Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 350 - Chương 350: Ngọc Trụy.

Chương 350: Ngọc Trụy. Chương 350: Ngọc Trụy.

"Mẹ tôi ở đây sao?" Trần Tuấn Vĩ tò mò đánh giá tiểu viện rách nát trước mắt.

"Nếu như địa chỉ không sai thì hẳn là ở đây." Hà Tứ Hải nói.

Sau đó quay đầu lại liếc mắt nhìn, Uyển Uyển đang ngồi xổm ở một góc tường cách đó không xa, nhìn một khóm cỏ dại mọc ra từ chân tường.

Đại khái phải là di dời, quan chỗ ở của Trần Tú Phương rất nhiều nhà đều bị phá bỏ, đâu đâu cũng có ngói vỡ tường đổ.

Còn lại một ít, cũng đều rách nát không thể tả, bao gồm cả căn nhà mà Trần Tú Phương hiện tại đang thuê.

"Anh muốn vào xem một chút không?"

Lúc này trong sân không ai, nghĩ đến người không phải ở trong phòng, hẳn là đi ra ngoài làm việc còn chưa trở lại.

Trần Tuấn Vĩ nghe vậy thì khẽ gật đầu một cái, sau đó bay vào trong sân.

Hà Tứ Hải ở bên cạnh tìm một khối gạch đã bị phá dỡ rồi ngồi xuống.

Sau đó vẫy vẫy tay đối với Uyển Uyển, bảo nàng lại đây, không cần núp ở góc tường nữa.

Uyển Uyển rất nghe lời, đi tới rồi ngoan ngoãn ngồi xổm ở bên chân Hà Tứ Hải, nhìn vài con kiến bò tới bò lui dưới đất.

Đúng lúc này, Trần Tuấn Vĩ đã đi ra từ trong nhà.

"Làm sao rồi?" Hà Tứ Hải đứng lên, hỏi.

"Trong nhà không ai." Trần Tuấn Vĩ lắc lắc đầu, vẻ mặt có chút chán nản.

"Vậy hẳn là ra đi ngoài làm việc rồi, chúng ta muộn một chút lại đến." Hà Tứ Hải đứng dậy rồi nói.

Bọn họ tới tìm đã đủ sớm rồi, không nghĩ tới vẫn chưa thể gặp được Trần Tú Phương.

"Đi thôi." Hà Tứ Hải nói.

Thế nhưng Trần Tuấn Vĩ lại lắc đầu, "Tôi muốn chờ ở chỗ này."

Hà Tứ Hải nghe vậy thì dừng lại, "Anh chờ ở chỗ này cũng không có tác dụng gì, cũng không biết bọn họ buổi tối có ở nhà hay không."

Thế nhưng Trần Tuấn Vĩ vẫn lắc đầu một cái.

"Nếu như vậy thì cho anh cái này."

Đèn Dẫn Hồn xuất hiện ở trên tay Hà Tứ Hải, hắn thắp sáng rồi đưa cho Trần Tuấn Vĩ.

Trần Tuấn Vĩ tò mò sờ sờ một hồi ở trên người mình, vẻ mặt sửng sốt.

Mà Uyển Uyển ngồi xổm ở một bên, nhân cơ hội duỗi ngón tay ra nhặt một phần vỏ trái cây trên đất lên rồi đặt phía trước đám kiến.

"Có đèn Dẫn Hồn thì ba mẹ anh sẽ có thể nhìn thấy anh rồi." Hà Tứ Hải ra hiệu hắn tiếp nhận đi.

Thế nhưng Trần Tuấn Vĩ lại lắc lắc đầu.

"Làm sao thế?"

"Tôi không muốn bọn họ nhìn thấy tôi?" Trần Tuấn Vĩ nói.

"Vì sao?" Hà Tứ Hải cất đèn Dẫn Hồn lại rồi hỏi.

