Hà Tứ Hải gọi một chiếc xe, trước tiên đến Thạch Môn.
Sau đó lại ngồi tàu từ Thạch Môn đến Hạ Kinh, suốt chặng đường chỉ tốn khoảng nửa tiếng, tốc độ cực kỳ nhanh.
Hơn nữa lại là giờ hành chính, người đi tàu không quá nhiều.
Uyển Uyển lẽo đẽo theo sau Hà Tứ Hải, nhát gan còn hiếu kỳ.
Dáng vẻ muốn xem nhưng lại không dám xem.
Kế bên Hà Tứ Hải là một ghế trống vừa hay có thể để cô bé ngồi ở đấy.
Mặc dù biết người khác không nhìn thấy cô bé, nhưng cô bé vẫn giữ dáng vẻ vô cùng dè dặt.
Hà Tứ Hải nhẹ nhàng xoa đầu cô bé.
“Đừng sợ, có anh ở đây với em.”
Cơ thể Uyển Uyển lúc đầu còn hơi gượng gạo, dần dần có lẽ cảm nhận được sự ấm áp của Hà Tứ Hải nên cơ thể dần thả lỏng, cuộn tròn trên chiếc ghế sofa, cơ thể bất giác tựa vào người Hà Tứ Hải.
Đây là lý do tại sao quy tắc của Tiếp dẫn giả đóng một vai trò rất lớn, nếu không Uyển Uyển tuyệt đối sẽ không trong thời gian ngắn như vậy chấp nhận hắn ta.
Cô bé đối với tất cả mọi người, thậm chí với thế giới này, đều vô cùng cẩn thận, luôn luôn cảnh giác.
“Thế giới bên ngoài rất lớn, cũng rất đẹp.” Hà Tứ Hải chỉ tay vào những cảnh vật đang lướt qua bên ngoài cửa sổ chiếc xe.
Hắn ta không biết Uyển Uyển đã trải qua những khó khăn gì, nhưng hiện tại tại cậu ta chỉ hy vọng cô bé có thể trút bỏ những nỗi sợ hãi trong lòng và chạm vào thế giới bằng trái tim của mình.
Không cần phải sợ hãi, bởi vì đã có có hắn ta đứng sau cô bé.
Bàn tay nhỏ của Uyển Uyển Nhẹ nhàng kéo lấy vạt áo của Hà Tứ Hải, từ sau lưng hắn ta lặng lẽ thò nửa cái đầu ra nhìn đám người đang qua lại.
Lúc này Hà Tứ Hải đang gọi điện thoại cho Lưu Vãn Chiếu.
“Ừm, vừa đến Hạ Kinh.”
“Em đã giúp anh đặt khách sạn ở gần Khang thôn rồi, lát nữa sẽ gửi đến điện thoại của anh, chỗ đó có chút xa, có điều ngồi tàu điện ngầm rất tiện, anh có thể đi dạo chơi ở Thiên An Môn…”
Trường đại học của Lưu Vãn Chiếu chính là ở Hạ Kinh, bác cả cô ấy cũng ở Hạ Kinh, cho nên rất quen thuộc với nơi đây.
Nghe nói Hà Tứ Hải muốn đi Hạ Kinh, thế là chủ động giúp hắn ta đặt khách sạn, thậm chí vạch lộ trình, giúp cậu ta lên kế hoạch.
Lưu Vãn Chiếu nói lải nhải rất nhiều thứ, nhưng cả nửa ngày trời vẫn không nghe thấy Hà Tứ Hải nói năng gì, nên có chút tức giận hỏi: “Em nói mấy thứ này, anh có đang nghe không vậy?”
“Đương nhiên đang nghe rồi.”
“Vậy mà anh chẳng ho he gì, em còn tưởng anh không nghe, có phải chê em nói nhiều quá không?”
Hà Tứ Hải không trả lời câu hỏi của cô ấy mà chỉ nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Vãn Vãn.”
Uyển Uyển - người đang ở sau lưng kéo vạt áo của cậu ta tưởng đang gọi cô bé.
Thu tầm mắt lại, nghiêng cổ nhìn về phía Hà Tứ Hải.
