lúc này thực sự rất xấu hổ, suy nghĩ một lúc, vẫn nên hỏi ý kiến của con gái đã.
…
Chừng mười phút sau, chú Tư từ trong nhà đi ra ngoài, trong tay còn cầm một tờ giấy.
"Đây là địa chỉ và số điện thoại của Tú Phương, nhưng điện thoại đã để lại cách đây vài năm, từ lâu đã tắt máy rồi, cũng không biết người có chuyển đi hay chưa, con có thể đi tìm thử xem sao.”
“Cảm ơn.” Hà Tứ Hải vội vàng đứng dậy giơ tay nhận lấy.
“Thế thì không làm phiền nữa, cảm ơn chú, cảm ơn ông lão.” Hà Tứ Hải nói.
“Đừng khách sáo, nói thật là Tú Phương có lỗi với con, con cũng đừng trách nó, nó cũng rất khổ, cuộc sống của nó không được tốt lắm.” Chú Tư nghĩ rồi nói.
Hà Tứ Hải mỉm cười và gật đầu.
“Vậy thì cháu đi trước đây.” Giờ đã có được thứ mình muốn, Hà Tứ Hải cũng không ở lại lâu nữa.
“Đi đi, đi đi, hy vọng sẽ có một kết quả tốt.” Chú Tư xua xua tay.
Hà Tứ Hải quay lưng rời đi.
Vừa đi được vài bước, liền nghe thấy ông lão từ phía sau hét lên: “Chàng trai trẻ, đợi một tí.”
“Có chuyện gì thế?” Hà Tứ Hải quay đầu lại và hỏi.
“Con tên gì thế?”
Hà Tứ Hải nghe vậy thì liếc nhìn quỷ nhỏ Trần Tuấn Vĩ đang đứng bên cạnh.
Sau đó, hắn ngẩng đầu lên và nói: “Trần Tuấn Vĩ.”
Chú Tư nghe xong thì nhỏ giọng lẩm bẩm vài câu, nhưng Hà Tứ Hải không nghe thấy ông ta nói gì nên xoay người rời đi.
…
“Hạ Kinh?” Hà Tứ Hải liếc nhìn địa chỉ trên tay.
Sau đó không cảm thấy ngạc nhiên chút nào.
Ký Châu thuộc vòng quanh Bắc Kinh, và rất nhiều người từ Ký Châu đến Hạ Kinh để phát triển.
Thành thật mà nói, Hà Tứ Hải đã lớn như vậy nhưng vẫn chưa đến Hạ Kinh.
Ký Châu cũng gần Hạ Kinh, Hà Tứ Hải chuẩn bị đi thẳng đến Hạ Kinh một chuyến.
“Tuy nhiên, em có thể tự đi trước, anh phải quay lại khách sạn để thu dọn hành lý mới được.” Hà Tứ Hải nói với Trần Tuấn Vĩ.
“Nhưng mà em không biết đường.” Trần Tuấn Vĩ gãi đầu nói.
Hà Tứ Hải lấy điện thoại ra xem một lúc, sau đó chỉ phương hướng.
“Cứ tiếp tục chạy theo hướng này là được.” Hà Tứ Hải nói.
Dù sao cũng không có gì ngăn cản, chạy theo đường thẳng chắc chắn có thể đến nơi.
Hơn nữa bởi vì khế ước, Hà Tứ Hải giống như một ngọn đuốc trong bóng tối đối với Trần Tuấn Vĩ, cho dù ở xa đến đâu, cũng đều có thể cảm nhận được hắn.
Vì vậy, ngay cả khi cậu ấy đi chệch hướng, đợi đến khi Hà Tứ Hải tới Hạ Kinh, cậu ấy sẽ có chỉ thị và vẫn đến đúng nơi.
Thấy Trần Tuấn Vĩ đi xuống thất thường, Hà Tứ Hải lên tiếng bắt chuyện, nói với Uyển Uyển ở xa xa phía sau: “Đi theo nào, chúng ta về khách sạn trước.”
Uyển Uyển nghe vậy thì há hốc mồm, mở miệng nói ra một câu, nhưng âm thanh quá nhỏ rồi nên Hà Tứ Hải không nghe rõ.
“Em nói gì thế?” Hà Tứ Hải bước đến và hỏi.
Uyển Uyển lùi lại một bước nhỏ, và cuối cùng dừng lại, sau đó ngẩng cổ lên và nhìn Hà Tứ Hải.
“Có chuyện gì vậy?” Hà Tứ Hải khom người xuống và nhẹ nhàng hỏi.
Uyển Uyển không trả lời, ngập ngừng đưa bàn tay nhỏ bé của mình ra.