"Bọn họ đều không cần tôi nữa, còn muốn gặp tôi để làm gì?" Trần Tuấn Vĩ nói với vẻ mặt có chút chán nản.

Trong lúc nhất thời Hà Tứ Hải cũng không biết an ủi như thế nào.

"Nếu như vậy, tại sao anh còn muốn gặp bọn họ?"

"Bởi vì... Tôi cũng có ba mẹ, không phải rơi xuống từ trên trời." Trần Tuấn Vĩ cười nói, trong đôi mắt lại tràn đầy nước mắt, lau một cái không ngờ lại càng nhiều hơn.

Uyển Uyển ngồi xổm ở một bên, ngẩng đầu lên, tò mò nhìn hắn.

"Tôi nói... Tôi có ba mẹ, bọn họ cũng không tin, tôi không biết ba mẹ tôi trông như thế nào.... nói tôi... là con hoang..." Trần Tuấn Vĩ nghẹn ngào nói.

"Vậy thì chờ ở đây xem, chắc chắn sẽ gặp được bọn họ." Hà Tứ Hải thở dài một tiếng rồi nói.

Sau đó xoay người rời đi, Uyển Uyển vội vàng đứng lên, chạy chậm đuổi kịp rồi chủ động duỗi tay ra kéo tay Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải cúi đầu nhìn lại, Uyển Uyển đang ngước cổ nhìn hắn.

Hà Tứ Hải nở nụ cười, "Không có chuyện gì".

Tâm tình của hắn không tốt lắm.

Đúng lúc này, một đôi vợ chồng trung niên với gương mặt già nua đi đến.

Người đàn ông lái một chiếc xe ba bánh cũ nát, phía sau thùng xe là một người phụ nữ trung niên, hình thể mập mạp, tóc hoa râm, khắp gương mặt đều là vết nám.

Trong thùng xe còn có một ít trái cây rau dưa.

Ánh mắt của bọn họ không tốt lắm, nhìn thấy Hà Tứ Hải một thân một mình xuất hiện tại trong cái thôn cũ nát này, nàng híp mắt tò mò đánh giá.

Hà Tứ Hải lướt qua người bọn họ, sau đó mới phản ứng được, quả nhiên xe ba bánh dừng lại ở trước căn phòng cũ nát kia.

Trần Tuấn Vĩ hơi sững sờ một chút, sau đó ngạc nhiên chạy tới, đánh giá đôi vợ chồng này.

Hà Tứ Hải không quản hắn nữa, thời gian còn lại cứ để cho hắn nhìn "Ba ba" và mẹ cho thật kỹ đi.

...

Lúc Hà Tứ Hải nhìn thấy Trần Tuấn Vĩ lần nữa, đã sắp hơn bốn giờ chiều rồi.

Hắn mang theo Uyển Uyển đi dạo một vòng ở bên trong Cố Cung bên, cuối cùng lên Môi Sơn.

Gặp được hắn tại Phú Lãm Đình nằm ở phía tây Môi Sơn.

"Tâm nguyện đã xong rồi sao?" Hà Tứ Hải hỏi.

Trần Tuấn Vĩ mỉm cười gật gật đầu, có vẻ rất hưng phấn.

"Thì ra tôi còn có một đệ đệ, rất là lợi hại, thi lên đại học, là sinh viên đây." Trần Tuấn Vĩ nói.

"Có đúng không?"

“Là thật, tôi nghe mẹ và ba tôi nói tiền sinh hoạt phí mỗi tháng của nó cũng không ít, cho nên bọn họ muốn tiết kiệm một chút." Trần Tuấn Vĩ hưng phấn nói.

"Nhưng mà, bọn họ hình giống có chút nghèo." Hắn lại nhíu mày nói.

Nhưng hắn rất nhanh lại cảm thấy hài lòng, hắn vẫn còn là con nít, không cân nhắc nhiều như vậy.

Hắn có một người em trai, nếu như hắn còn sống sót thì tốt rồi, sẽ có thể chơi đùa cùng em trai, cùng đi đánh những đứa trẻ xấu bắt nạt hắn...