“Làm gì vậy?” nghe thấy giọng nói ấm áp của Hà Tứ Hải, giọng Lưu Vãn Chiếu bất giác dịu đi rất nhiều.
“Có em thật là tốt.” Hà Tứ Hải nhẹ giọng nói.
“Ừm.”
Nếu Lưu Vãn Chiếu không kìm lại thì sẽ bật cười vui vẻ mất, có câu nói này, tất cả mọi chuyện cô ấy làm đều xứng đáng cả.
Uyển Uyển đang kéo vạt áo của Hà Tứ Hải, cũng khẽ mỉm cười.
Vốn dĩ Lưu Vãn Chiếu đặt khách sạn cho Hà Tứ Hải ở gần Khang thôn, là bởi vì trước đây mẹ của Trần Tuấn Vĩ từng sống ở Khang thôn.
Đợi đến khách sạn cất xong hành lý thì mới ba giờ chiều, Hà Tứ Hải ở dưới lầu ăn chút đồ rồi đi bộ đến Khang thôn.
Trên cánh cửa sắt khổng lồ viết dòng chữ chào mừng bạn đến Khang thôn.
Đi vào bên trong, đều là những ngôi nhà mái bằng thấp nhỏ do nông dân tự xây, bức tường màu trắng xám, có vài ngôi nhà để lộ những viên gạch đỏ ở bên trong.
“Trần Tú Phương? Lúc trước từng sống ở đây sao? Cái này tôi không biết cậu tìm chủ nhà hỏi thử xem.”
Hải Tứ Hải tìm đến địa chỉ của Trần Tú Phương, một ngôi nhà rất nhỏ, nhưng bây giờ chỉ có một người đàn ông trung niên đang sống bên trong, có một chiếc xe ba bánh với tấm biển ghi đậu hũ thúi đang đậu ở trước cửa.
“Xin hỏi chủ nhà sống ở đâu vậy? Làm thế nào mới có thể liên hệ với bà ấy?”
“Chủ nhà à…” Người đàn ông trung niên hút điếu thuốc ngập ngừng nói.
“Đại ca, tôi không hút thuốc, trên người chả có lấy một điếu, thật thất lễ quá.” Hà Tứ Hải ngại ngùng nói.
“Hay là vậy đi, đại ca anh nói cho tôi biết một chút đi, tôi đến cái quán nhỏ phía trước mua cho đại ca gói thuốc, coi như cảm ơn.”
“Nói cái gì thế, ăn nói kiểu gì vậy hả? Xem tôi là loại người nào đấy?”
“Tôi nói cậu nghe, tôi không biết chủ nhà sống ở đâu, dù sao cũng không sống ở Khang thôn, tôi rất ít khi nhìn thấy người đó, bình thường cũng chẳng liên hệ gì, tiền thuê nhà đều chuyển qua WeChat.” người đàn ông trung niên liếc mắt nhìn Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải hiểu ra bèn chạy đến cái quán nhỏ ở phía trước mua gói thuốc.
“Cậu mua thật đấy à? Cậu nghĩ tôi là loại người gì hả?” Người đàn ông trung niên với bô dạng “cậu đang kinh thường tôi” đấy à, nhưng động tác tay lại trôi chảy như nước chảy mây bay, cầm lấy gói thuốc.
“Chủ nhà họ Trâu, tên gì thì tôi không biết, tôi gửi Wechat của bà ta cho cậu, còn cả số điện thoại của bà ta nữa.” Lấy đồ của Hà Tứ Hải, tên trung niên kia nhiệt tình hơn nhiều, không gì không biết.
Sau khi Hà Tứ Hải có được thông tin mình muốn, không muốn nghe tên trung niên kia nói xàm xí nữa, quay người trở về khách sạn.
Nửa đường gặp phải Trần Tuấn Vĩ đang đuổi tới.
“Tìm thấy mẹ của em chưa?” vừa gặp mặt, Trần Tuấn Vĩ đã hỏi với vẻ mặt đầy mong chờ.
“Đã chuyển đi rồi.” Hà Tứ Hải nói.
Trần Tuấn Vĩ nghe xong có chút thất vọng.
