Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 349 - Chương 349: Ban Đêm Thật Đẹp

Chương 349: Ban Đêm Thật Đẹp Chương 349: Ban Đêm Thật Đẹp

“Cảm thấy thế nào, còn có thể nhìn thấy không?” Hà Tứ hải tay cầm đèn dẫn hồn, hỏi Uyển Uyển đang đứng ngồi không yên ở phía trước.

Uyển Uyển nghe xong thì ngoan ngoãn gật đầu.

Dưới quy tắc của đèn dẫn hồn, Uyển Uyển từ quỷ biến thành người, điều này khiến cô bé trong một thời gian có chút không thích ứng được.

“Đừng sợ.” Hà Tứ Hải nhẹ nhàng xoa đầu cô bé, an ủi nói.

Sau đó đưa đèn dẫn hồn trong tay cho cô bé.

Uyển Uyển nhẹ đón lấy, có chút tò mò quan sát chiếc đèn trong tay.

“Đây là một em gái có chút giống em.” Hà Tứ Hải nói.

Lúc Uyển Uyển mất thì đã gần bảy tuổi rồi, lớn hơn Huyên Huyên.

Nhưng có lẽ do suy dinh dưỡng lâu ngày, cho nên cơ thể nhìn cũng tầm tầm Đào Tử thôi.

Uyển Uyển nghe xong, tò mò ngẩng đầu lên.

Hai hốc mắt đen thẳm kia không vì cô bé biến thành người mà trở lại bình thường.

Nhưng sắc mặt vốn dĩ xanh xao kia lại trở nên hồng hào hơn nhiều.

Nhưng bộ dạng thế này rất dễ dọa người đi đường.

Hà Tứ hải lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay màu đỏ vừa mới mua ở bên đường, gấp thành dải dài rồi bịt mắt cô bé lại.

“Sao rồi? Có ảnh hưởng “tầm nhìn” không? Hà Tứ Hải quan sát Uyển Uyển rồi hỏi.

Uyển Uyển bị bịt mắt, nhìn có vẻ rất ngầu, vậy mà lại có một vẻ đẹp hài hoà lạ thường.

Uyển Uyển lắc đầu, mỉm cười.

“Đi thôi.” Hà Tứ Hải lại nắm tay cô bé, từ trong góc con hẻm đi ra.

Mọi người đi qua đi lại, tò mò nhìn bạn nhỏ bị bịt mắt.

Uyển Uyển có chút sợ đứng sát bên cạnh Hà Tứ Hải.

“Đừng sợ, anh đi với em.” Hà Tứ Hải nhẹ nhàng siết bàn tay bé nhỏ trong lòng bàn tay mình.

Cảm nhận được sự ấm áp từ lòng bàn tay của Hà Tứ Hải, Uyển Uyển cảm thấy an tâm hơn nhiều.

Hạ Kinh về đêm, ánh đèn rực rỡ, đến cả những bồn hoa bên đường cũng ánh lên ánh đèn đêm sặc sỡ, tô phủ cả thế giới trở nên rực rỡ sắc màu.

Nhưng trong mắt Uyển Uyển, tất cả mọi thứ không khác gì nhau, vẫn là một màu xám xịt.

Cả thế giới này chỉ có một màu sắc duy nhất chính là hà Tứ Hải đang nắm tay cô bé.

Hà Tứ Hải dưới ánh đèn đêm cũng tỏa ra ánh sáng đầy màu sắc.

Còn Uyển Uyển thì chốc chốc lại nhìn cậu ta.

“Sao thế?” Hà Tứ Hải cảm nhận được, có chút nghi ngờ hỏi.

Uyển Uyển cứ như tên trộm bị tóm gọn, vội vàng cúi đầu rồi nhẹ lắc đầu.

Hà Tứ Hải không tiếp tục hỏi.

Lúc đi lướt ngang qua vườn hoa, một đoá hoa chạm vào ngón tay Uyển Uyển khiến cô bé chú ý.

Uyển Uyển quay đầu nhìn lại, Hà Tứ Hải dừng chân.