“Ồ, em muốn anh dắt em đi à.” Hà Tứ Hải cười nói.
Sau đó hắn không khách khí mà đặt bàn tay nhỏ bé của cô ấy vào lòng bàn tay mình.
Cơ thể Uyển Uyển lập tức cứng đờ, toàn thân có chút run lên, có vẻ như cô ấy rất sợ tiếp xúc với người.
“Không sao đâu, đừng sợ.” Hà Tứ Hải nhẹ giọng an ủi.
Uyển Uyển há to mồm, gấp gáp thở hổn hển mấy hơi rồi nhẹ nhàng gật đầu.
Con quỷ như em thở hổn hển gì chứ, trông thật là kỳ lạ, Hà Tứ Hải thầm nghĩ.
Lúc này, Uyển Uyển duỗi cái tay còn lại ra quơ quơ trong không trung.
Trong sự ngạc nhiên tột cùng của Hà Tứ Hải, màu sắc của toàn bộ thế giới rút đi như thủy triều, chỉ còn lại màu xám.
Sau đó vô số vạch trắng đan xen dày đặc, giống như một tấm lưới đánh cá khổng lồ, lấp đầy cả thế giới.
Đây có phải là sức mạnh phép thuật của Uyển Uyển không? Hà Tứ Hải vô cùng ngạc nhiên.
Đúng lúc này, bàn tay nhỏ bé của Uyển Uyển giống như đang gảy dây đàn piano, với những động tác nhẹ nhàng và tao nhã, nhẹ nhàng gảy những đường màu trắng trong không khí.
Những đường màu trắng đó ngay lập tức bị kéo ra thành một cái lỗ lớn.
Uyển Uyển kéo Hà Tứ Hải chui vào.
Trong nháy mắt, bọn họ từ thôn Miếu Kinh trở về phòng ở khách sạn.
Hà Tứ Hải sửng sốt, đây hoàn toàn là một bước nhảy qua không gian.
Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Hà Tứ Hải, Uyển Uyển cười lộ ra vẻ mặt đắc ý, thấy Hà Tứ Hải không để ý đến mình, cô ấy nhát gan cúi đầu.
Hà Tứ Hải xoa nhẹ đầu nhỏ của cô: "Lợi hại, em thật sự rất tuyệt vời."
Uyển Uyển uốn éo ngẩng đầu lên, lộ ra một nụ cười nhợt nhạt.
Đây là lần đầu tiên Hà Tứ Hải thấy cô cười với mình.
Đáng tiếc là rất nhanh thu lại, lần nữa cúi đầu xuống.
Hà Tứ Hải biết rằng hắn không thể thay đổi nó trong một thời gian ngắn.
Thế là để cô ấy chơi một lát, hắn thu dọn đồ đạc trong phòng, đồng thời gọi điện thoại cho Đỗ Lệ Quyên, nói với cô ấy một tiếng.
Đỗ Lệ Quyên đã giúp đỡ rất nhiều, nếu không nói lời nào mà rời đi thì sẽ rất là bất lịch sự.
“Hôm nay trở về à?” Đỗ Lệ Quyên nhận được cuộc gọi từ Hà Tứ Hải, có chút ngạc nhiên khi biết tin rằng hắn sắp phải rời đi.
“Không phải trở về, mà là đi một chuyến đến Hạ Kinh, chuyến đi lần này thật sự đã làm phiền chị rồi, lần tới nếu chị có đi Hợp Châu, tôi nhất định sẽ chiêu đãi chị thật tốt.”
“Vì lời nói của cậu, tôi nhất định sẽ đi Hợp Châu một chuyến, à đúng rồi, có cần tôi lái xe tiễn cậu đi không?” Đỗ Lệ Quyên cười nói.
“Không cần đâu, tôi sẽ từ cửa khách sạn đón xe taxi đi thẳng đến Thạch Môn, rất thuận tiện.” Hà Tứ Hải nói.
“Thế thì tốt, chúc cậu thượng lộ bình an."
Đợi đến khi Hà Tứ Hải xách hành lý đi xuống cầu thang và trả phòng, nhân viên lễ tân lại là người đàn ông trung niên hôm qua.
“Quý khách không ra ngoài sao?” Anh ta có chút tò mò hỏi.
Bởi vì lúc sáng nghe dì dọn vệ sinh nói hắn đã ra ngoài rồi, nhưng cũng không thấy hắn về lúc nào?
“Đúng thế, cảm ơn vì sự hiếu khách.” Hà Tứ Hải đưa thẻ phòng.
------
Dịch: MBMH Translate