"Nếu như tâm nguyện của anh đã hoàn thành thì trở về Minh Thổ đi." Hà Tứ Hải nói.

Theo lời của hắn, trên không trung có một đạo ánh sáng dìu dịu buông xuống.

Uyển Uyển ngồi ở trong đình nghỉ mát vội vàng đứng lên, ôm cây cột, núp ở phía sau nhìn lén.

"Cảm tạ ngài, thần tiên đại nhân." Trần Tuấn Vĩ nói.

Sau đó móc một thứ ra từ trong túi tiền rồi đưa cho Hà Tứ Hải.

Đây là thù lao của hắn cho Hà Tứ Hải.

Một viên ngọc giá rẻ hình trái tim.

Đây là vật duy nhất mà mẹ của hắn cho hắn, cũng là vật mà hắn đến chết đều chấp nhất mang ở trên người.

Hà Tứ Hải không chút khách sáo, đưa tay nhận lấy.

"Thần tiên đại nhân, tạm biệt." Trần Tuấn Vĩ vẫy vẫy tay với Hà Tứ Hải khoát.

Rồi lại vẫy vẫy tay đối với Uyển Uyển đang trốn ở sau cột, sai đó hắn sải bước vào trong hào quang, biến mất vô ảnh vô tung.

Hà Tứ Hải cúi đầu liếc mắt nhìn ngọc trụy hình trái tim trong tay.

Rất tục khí, chế tác còn rất thô ráp.

Phía trên còn khắc chữ.

"Siêu? Phương?"

Quả nhiên đúng như Hà Tứ Hải suy đoán, người đàn ông mà Trần Tuấn Vĩ nhìn thấy căn bản không phải là cha ruột của hắn.

Căn cứ theo tài liệu mà Đinh Mẫn cung cấp, trong tên của người đàn ông kia căn bản không có chữ siêu.

Về phần siêu là ai, sợ là chỉ có một mình Trần Tú Phương biết.

Nhưng mà đối với Trần Tuấn Vĩ thì những chuyện này đã không còn quan trọng.

Mong hắn kiếp sau sẽ có ba mẹ yêu hắn, thương hắn, sẽ không vứt bỏ hắn.

Uyển Uyển chạy tới, tò mò nhìn ngọc trụy trong tay Hà Tứ Hải.

"Sao thế, nhóc thích không?" Hà Tứ Hải cười hỏi.

Uyển Uyển nghe vậy thì lắc lắc đầu.

Hà Tứ Hải bỏ nó vào trong túi xách của mình.

Nó rất rẻ, thế nhưng cũng rất quý giá.

"Đi thôi, chúng ta xuống núi nào." Hà Tứ Hải nhìn về Tử Cấm Thành phía trước.

Tử Cấm Thành dưới ánh chiều tà vô cùng xinh đẹp, Hà Tứ Hải tìm không ra từ ngữ tốt hơn để hình dung.

"Đáng tiếc..."

Hà Tứ Hải nói thầm một câu, rồi dắt Uyển Uyển đi xuống dưới núi.

"Hiện tại, việc còn lại chính là giúp nhóc rồi." Hà Tứ Hải nói với Uyển Uyển.

Nhưng mà...

Đã nhiều năm như vậy, bà nội của Uyển Uyển phỏng chừng đã không còn ở nhân thế.

Đáng tiếc không biết nàng tên là gì, nếu như nàng còn chưa luân hồi chuyển thế thì Huyên Huyên có thể trực tiếp tìm được nàng rồi.

Cho nên việc này có nên làm phiền Đinh Mẫn hay không đây.

Đinh Mẫn đúng là rất có ích.

Hà Tứ Hải đều cảm thấy băn khoăn, ngẫm lại lần này trở về từ Hạ Kinh không biết có nên mua cho nàng chút quà đáp lễ hay không?

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment