Nhìn cả nhà người ta đã đi xa.
Uyển Uyển cúi đầu, thả lỏng bàn tay đang nắm chặt vạt áo Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải đột nhiên khom lưng, bế Uyển Uyển đang sợ hãi lên, sau đó đặt cô bé lên trên cổ mình.
“Đi thôi.” Hà Tứ Hải nắm lấy cái chân nhỏ của cô bé, bước về phía trước.
Uyển Uyển có chút sợ hãi ôm lấy đầu của Hà Tứ Hải.
Nhưng cô bé nhanh chóng dần thả lỏng.
Một cơn gió thổi qua, lướt qua ngọn cây, cuốn theo một chiếc lá rơi xuống, xoay tròn rồi rơi ngay chóp mũi cô bé.
Kí ức cô bé theo cơn gió trôi dạt đi thật xa…
“Ba ba nhanh chạy đi…ha ha…”
“Con ngồi cho vững nhé, cẩn thận ngã đấy.”
“Mẹ sắp đuổi tới rồi, ba nhanh chạy đi.”
“Yên tâm, mẹ con chạy không lại ba đâu, chắc chắn đuổi không kịp.”
“Nhưng mẹ ngồi xe kia kìa.”
Chính vào lúc này, phía sau truyền đến tiếng chuông xe đạp.
“Woah, mẹ con chơi xấu quá, chúng ta chạy nhanh lên chút thôi.”
“Ha ha…”
Tiếng cười vui vẻ của cô bé truyền đi thật xa.
“Ý, có người bán kem kìa, baba, con muốn ăn kem.”
Ba của cô bé vẫn chưa nói gì thì mẹ cô bé đã cưỡi xe đạp đuổi tới rồi, miệng hét từ chối: “Không được, ăn đồ lạnh quá nhiều rồi, đợi con lớn lên bụng sẽ bị đau đấy.”
“Tại sao phải đợi lớn mới đau chứ, bây giờ không đau sao?” cô bé vò vò đầu, vẻ mặt đầy tò mò hỏi.
“Hmm…” mẹ cô bé không biết nên giải thích thế nào.
“Bụng bị đau cũng giống như heo đất sao, có thể tích luỹ sao?” cô bé hiếu kỳ hỏi dồn.
“Con heo đất của con trước giờ chưa từng được bỏ tiền tiết kiệm.” mẹ từ trên xe xuống xe rồi đẩy chiếc xe đi theo bọn họ.
Trên đường có rất nhiều xe đạp, nhiều chiếc xe có chiếc túi da vuông được treo ngay đầu xe.
Cô bé có chút xấu hổ vì những lời mẹ nói, tiền ăn vặt của cô bé bị cô lấy đi mua đồ ăn hết rồi.
“Mua một cây thôi, anh cũng muốn ăn, trời nóng quá.” ba ba ở bên cạnh nói.
Hắn ta thật sự nóng, cõng con gái chạy xa như vậy, phần lưng áo phía sau đã ướt đẫm mồ hôi.
Không biết còn tưởng cô con gái nhỏ ở trên cổ cậu ta đái dầm cơ.
Nghe ba sắp nhỏ nói như vậy, mẹ chỉ có thể đẩy theo chiếc xe đạp, đi về phía chỗ bán kem bên đường ở phía trước.
Cô bé lập tức đuổi theo.
Người bán kem cũng chạy chiếc xe đạp, phía sau buộc một cái thùng, bên trên phủ một cái khăn bông dày.
“Cho tôi que kem nhé.” Mẹ nói với người bán kem.
“Muốn hai cây cơ.” Cô bé lập tức giơ ba ngón tay ra.
Mẹ với ông cụ bán kem đều bật cười.
Chỉ có cô bé là không hiểu bọn họ đang cười cái gì hết.
“Mẹ ơi, muốn hai cây, ba một cây, con một cây.” Cô bé kéo ống quần của mẹ nũng nịu nói.
“Của mẹ đâu?” mẹ cố ý hỏi.
Cô bé không trả lời, ngược lại hỏi: “Mẹ ơi, lúc nhỏ mẹ có từng ăn kem không?”
“Đương nhiên rồi.” mẹ đáp.
“Vậy bây giờ bụng mẹ nhất định rất đau, thế mà mẹ còn muốn ăn.” Cô bé vẻ mặt đầy quan tâm hỏi.
Những câu nói của cô bé khiến mẹ cho dở khóc dở cười.
“Cho tôi hai cây nhé.” Cô ấy nói với ông bán kem.
“Được rồi.”
Ông bán kem nhận lấy tiền, mở thùng kem ra.
“Wow, hơi nóng bốc lên nè.” Cô bé ngạc nhiên.
“Cô bé ngốc, đây là hơi lạnh, không phải hơi nóng.” Ba ở phía sau đi tới, xoa đầu cô bé nói.
Mẹ nhận lấy hai cây kem từ ông bán kem, một cây đưa cho ba đứa nhỏ, một cây đưa cho cô bé.
