"Đào Tử, cậu đang cười cái gì thế, nói cho tớ nghe một chút, để tớ cũng vui vẻ." Thẩm Di Nhiên nhìn Đào Tử đang lén cười ở bên cạnh thì tò mò đến gần hỏi.
"Bởi vì ông chủ ngày hôm nay sẽ quay về, ha ha ~" Huyên Huyên ở bên cạnh vui vẻ nói.
Thẩm Di Nhiên biết ông chủ trong miệng Huyên Huyên là ba của Đào Tử.
Trẻ nhỏ đều không cảm thấy quá tò mò đối với xưng hô như người lớn, chẳng qua là cảm thấy chơi vui, cho nên cũng gọi Hà Tứ Hải là ông chủ như Huyên Huyên.
Nhưng mà, ông chủ trở về thì có cái gì tốt mà vui vẻ chứ.
Cuối tuần này, ba mẹ nói sẽ dẫn nàng đi ăn cơm dã ngoại, chuyện này mới đáng để khiến người ta vui vẻ chứ.
"Thẩm Di Nhiên, sắp đến lớp chúng ta rồi, con còn ở nơi đó lén lút vui vẻ cái gì, nói cho cô nghe một chút nào." Cô Từ vẫn luôn chú ý bên này bỗng lớn tiếng hỏi.
Thẩm Di Nhiên lúc này mới phản ứng được, vội vàng giơ tấm biển trong tay lên, cố gắng nhón mũi chân, tranh thủ cao hơn một chút.
Huyên Huyên và Đào Tử nhìn nàng với vẻ hâm mộ, các nàng cũng muốn nâng biển.
"Há, tan học thôi." Cửa lớn nhà trẻ được mở ra.
Những người bạn nhỏ đứng xếp hàng thành từng dãy, ngăn nắp đi ra ngoài cửa, chạy về phía ba mẹ, ông nội bà nội của mình.
Đứa trẻ càng nhỏ càng tuân thủ quy củ, không có ai trực tiếp chạy cả.
Đào Tử đã sớm rướn cổ lên nhìn xung quanh ngoài cửa rồi, "Ba ba có đến đón mình hay không đây? Ừm, hẳn là trở lại đón mình mới đúng? Ba đã đồng ý rồi..."
Bỗng nhiên, nàng nhìn thấy ba ba và bà nội đang đứng bên trong đám người, đang vẫy tay với nàng. Nàng lập tức hưng phấn vẫy vẫy cánh tay nhỏ đáp lại.
"Chị, ba ba đến đón em rồi." Đào Tử lôi quần áo của Huyên Huyên. hưng phấn nói.
"Chị biết rồi, biết rồi, em nhanh buông tay ra một chút." Huyên Huyên vội vàng dùng hai tay kéo quần lên, lại kéo xuống nữa thì quần của nàng sẽ rơi xuống mất.
Thế nhưng ánh mắt của Huyên Huyên không phải ở trên người Hà Tứ Hải, cũng không ở trên người Tôn Nhạc Dao.
Ánh mắt của nàng rơi xuống trên người Uyển Uyển đang trốn sau lưng Hà Tứ Hải Uyển Uyển.
Uyển Uyển ló ra nửa cái đầu, nhìn lén về phía bên này.
"Ánh mắt" hai người gặp gỡ ở giữa không trung, Huyên Huyên đầu tiên là bị làm cho sợ hết hồn.
Nàng lui về sau một bước nhỏ, thiếu chút nữa đã đụng phải Đào Tử.
"Bạn nhỏ này thật là dọa người, nàng sao lại không có mắt nhỉ?” Huyên Huyên có chút sợ sệt mà nghĩ.
Nhưng mà lại bắt đầu cảm thấy nghi hoặc, con mắt của nàng đã chạy đi đâu rồi?
Nhưng chờ đến lúc nhìn sang, Uyển Uyển đã co ra phía sau Hà Tứ Hải, giấu cả người đi.
"Chị, đi nhanh một chút nha." Đúng lúc này, Đào Tử nhẹ nhàng đẩy nàng một cái, thì ra các nàng đã ra đến cửa trường rồi.
"Ba ba." Đào Tử ra trường, có chút nhẫn nại không nổi, muốn chạy về phía Hà Tứ Hải.
Thế nhưng nàng còn nhớ kỹ lời dặn của cô gíao, tan học phải xếp thành hàng, không thể chạy loạn khắp nơi.
Cho nên cuối cùng nàng như bị nắm phanh, đạp chân ga, run run ở nơi đó...
Chờ vừa ra khỏi cửa trường, đi qua tuyến trắng, nàng liền lập tức xông ra ngoài, một đầu hướng về lồng ngực của Hà Tứ Hải.
"Ba ba."
"Ai, Đào Tử của ba." Hà Tứ Hải ôm nàng lên.
Lúc này Huyên Huyên cũng đi tới.
"Ở nhà trẻ có uống nhiều nước hay không?" Nhìn thấy con gái, Tôn Nhạc Dao hỏi.
Đồng thời đưa bình nước nhỏ trên tay cho nàng.
Nhưng mà sự chú ý của Huyên Huyên hoàn toàn không ở đây, nàng lặng lẽ hướng về phía sau ông chủ.
"Nhìn cái gì? Nhanh uống nước đi."
"Em gái." Huyên Huyên nói.
Tôn Nhạc Dao lúc này mới nhớ đến, bên cạnh Hà Tứ Hải còn có một cô bé mà nàng không nhìn thấy.
"Đó là chị, không phải là em gái.” Tôn Nhạc Dao giải thích một câu.
Huyên Huyên đưa tay muốn kéo Tôn Nhạc Dao, nhưng suy nghĩ một chút, vẫn là đưa tay kéo ông quấn của Hà Tứ Hải, sau đó mạnh mẽ duỗi đầu ra phía sau Hà Tứ Hải.
Uyển Uyển lúc này, cũng vừa vặn duỗi đầu nhỏ đến.
Thế là hai người bốn "Mắt" nhìn nhau.
Trong lúc nhất thời không khí trở nên yên tĩnh.
Sau đó đồng thời "Oa" một tiếng, Huyên Huyên đặt mông ngồi dưới đất.
Uyển Uyển cũng bị sợ hết hồn, cũng đặt mông ngồi dưới đất.
Sau đó, giống như là một con chuột, đưa tay kéo một cái trên đất, toàn bộ "Người" chui vào, biến mất vô ảnh vô tung.
Huyên Huyên thông qua khe hở giữa hai đùi của Hà Tứ Hải nhìn thấy rõ ràng, không khỏi kinh ngạc trợn mắt ngoác mồm.
"Nàng... Nàng..."
"Huyên Huyên, làm sao thế? Ngã có đau không?" Tôn Nhạc Dao vội vàng đỡ nàng lên, phủi phủi bụi đất trên người.
"Ông chủ, ông chủ, không thấy em gái đâu nữa, nàng chui vào trong đất rồi." Huyên Huyên vội vàng báo cáo với Hà Tứ Hải.
"Biết rồi, nhưng mà, đó là chị gái, các em phải cố gắng ở chung nha." Hà Tứ Hải bỏ Đào Tử xuống, sờ sờ đầu nhỏ của nàng rồi nói.
"Nàng thật là dọa người, không có mắt." Huyên Huyên vừa nói vừa ra hiệu, nàng vừa nãy quả thực đã bị dọa cho phát sợ.
"Nàng là một chị gái rất tốt, rất ngoan ngoãn, không có mắt, đó là bởi vì..., thế nhưng nàng có thể nhìn thấy rõ đồ vật, có hay không cũng không sao cả, sau này các em phải cố gắng ở chung." Hà Tứ Hải nói.
Huyên Huyên nghe vậy thì gãi đầu một cái, nàng đương nhiên đều tin tưởng lời ông chủ nói.
Nhưng mà sao chị gái có thể xuyên xuống dưới đất vậy.
Nàng cúi người xuống, cong mông, dùng đầu đụng đất, cũng may mà Hà Tứ Hải nhanh tay lẹ mắt, lập tức xách nàng lên.
Nếu không nàng sẽ thật sự biến thành một đứa nhóc ngốc nghếch.
"Em làm gì thế?" Hà Tứ Hải hỏi.
"Em muốn thử một lần, xem có thể tiến vào trong đất hay không." Huyên Huyên ngây ngốc nói.
Mấy phụ huynh đến đón con bên cạnh thấy vậy liền cười, thật là một đứa nhỏ ngây thơ.
Ngay vào lúc này, không gian bên cạnh Hà Tứ Hải bỗng nhiên giống như cái chăn bông bị nhấc lên một góc, một cái đầu nhỏ chui ra.
Huyên Huyên lập tức khẩn trương mà nắm lấy tay Hà Tứ Hải.
"Được rồi, đừng sợ, chúng ta rời khỏi nơi này trước." Hà Tứ Hải một tay dắt một đứa, mang theo bọn họ rời khỏi cửa trường học, người ở đây thực sự quá nhiều.
Suốt đường đi Huyên Huyên còn quay đầu nhìn Uyển Uyển. Uyển Uyển trực tiếp rụt đầu trở lại, sau đó biến mất vô ảnh vô tung một lần nữa.
"Được rồi, hai người các em chơi ở đây một hồi, anh qua bên kia một chút, sẽ lập tức trở lại."
Đi tới công viên Lâm Hồ, Hà Tứ Hải buông hai đứa nhóc ra rồi bắt chuyện với Tôn Nhạc Dao.
Sau đó đi tới một góc không người.
"Uyển Uyển, có ở đây không? Đi ra đi."
Uyển Uyển lập tức chui ra từ bên người Hà Tứ Hải.
"Đi thôi, anh giới thiệu cho em hai em gái." Hà Tứ Hải kéo tay nhỏ của nàng rồi nói.
Thế nhưng Uyển Uyển lại lắc lắc đầu, có chút chống cự, nàng chỉ chỉ con mắt của mình.
"Không sao, em nhìn xem anh đã mang cho em thứ gì?" Hà Tứ Hải móc ra một thứ từ trong túi, sau đó đeo ở trên đầu của nàng.
Sau đó đốt đèn Dẫn Hồn, dắt nàng đi về phía Đào Tử và Huyên Huyên.
Tôn Nhạc Dao nhìn Hà Tứ Hải dắt một đứa bé đi tới từ phía xa, có chút ngạc nhiên mà đánh giá Uyển Uyển.
Nhưng khi thấy gương mặt của Uyển Uyển thì sửng sốt một chút, bởi vì trên mặt Uyển Uyển có đeo cái trùm mắt.
Trên trùm mắt còn có mấy chữ.
"Ăn cơm gọi tôi."
Tôn Nhạc Dao rất quen thuộc với cái trùm mắt này, bởi vì đây là của Lưu Vãn Chiếu.
"Đào Tử, Huyên Huyên, các em lại đây, giới thiệu cho các em một chị gái."
Hà Tứ Hải lấy tay nhẹ nhàng đặt ở trên đầu Uyển Uyển, cho nàng dũng khí, bảo rằng nàng không cần phải sợ.
------
Dịch: MBMH Translate