"Mùi vị như thế nào?" Hà Tứ Hải hỏi Uyển Uyển ngồi đối diện hắn.
Uyển Uyển bưng chén nhỏ, chân ngắn nhỏ lắc lắc, vừa nhìn là biết tâm tình đang rất tốt.
"Ăn ngon." Nàng nhỏ giọng nói một tiếng, sau đó lay cơm trong bát.
"Ngon thì ăn nhiều một chút."
Tiểu gia hỏa này, nếu như không chủ động gắp cho nàng thì nàng tuyệt đối sẽ không tự gắp.
Ăn cơm xong, nàng còn chủ động giúp Hà Tứ Hải sắp xếp bát đũa, thực sự là một đứa nhỏ vừa nghe lời lại ngoan ngoãn.
"Uyển Uyển, em có biết tên của ba mẹ và bà nội của mình không?"
Hà Tứ Hải đang hi vọng Uyển Uyển đang ngồi xổm chơi đồ chơi của Đào Tử bên cạnh sẽ biết.
Uyển Uyển nghe vậy ngẩng đầu lên suy nghĩ một chút.
"Ba tên là Kiến... Kiến..., mẹ tên là Tiểu Quyên, bà nội gọi là bà nội."
"Được rồi, không biết cũng không sao cả, tên của nhóc chính là Lâm Uyển Uyển có đúng hay không?"
Uyển Uyển nghe vậy thì nhanh chóng gật gật đầu, nàng biết cái này.
Hà Tứ Hải vừa rửa bát, vừa nói chuyện phiếm với nàng.
Từ trong lời nói đứt quãng của Uyển Uyển cũng có thể nghe ra, thời điểm Uyển Uyển qua đời đại khái cách hiện tại 8 năm.
Trong nhà có ba mẹ và bà nội, chưa từng thấy ông nội. Ông ngoại bà ngoại ở rất xa, bọn họ rất hiếm thấy, cho nên càng không biết bọn họ tên là gì rồi.
Nhưng ký ức nhiều nhất cũng không phải là về ba mẹ, mà là về bà nội.
Bà nội thường xuyên mang nàng đi công viên, đi dạo phố, mua cho nàng đồ ăn ngon.
Sau đó chính là chơi đá cầu cùng những người bạn nhỏ, rồi là nhảy dây...
Từ trong lời nói, có thể thấy được, nàng trước đây là một bé gái rất sáng sủa hoạt bát.
Uyển Uyển nói, nàng bởi vì không nghe lời, bị chú người xấu bắt đi, nàng không tìm được nhà...
Hà Tứ Hải rửa sạch quả táo, đưa cho nàng, đánh gãy lời nàng.
Bởi vì chuyện xảy ra kế tiếp hoàn toàn có thể tưởng tượng được.
Chuyện này bất luận là ở trên Uyển Uyển, hay là về mặt tâm linh, đều lưu lại một vết thương thật lớn, hắn cần gì phải xốc lên một lần nữa đây.
Hỏi rõ ràng cũng không thể có trợ giúp gì đối với việc hắn hoàn thành tâm nguyện giúp Uyển Uyển.
Nhìn Uyển Uyển ngồi xổm ở nơi đó, gặm táo giống như một cái con Hamster nhỏ.
Hà Tứ Hải tràn đầy thương tiếc nói: "Ngồi xổm nhiều sẽ mệt nha, đi vào sô pha trong phòng ngồi đi."
Uyển Uyển lắc lắc đầu, đặt mông ngồi xuống dưới đất.
Hà Tứ Hải vốn muốn nói sàn nhà bếp nhiều dầu, thế nhưng lời chưa kịp ra khỏi miệng thì đã nuốt trở vào.
"Chờ buổi chiều Đào Tử và Huyên Huyên tan học rồi, em có thể chơi đùa cùng với các nàng."
Uyển Uyển nghe vậy cũng chẳng có bao nhiêu vui vẻ.
Bởi vì các bạn nhỏ cũng không muốn chơi cùng với nàng.
Nàng biết mình rất đáng sợ, cho dù có bạn nhỏ không sợ nàng thì cũng sẽ bị ba mẹ lôi đi.
Để cho bọn họ không nên tới gần nàng, không muốn chơi cùng với nàng.
Hà Tứ Hải không giải thích thêm, chỉ là sắp chén đũa lên rồi dắt Uyển Uyển ra khỏi nhà bếp.