“Ba ăn một cây, con với mẹ ăn một cây.”
“Tại sao chứ?” khi nghe xong cô bé đang vui vẻ thì liền xụ mặt.
“Bởi vì ăn quá nhiều rồi, bụng sẽ bị đau.” Mẹ nói.
“Sao ba không đau bụng ạ?”
“Ông ấy là con trai.”
“Con trai thì sẽ không đau sao ạ?”
“Đúng, con trai sẽ không bị đau.”
“Không công bằng mà.” Cô bé không hài lòng nói.
Nhưng hành động thì chả chậm chút nào, cái tay nhỏ bóc vỏ kem, vui vẻ liếm một cái.
Sau đó nhét vỏ kem vào túi áo của mình.
“Con làm gì đấy? Vứt vào thùng rác đi.” Mẹ ở bên cạnh không hài lòng nói.
“Không muốn âu, con muốn sưu tầm, con đã có ừm…ừm…hơn…ba mươi vỏ kem òi, năm…năm mươi hai cái vỏ kẹo.” cô bé đắc ý nói.
Cuối cùng còn nói thêm: “Bà nội nói vậy á.”
“Woah, hè năm nay con đã ăn nhiều kem thế rồi à?” mẹ nghe xong thì vô cùng ngạc nhiên hỏi.
“Còn kẹo nữa.” cô ấy nói thêm.
“Đều là bà nội mua cho con ăn sao, về nhà mẹ sẽ nói chuyện với bà, sao có thể cho con ăn nhiều thế chứ, sau này cấm không mua cho con nữa.” mẹ bất mãn nói.
“Không có, không có, con không có ăn nhiều vậy đâu, nhiều cái do con nhặt đó." Cô bé vội vàng nói.
“Vậy hè năm nay con ăn kem cũng đủ nhiều rồi, nào, đưa kem mẹ cắn một miếng nào.”
Mẹ cúi lưng định cắn một miếng.
“Không muốn âu.” Cô bé nghiêng người né đi, chạy về phía trước.
“Cái con bé này, còn chạy sao.” Mẹ tức giận nói.
“Chậm thôi, cẩn thận ngã đấy.” ba ba ở phía sau nhắc nhở.
“Hứ, con không ngã đâu.” Cô bé quay đầu lại rồi đắc ý nói.
Còn chưa nói xong “ầm” một tiếng rồi té nhào xuống đất, cây kem bị banh chành tứ tung.
“Oa~” cô bé há miệng to rồi khóc lớn.
Mẹ vội chạy lên trước đỡ cô bé, vừa nhẹ nhàng phủi bụi trên người cho cô bé vừa lo lắng hỏi: “Ngã đau ở đâu nào?”
“Mẹ…mẹ ơi…cây kem của con mất tiêu rồi.” cô bé nức nở nói.
Mẹ nghe xong cũng dở khóc dở cười.
“Vậy con té ở đâu nào?”
Cô bé lắc đầu.
“Không bị ngã thì không sao đâu, cây kem của ba cho con này.” Ba ba từ phía sau đi đến, đưa cây kem trên tay cho cô bé.
Cô bé nước mắt đầm đìa, vừa khóc thút thít vừa liếm kem.
Kem trộn lẫn nước mắt, mặn mặn, ngọt ngọt.
“Con ăn một nửa, nửa còn lại để ba con ăn.” Mẹ tiếp tục đẩy xe đạp, vừa đi vừa nói.
Lần này cô bé không phản đối, dù sao đây vốn dĩ là cây kem của ba.
Một cơn gió nhè nhẹ thổi qua, cuốn theo chiếc lá rơi ngay chóp mũi cô bé.
Mũi nhột nhột, hắt xì một cái, nước mũi phụt ra, bắn hết lên cây kem.
“Ay da, dơ quá đi thôi.” Mẹ cau mày nói.
“Ha ha, ba ba không thể ăn được nữa rồi.” cô bé đắc ý nói.
Cô bé há miệng cười lớn, cô bé không chê mình ở dơ, bây giờ nguyên cây kem đều là của cô bé rồi.
“Không sao, ba không chê con dơ đâu.” Ba nói.
“Ý? Tại sao thế?” cô bé nghe xong thì rất ngạc nhiên.
Sao có thể không chê con dơ chứ?
Mẹ lấy chiếc khăn tay ra giúp cô bé lau cây kem.
Sau đó đưa cho cô bé.
“Bởi vì ông ấy là ba con, ba mãi mãi không chê Uyển Uyển nhà chúng ta.” Mẹ dùng chiếc khăn tay cái miệng nho nhỏ của cô bé.
Ánh mắt vô tình lướt ngang qua phía sau cô, tựa như nhìn xuyên qua cả thời gian không gian, lướt qua nhìn Uyển Uyển đang ngồi trên cổ Hà Tứ Hải.
Cô bé nở một nụ cười ấm áp.
“Mẹ ơi…”
------
Dịch: MBMH Translate