“Đừng lo, anh sẽ gọi điện thoại cho chủ nhà cũ của mẹ em, đợi hỏi thử xem ông ta có biết gì không.”
Trần Tuấn Vỹ nghe xong lặng lẽ gật đầu, chỉ có thể như vậy thôi, còn có thể làm gì khác chứ.
Nhưng Hà Tứ Hải nghĩ đó là chuyện đương nhiên, đừng nói chủ nhà biết tin tức Trần Tứ Phương, thậm chí bà ấy là ai cũng quên mất rồi.
Vẫn là nhờ Hà Tứ Hải nhắc nhở, mới có thể mơ hồ nhớ lại được chút ít.
Nhưng cũng không có nhiều thông tin hơn được nữa.
Nhưng có một câu nói của ông ta đã nhắc nhở Hà Tứ Hải.
“Cậu có thể đến đồn cảnh sát hỏi thử, người từ bên ngoài đến đến đều phải làm giấy tạm trú, có thể sẽ tìm thấy bà ấy.”
Cho nên vòng vo tam quốc, cuối cùng mình vẫn phải phiền tới Đinh Mẫn.
Chỉ cần có họ tên,thậm chí có địa chỉ sống vài năm trước thì tìm người sẽ vô cùng dễ dàng.
Hà Tứ Hải nhanh chóng có được địa chỉ mới của Trần Tú Phương.
Đinh Mẫn rất hữu ích.
“Buổi tối chúng ta đi dạo, sáng mai anh dẫn em đi.” Hà Tứ Hải nói với tiểu quỷ Trần Tuấn Vĩ.
Trần Tuấn Vĩ gật gật đầu.
Cậu ta không biết đường, cũng chả biết được mấy chữ, nếu không bản thân đã tự mình đi trước rồi.
Buổi tối, Hà Tứ Hải quyết định ra ngoài đi dạo, dù sao đi một chuyến đến Hạ Kinh cũng không dễ dàng gì.
Không biết Trần Tuấn Vĩ đã chạy đi đâu rồi, chỉ còn lại Uyển Uyển theo sau Hà Tứ Hải.
Hai người ra khỏi cửa, ngồi tàu điện ngầm, trực tiếp đến Quảng trường Thiên An Môn.
Quảng trường vào buổi tối có rất nhiều người, có rất nhiều người từ khắp nơi đến, người qua kẻ lại, Uyển Uyển nắm vạt áo Hà Tứ Hải tò mò nhìn ngắm xung quanh.
Bởi vì bọn họ đến trễ, không thể vào được Cố cung, thế là đi dạo bộ dọc theo phố Nam Trường.
Nhưng dần dần, Hà Tứ Hải phát hiện Uyển Uyển có chút kỳ lạ.
Cô bé không ngừng ngẩng đầu nhìn kiến trúc hai bên đường rồi nhíu mày.
“Sao thế?” Hà Tứ Hải nhẹ nhàng hỏi.
“Em…em…từng đến đây rồi.” Uyển Uyển nhe giọng đáp.
Hà Tứ Hải nghe xong trong lòng có chút xao động.
“Có nhớ cùng ai tới đây không? Mọi người đã đi qua những nơi nào?”
Uyển Uyển nghe xong liền lắc đầu, lại gật đầu, vẻ mặt đầy hoang mang.
Vào lúc này, bên cạnh có một nhà ba người đi ngang qua.
Người đàn ông rất đẹp trai, người nữ vô cùng đẹp, cô con gái nhỏ đáng yêu lớn tầm Đào Tử.
Cô bé ngồi trên cổ ba mình, lắc lư cái chân ngắn, lớn tiếng gọi: “Ba ơi, đi, đi nào…”
Phát ra những tiếng cười vui vẻ.
“Aida, heo nhỏ lại mập lên không ít rồi ha, ba ba chạy hết nổi luôn rồi.” người đàn ông giả vờ thở hổn hển.
Khiến cô bé thốt ra lời hờn mát không hài lòng.
Hai bên đi lướt qua nhau, Uyển Uyển thẫn thờ nhìn cô bé đang cưỡi trên cổ ba mình.
------
Dịch: MBMH Translate