Nếu như chuyện đã kết thúc, Hà Tứ Hải cũng không ở lại Hạ Kinh làm gì.
Uyển Uyển đương nhiên là muốn trở về cùng Hà Tứ Hải.
"Anh có một vấn đề." Hà Tứ Hải đang sắp xếp hành lý bỗng quay đầu nói với Uyển Uyển đang ngồi xổm ở trong góc.
Uyển Uyển nghe vậy ngẩng đầu lên, mặt đầy tò mò.
"Em... Em không biết." Uyển Uyển oan ức nói.
Hà Tứ Hải: "..."
"Anh còn chưa có hỏi em, em sao lại không biết rồi?" Hà Tứ Hải cảm thấy cạn lời rồi.
"Em vẫn còn là trẻ con." Uyển Uyển nói.
"Biết em là trẻ con rồi, không hỏi em vấn đề quá khó." Hà Tứ Hải nói.
Uyển Uyển nghe vậy, ngước cổ 'Nhìn' Hà Tứ Hải, bày ra dáng vẻ lắng nghe.
"Em xuyên qua không gian, có thể qua lại trong khoảng cách bao xa?" Hà Tứ Hải dùng tay ra dấu.
Uyển Uyển nghe vậy thì ngơ ngác sững sờ, giống như một đứa ngốc, không có chút phản ứng nào.
"Được rồi, vấn đề này quá khó rồi? Hay là anh nói không đủ rõ ràng?"
Hà Tứ Hải gãi đầu một cái, trong lúc nhất thời cũng không biết làm sao để biểu đạt cho dễ hiểu.
Đúng lúc này, Uyển Uyển lắc lắc đầu, "Em cũng không biết, em là trẻ nhỏ."
"Được rồi, vậy em có thể đi đến những chỗ nào? Hay là muốn đi chỗ nào thì đi chỗ đó?" Hà Tứ Hải ngẫm lại rồi hỏi.
Lần này Uyển Uyển nghe vậy thì phản ứng hơi lớn, nghiêng đầu nhỏ suy nghĩ một chút.
"Chỗ đi qua." Rất nhanh Uyển Uyển đã trả lời.
"Chỗ đi qua sao?"
Nhưng mà vì sao lại là chỗ đi qua, là tọa độ lưu lại khi đi qua, hay là bởi vì địa phương tồn tại trong ký ức.
Hà Tứ Hải nghĩ đến một bộ phim điện ảnh tên là ‘Jumper’.
Thế là lấy điện thoại di động ra, mở album, tùy tiện lật đến một tấm, rồi chỉ cho Uyển Uyển: "Em có thể đi đến chỗ này không?"
Uyển Uyển ngơ ngác mà nhìn hai bé gái trong hình, nhất thời không hề trả lời.
Đây là bức ảnh mà Hà Tứ Hải chụp cho Đào Tử và Huyên Huyên tại công viên Lâm Hồ.
Hai đứa nhóc vai khoác vai, há to cười vui vẻ, phía sau các nàng là một tảng đá phong cảnh khổng lồ.
"Đây là Đào Tử, đây là Huyên Huyên, Đào Tử là em gái anh, ừm... Tuy rằng nàng gọi anh là ba ba, Huyên Huyên cũng giống như em, nhưng mà nàng hiện tại là người xách đèn của anh..." Hà Tứ Hải giải thích cho nàng.
Uyển Uyển như hiểu mà không hiểu, gật gật đầu.
Sau đó nàng duỗi tay nhỏ ra, khuấy nhẹ vài cái trên không trung, tiếp theo lộ ra nụ cười vui vẻ, duỗi tay nhỏ kéo Hà Tứ Hải.
"Ồ? Em có thể đến nơi này?" Hà Tứ Hải kinh hỉ hỏi.
Uyển Uyển gật gật đầu, mặt đầy kiêu ngạo, sau đó lôi kéo tay Hà Tứ Hải, muốn đi vào.
"Chờ đã, chờ chút..." Hà Tứ Hải vội vàng ngăn lại.
Hắn còn chưa đi quầy lễ tân trả phòng, chạy mất như vậy là không thể được.
Hơn nữa vé máy bay cũng phải trả lại, muỗi nhỏ cũng là thịt nha.
Sau đó tìm một chỗ không người.
Trong nháy mắt, bọn họ đã vượt qua khoảng cách hơn một nghìn km, xuất hiện tại công viên Lâm Hồ.
Cũng may hiện tại là sáng sớm, công viên có không ai, mấy người già tập thể dục buổi sáng cũng đã trở về rồi. Nếu không một người sống sờ sờ đột nhiên xuất hiện thì thật sự có khả năng dọa đến người khác.
Về phần Uyển Uyển, nàng là quỷ, người khác cũng không nhìn thấy nàng.
Nàng tò mò đánh giá bốn phía, quan trọng là nhìn tảng đá phong cảnh.
Đây chính là chỗ vừa mới nhìn thấy ở trong hình.
"Thực sự là quá lợi hại rồi." Hà Tứ Hải thở dài, nói.
Xem ra năng lực của Uyển Uyển cũng không phải là đến chỗ mà nàng từng đi, mà là nàng từng nhìn thấy, là chỗ mà trong đầu có ấn tượng.
Không biết liệu năng lực này có hạn chế về khoảng cách hay không.
"Đi thôi, theo anh về nhà." Hà Tứ Hải đưa tay muốn kéo Uyển Uyển đang bò lên tảng đá đi.
"Thật cao nha."
Uyển Uyển ngẩng đầu nhìn tảng đá phong cảnh cao lớn, nhìn như đang cảm khái, trên thực tế là đang nói nàng muốn bò.
"Một con quỷ như em còn sợ cao cái gì? Được rồi, theo anh về nhà đi, buổi trưa làm món ngon cho em, em có cái gì muốn ăn hay không?" Hà Tứ Hải hỏi.
Uyển Uyển nghe vậy thì lắc lắc đầu, nàng không có yêu cầu gì đối với ăn uống, trước đây cũng là như vậy, có thể lấp đầy bụng là được.
"Huyên Huyên và Đào Tử buổi trưa ở nhà trẻ không trở về, buổi trưa chỉ có hai chúng ta ở nhà, đợi lát nữa sẽ đi dạo siêu thị, em muốn ăn cái gì thì nói với anh..."
Uyển Uyển ngây ngốc mà gật đầu, Hà Tứ Hải nói cái gì thì chính là cái đó.
"Anh đã trở về." Mở cửa lớn, Hà Tứ Hải nói một tiếng theo thói quen.
Sau đó mới nhớ tới là trong nhà không có một người.
Thả hành lý xuống, tiểu Bạch không biết chui ra từ nơi nào.
"Meo." Nó vây quanh ở bên chân Hà Tứ Hải quay một vòng, sượt sượt.
"Mày ở nhà sao." Hà Tứ Hải đưa tay vuốt một cái ở trên người nó.
Tiểu Bạch lập tức phát ra tiếng meo meo thoải mái, lật người, hướng cái bụng hướng lên trên.
"Tao phải đi mua thức ăn, không rảnh gãi ngứa cho mày đâu." Hà Tứ Hải cười nói.
Uyển Uyển ngồi xổm bên cạnh duỗi ngón tay ra, tò mò đâm đâm ở trên bụng nó.
Tiểu Bạch lập tức kinh hô một tiếng, liên tục lăn lộn trốn qua một bên, hoảng sợ nhìn về dưới chân Hà Tứ Hải.
"Hả?" Hà Tứ Hải thấy rất là kinh ngạc.
Tiểu Bạch có thể nhìn thấy Uyển Uyển sao?
Thế nhưng rất nhanh hẳn lại cảm thấy mình đã cả nghĩ quá rồi, bởi vì Uyển Uyển ngồi xổm ở trước mặt nó, nó cũng không cảm nhận được chút nào.
Thế nhưng lúc Uyển Uyển đưa tay sờ đầu nó, nó lại lập tức kêu meo meo sợ hãi.
"Cho nên, nó có thể cảm nhận được?" Hà Tứ Hải rất là tò mò.
Có người nói cảm giác của động vật so với người còn mạnh hơn, nói như vậy cũng không phải không là có lý.
Hà Tứ Hải ném quần áo vừa thay vào máy giặt rồi cất quần áo sạch sẽ vào tủ quần áo.
Lúc đi ra, tiểu Bạch đã không kêu nữa.
Nó ngửa mặt lên, nằm dưới ánh mặt trời, Uyển Uyển đang dùng tay nhỏ gãi bụng giúp nó. Nó thoải mái híp mắt.
"Đi rồi." Hà Tứ Hải nói với Uyển Uyển.
Uyển Uyển lập tức đứng dậy.
Tiểu Bạch đang thoải mái nằm trên đất bỗng cảm giác được không đúng, ngẩng đầu lên, nghi hoặc mà tìm kiếm khắp nơi.
"Meo ~ "
Nó chuyển động lòng vòng tại chỗ, vẻ mặt không rõ.
Hà Tứ Hải dắt Uyển Uyển đi đến thang máy thì đúng lúc gặp Tôn Nhạc Dao đang trở về từ bên ngoài.
"Ồ, Tứ Hải trở về rồi, máy bay nhanh như vậy sao?" Nhìn thấy Hà Tứ Hải, Tôn Nhạc Dao rất kinh ngạc.
Từ Hạ Kinh đến Hợp Châu cũng không gần, đi máy bay thì không nói, nhưng mà đi đường thì ít nhất cũng phải 1 tiếng rưỡi.
"Không phải là đi máy bay trở về."
Hà Tứ Hải liếc mắt nhìn Uyển Uyển.
Tôn Nhạc Dao vốn định hỏi, nhưng nhìn thấy động tác của Hà Tứ Hải thì phảng phất như nhớ tới cái gì, không tiếp tục truy hỏi nữa.
Thế nhưng con mắt không nhịn được mà liếc về phía vị trí không một bóng người bên cạnh Hà Tứ Hải.
"Vậy cháu hiện tại đi đâu thế? Đến cửa hàng sao?"
"Không phải, cháu xuống siêu thị dưới lầu mua ít thức ăn." Hà Tứ Hải nói.
"Không cần phiền phức như vậy, buổi trưa qua bên dì ăn là được." Tôn Nhạc Dao vội vàng nói.
"Không cần, ngày hôm nay có khách." Hà Tứ Hải nói.
" y... Có đúng không, vậy thì không quấy rầy cháu nữa." Tôn Nhạc Dao vội vàng nói.
Lúc này thang máy xuống rồi, Hà Tứ Hải dắt Uyển Uyển đi vào.
Nhìn cửa thang máy đóng lại, Tôn Nhạc Dao sửng sốt một hồi lâu, sau đó cười cười, lắc lắc đầu rồi xoay người đi về nhà.
------
Dịch: MBMH Translate