Buổi chiều, bọn họ không đi ra ngoài, hắn mở ti vi cho Uyển Uyển xem phim hoạt hình.
Mà chính hắn đầu tiên là gọi điện thoại cho Đinh Mẫn, cảm ơn nàng giúp đỡ, đồng thời muốn nhờ nàng điều tra một chút về chuyện của Uyển Uyển.
Sau đó chính là Phượng Hoàng Tập, hắn muốn cân nhắc xem để ở nơi đâu.
Phượng Hoàng Tập là không gian độc lập, cho nên để ở nơi đâu đều không có ảnh hưởng, điều cần cân nhắc duy nhất chính là lối vào, phải ra vào thuận tiện.
Bên trong Vấn Tâm Quán?
Cảm giác không quá thích hợp, kia dù sao cũng là nhà thuê.
Nơi nào đó trong trấn hồ Kim Hoa Hồ?
Nơi đó người đến người đi, tuy nói hắn có thể khống chế sự ra vào của Phượng Hoàng Tập, thế nhưng cảm giác người quá nhiều vẫn là không tiện lắm.
Trong lúc nhất thời, hắn cũng không nghĩ ra được chỗ nào.
...
"Uyển Uyển, đi thôi, các em ấy cũng sắp tan học rồi, chúng ta cùng đi đón các nàng." Hà Tứ Hải nói với Uyển Uyển đang ngồi trên ghế sô pha.
Uyển Uyển lập tức nhảy xuống, Tiểu Bạch đang bị nàng gãi cái bụng cảm thấy có chút nghi hoặc, tại sao lại không có nữa vậy?
Nó đi lại ở trên ghế sô pha, tìm kiếm khắp nơi.
"Thu đồng nát đây, có thùng rác, sách cũ, báo cũ giấy bán không? Thùng thùng, thùng thùng, thùng thùng..."
Hà Tứ Hải dắt Uyển Uyển đi về phía nhà trẻ, bỗng nghe thấy tiếng thu đồng nát từ phía sau.
Uyển Uyển lập tức dừng bước.
"Làm sao thế?"
"Bà nội?" Uyển Uyển vui mừng quay đầu lại.
Sau đó liền nhìn thấy một ông lão lái xe ba bánh đi tới từ phía sau bọn họ.
Vẻ mặt cao hứng của Uyển Uyển lập tức trở nên âm u.
"Thu đồng nát, thu đồng nát..., thùng thùng, thùng thùng, thùng thùng..."
Trong tay ông lão thu đồng nát đang rung một cái rống bỏi cũ, đi lướt qua bên cạnh bọn họ.
"Đây là ông cụ, không phải là bà nội của em." Hà Tứ Hải an ủi.
Uyển Uyển không lên tiếng, mà là nhìn chằm chằm vào trống bỏi trên tay người thu đồng nát.
"Trước đây em cũng từng có một cái phải không?" Hà Tứ Hải nhìn theo ánh mắt của nàng rồi hỏi.
Uyển Uyển gật gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
"Bà nội mua..." Nàng cúi đầu, nước mắt bỗng rơi xuống.
Nước mắt lớn bằng hạt đậu rơi xuống trên đất, hóa thành từng sợi khói xanh rồi biến mất vô ảnh vô tung.
Đây vẫn là lần đầu tiên Hà Tứ Hải nhìn thấy nàng khóc.
Trước đó, mặc dù Uyển Uyển luôn cảm thấy sợ hãi đối với bất kỳ cái gì, nhưng trên thực tế đều rất dũng cảm, từ đầu đến cuối luôn không khóc.
"Được rồi, không khóc nữa." Hà Tứ Hải vội vàng ôm lấy nàng.
"Bà nội nói em nghe lời thì sẽ mua cho em... Em không nghe lời, chú xấu xa đã bắt em đi... bắt đi rồi..." Uyển Uyển nghẹn ngào nói.
Từ trong lời nói đứt quãng của Uyển Uyển, Hà Tứ Hải cũng hiểu đại khái.
Bà nội của Uyển Uyển khi đó đã nói với nàng rằng, nếu nàng nghe lời thì mua cho nàng cái trống bỏi, nếu như nàng không nghe lời thì sẽ để chú người xấu mang nàng đi.
Không nghĩ tới một lời thành sấm, nàng thật sự bị người xấu bắt đi.
Nàng vẫn là trẻ con, cũng không rõ ràng, chỉ cho là do mình không nghe lời.