Uyển Uyển ngẩng đầu nhìn cậu ta, Hà Tứ hải gật đầu.

Uyển Uyển buông tay Hà Tứ Hải, cẩn thận ngắm nhìn bông hoa nhỏ rất đỗi bình thường ở ven đường này.

Tuy nhiên trong mắt cô bé vẫn là một màu xám xịt như cũ.

Cô bé giơ ngón tay nhỏ ra, nhẹ nhàng chạm vào cánh hoa, một hành động rất đỗi bình thường.

Nhưng Hà Tứ Hải vừa nhìn đã thấy điểm lạ thường.

Bởi vì cánh hoa trở nên đều đặn hơn.

Tất cả cánh hoa đều không giống nhau, có to có nhỏ, nhưng sau khi Uyển Uyển chạm vào, tất cả cánh hoa đều có kích thước từa tựa nhau.

Bởi vì chỉ trong chớp mắt, cánh hoa đã thay đổi.

Đây là năng lực của Uyển Uyển sao?

Ngay sau đó lại như cũ, có lẽ không phải.

Lúc trước Uyển Uyển nắm tay cậu ta, lúc cùng nhau tương thông đã từng chia sẻ tầm nhìn.

Trong tầm mắt của Uyển Uyển, cả thế giới đều là màu xám, mọi thứ đều do những đường nét khác nhau hợp thành.

Cho dù là thực vật, động vật, mặt đất, không khí, thậm chí là không gian đều do các đường nét khác nhau hợp thành.

Cho nên cả thế giới này đối với cô bé mà nói giống như bản vẽ CAD trong máy tính vậy, chỉ cần cô bé di chuyển vài nét thì có thể thay đổi hình dáng ban đầu của sự vật.

Cho nên nói, năng lực của Uyển Uyển thực tế vô cùng mạnh mẽ.

Có thể so với thần linh.

Không, chính xác mà nói có lẽ còn cường đại hơn cả thần linh.

Nếu cậu ta được xem như “thần”.

Nhìn bông hoa nhỏ đẹp tuyệt mỹ trước mắt kia, Hà Tứ hải nắm tay Uyển Uyển tiến về phía trước.

“Xiên thịt, xiên thịt lớn, mười đồng ba xiên đây, mua một xiên không nào?”

“Bánh nhân thịt đây, có thịt dê, thịt heo đây…”

“Ăn trái cây không? Vừa cắt xong luôn, muốn một phần không?”

“Khách hàng số mười chín, trà sữa của ngài đây, phiền ngài tới nhận…”

Trên đường tràn ngập những mùi thơm nức mũi, những âm thanh náo nhiệt.

Uyển Uyển nắm tay Hà Tứ Hải tò mò nhìn ngắm.

Bên đường có một người bán đồ chơi, chiếc xe lửa phát sáng đang quay tròn, Ultraman lộn nhào, con lừa bông điên cuồng lắc đầu…

Con chuồn chuồn tre phát sáng phe phẩy cánh bay lên không trung, những con bướm bằng tre xoè cánh bay lên, những chiếc khinh khí cầu đủ màu sắc tựa như một lâu đài rực rỡ…

“Ông chủ, lấy tôi một xiên kẹo hồ lô.”

Hà Tứ Hải dắt Uyển Uyển đến một tiệm nhỏ tên kẹo hồ lô Trương Quả ở phía trước.

“Muốn một xiên thôi sao?” ở phía trong một cụ già mặc áo Trung Sơn màu xanh nói.

“Vâng, một xiên đủ rồi, cho con bé ăn.”

“Vậy cậu nên mua nhiều chút đi, tôi nói cậu nghe, kẹo hồ lô nhà chúng tôi ngọt nhưng không gắt, chắt gái nhà Hà Thuỵ Canh phía trước vì để ăn kẹo hồ lô nhà chúng tôi, bản thân chạy từ nhà lên phố, suýt chút nữa bị bọn buôn người bắt đấy…”

“Vậy sao? Ngon như vậy à, vậy co tôi thêm một cây nhé.” Hà Tứ Hải nghe cụ già lải nhải nhiều như thế, cho nên mua thêm một xiên.