"Không khóc nữa, Uyển Uyển là một đứa nhỏ ngoan ngoãn, rất nghe lời." Hà Tứ Hải an ủi.
Thế nhưng rất hiển nhiên, sự an ủi của Hà Tứ Hải không có tác dụng gì đối với Uyển Uyển.
"Nếu không, chờ chúng ta tìm được bà nội rồi, sẽ hỏi bà ấy một chút có được hay không? Hỏi một chút xem Uyển Uyển có phải là đứa nhỏ ngoan hay không?" Hà Tứ Hải nói.
"Thật... Thật sao?" Uyển Uyển nghẹn ngào hỏi.
"Đương nhiên là thật, chúng ta kéo móc." Hà Tứ Hải nói.
Uyển Uyển lúc này mới nở nụ cười, duỗi tay nhỏ ra muốn móc kéo với Hà Tứ Hải.
"Đi thôi." Hà Tứ Hải buông nàng ra, nắm tay của nàng, tiếp tục đi về phía nhà trẻ.
"Tứ Hải, Tứ Hải..." Lúc này bỗng nghe Tôn Nhạc Dao gọi hắn từ phía sau.
Quay đầu lại, quả nhiên là Tôn Nhạc Dao, trên tay nàng còn cầm hai bình nước nhỏ, đây là cho bọn nhỏ uống sau khi tan học.
Bởi vì sau khi tam học các nàng sẽ thường không lập tức trở về nhà, mà muốn chơi ở bên ngoài một hồi. Tôn Nhạc Dao có kinh nghiệm nên đã sớm chuẩn bị hai bình nước đầy cho bọn nhỏ.
"Cháu không đi Vấn Tâm Quán à?" Tôn Nhạc Dao đi tới hỏi.
"Không ạ, nghỉ ngơi một ngày." Hà Tứ Hải nói.
Nói xong thuận tay nhận lấy hai bình nước nhỏ.
"Cháu đi đón bọn nhỏ là được rồi, dì trở về đi thôi."
"Đều đi tới đây rồi, trở lại làm gì nữa?"
"Buổi sáng vội vã nên không kịp hỏi cháu. Cháu đến Hạ Kinh, làm sao không ở lại chơi thêm mấy ngày, đi dạo một chút. Mấy người chú bác của Vãn Vãn cũng ở Hạ Kinh, nếu rảnh rỗi cháu có thể cùng Vãn Vãn..."
Uyển Uyển ở bên cạnh nghe người bà nội này nói tới tên của nàng thì tò mò nhìn nàng, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
Bà nội này biết nàng sao?
"Bà nội không phải đang nói em, đó là con gái của nàng, tên con gái nàng cũng gọi là Vãn Vãn, nhưng mà đây là chỉ buổi tối muộn." Hà Tứ Hải giải thích cho nàng.
"Tứ Hải, khách...khách hàng của cháu cũng ở đây sau?" Tôn Nhạc Dao nhìn về phía bên tay phải trống rỗng của Hà Tứ Hải, trong lòng vẫn có chút rụt rè.
"Đúng vậy, nàng tên là Lâm Uyển Uyển, cho nên dì vừa nói đến Vãn Vãn, nàng còn tưởng rằng là đang nói nàng." Hà Tứ Hải cười giải thích.
"Có... Có đúng không? Hóa ra là một cô gái, nàng cũng gọi là Vãn Vãn sao." Tôn Nhạc Dao cứng đờ cười cười.
"Hừm, lớn hơn Huyên Huyên một tuổi." Hà Tứ Hải nói.
Tôn Nhạc Dao nghe vậy có chút bừng tỉnh, không trách Hà Tứ Hải vẫn luôn cúi đầu nói chuyện, hóa ra là bé gái.
"Vậy nàng..." Tôn Nhạc Dao vốn định hỏi dò xem Uyển Uyển có tâm nguyện gì chưa xong hay không, thế nhưng ngẫm lại lại thấy không tiện lắm.
"Sau này, nàng đại khái chính là người hợp tác với Huyên Huyên rồi." Hà Tứ Hải cười rồi sờ sờ đầu nhỏ của Uyển Uyển.
"Hả?"
Tôn Nhạc Dao nghe vậy thì có chút giật mình.
Thậm chí đã không còn sợ sệt như vậy nữa rồi.
Nếu như là đồng nghiệp với Huyên Huyên, vậy thì không phải quỷ, mà là thần.
------
Dịch: MBMH Translate