“Đảm bảo cậu ăn xong sẽ muốn mua thêm, cậu không đến thì cô bé cũng bảo cậu đến thôi.” Cụ già nhìn Uyển Uyển đang được cậu ta nắm tay, cười vui vẻ giúp Hà Tứ Hải gói kẹo lại.

Mặc dù ông ấy có chút tò mò vì sao Uyển Uyển lại bị bịt mắt lại, nhưng lại không hỏi nhiều, chỉ coi như mắt đứa bé bị bệnh.

“Ăn thôi.” Hà Tứ Hải mở một xiên ra đưa cho Uyển Uyển ở bên cạnh, tiện tay đón lấy đèn dẫn hồn trên tay cô bé.

Uyển Uyển ngẩn người ra một lát, sau đó ngây ngốc hỏi: “Cho…cho em ăn?”

“Đương nhiên, ăn đi.” Hà Tứ Hải trực tiếp nhét kẹo hồ lô vào tay cô bé.

Sau đó dắt cô bé tiếp tục đi.

“Nếu em còn muốn ăn gì nữa thì cứ nói với anh.” Hà Tứ Hải nói.

Uyển Uyển gật đầu, cúi đầu nhìn xiên kẹo hồ lô màu xám ở trên tay.

Cô bé biết, kẹo hồ lô có màu đỏ.

Trước đây cô bé từng thấy qua, cũng từng ăn qua, rất ngon, nhưng mẹ với bà nội luôn không cho cô ăn, bởi vì con nít ăn nhiều sẽ bị sâu răng.

Uyển Uyển thè cái lưỡi nhỏ ra, liếm nhẹ một cái.

Ngọt thật…

Hà Tứ Hải dắt theo Uyển Uyển, nhìn ngắm khung cảnh hai bên đường, hoà theo dòng người tấp nập tiến về phía trước.

Người ở Hạ Kinh nhiều thật đấy, trước đây cậu ta cảm thấy ban đêm ở Hợp Châu có rất nhiều người.

Bây giờ thấy Hạ Kinh còn khủng hơn, đi nhanh một chút thì sẽ giẫm lên sau chân người khác.

Đương nhiên cũng có rất nhiều người nhìn Uyển Uyển, tò mò rốt cuộc mắt cô bé bị gì.

Nhưng bây giờ Uyển Uyển đã không để ý bọn họ nữa.

Bây giờ cô bé đang chuyên tâm đối phó xiên kẹo hồ lô trên tay.

Trên gương mặt trái xoan có vệt kẹo đỏ kéo dài.

Hà Tứ Hải không mang theo khăn tay, cuối cùng mua một bịch giấy ăn và một chai nước suối ở quán nhỏ bên đường.

Nhưng vết kẹo trên mặt đã khô cứng lại rồi, cho dù dùng khăn giấy thấm nước cũng không lau sạch được.

Nhưng Uyển Uyển không chút quan tâm tới, thè lưỡi liếm khắp nơi.

He he, ngọt quá đi.

“Bẩn hết rồi…” Hà Tứ Hải nhẹ nhàng nhìn cái đầu nhỏ của cô bé.

“Cho anh ăn.”

Uyển Uyển đưa viên kẹo cuối cùng lên miệng Hà Tứ Hải.

“Anh không ăn, em tự ăn đi.” Hà Tứ Hải đứng dậy, nắm tay cô bé chuẩn bị đi tiếp.

Uyển Uyển lộ ra vẻ mặt buồn bã.

“Được rồi, anh ăn.” Hà Tứ Hải khom lưng ăn viên kẹo cuối cùng trên tay cô bé.

Cuối cùng Uyển Uyển cũng nở nụ cười vui vẻ.

“Vẫn còn một xiên, đợi lát nữa cho em ăn sau, bây giờ em uống chút nước đi.” Hà Tứ Hải đưa chai nước trong tay cho cô bé.

“Ừm~” Uyển Uyển vui vẻ nhận lấy.

Ngẩng cổ lên, tu ừng ực…

Bầu trời đêm nay thật đẹp.

Có một vầng trăng sáng thật là lớn.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment