Thấy Hà Tứ Hải dắt một chị gái lại đây, hai đứa nhóc đã chạy tới từ sớm.
Một đứa cầm cây cỏ đuôi chó trong tay.
Một đứa cầm trong tay cành cây không biết nhặt được ở chỗ nào.
Hai đứa nhóc chạy tới, tò mò vây quanh Uyển Uyển.
Huyên Huyên lặng lẽ nắm tay Đào Tử, nàng còn có chút sợ.
Uyển Uyển cúi đầu, thân thể hơi co lại lui về phía sau, đụng tới phía sau Hà Tứ Hải, nhưng lại làm cho nàng an tâm hơn rất nhiều. Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên.
"Đây là Hà Đào, em có thể gọi nàng là Đào Tử."
"Đây là Lưu Nhược Huyên, em có thể gọi nàng là Huyên Huyên."
"Đây là Lâm Uyển Uyển, nhũ danh là Uyển Uyển, thế nhưng em ấy lớn hơn các em. Các em phải gọi là chị, có biết không?"
"Há, nha ~ "
Hai đứa nhóc nghe vậy thì gật đầu liên tục.
"Uyển Uyển? Hì Hì, tên giống hệt như dì Lưu."
Đào Tử hài lòng cười nói, giống như phát hiện ra bí mật khổng lồ.
"Cũng gọi là Uyển Uyển, thế nhưng chữ không giống nhau, một bên là buổi tối muộn, một bên là uyển trong uyển chuyển..."
Đào Tử: (@_@)
Đào Tử nghĩ thầm, ba nói nhiều như vậy làm gì, con lại không biết nhiều chữ.
"Chị à, chị muốn chơi trốn tìm với bọn em sao?" Đào Tử nhìn chằm chằm vào trùm mắt trên mặt Uyển Uyển rồi hỏi.
Hà Tứ Hải đang chuẩn bị giải thích, Uyển Uyển lại gật gật đầu.
"Nếu như vậy thì các em đi chơi đi, nhưng mà đừng chạy quá xa."
Hà Tứ Hải đưa đèn lồng trong tay cho Uyển Uyển, nếu như không có đèn lồng, nàng sẽ biến mất không còn tăm hơi.
Đào Tử sợ nàng không nhìn thấy, chủ động kéo tay nhỏ của nàng.
Uyển Uyển đầu tiên là hơi co lại, nhưng tiếp theo liền ngừng lại, Đào Tử thậm chí đều không phát hiện.
Nhìn ba đứa nhóc chạy qua một bên chơi đùa.
Tôn Nhạc Dao đứng ở bên cạnh vẫn không nói chuyện, lúc này mới mở miệng hỏi: "Tại sao nàng lại mang trùm mắt?"
"Bởi vì con mắt của nàng đã bị người ta làm mù." Hà Tứ Hải nhẹ giọng nói.
"Chuyện này... Người nào mà tâm địa lại ác độc như vậy, đối xử với một đứa bé như thế?" Tôn Nhạc Dao trầm giọng nói.
Là một người mẹ, nàng cảm thấy rất khó chịu.
Hà Tứ Hải lắc lắc đầu, ngẩng đầu nhìn bầu trời màu quýt rồi nói, "Thế giới này a, hạng người gì đều có."
Tôn Nhạc Dao nghe vậy, vẻ mặt bỗng trở nên nhẹ nhàng "Cũng may là gặp được cháu."
"Có lẽ, không phải là nàng cần cháu, mà là cháu cần nàng." Hà Tứ Hải nhẹ giọng nói.
...
"Chị, chị thật là lợi hại, có thể lập tức tìm được em." Đào Tử thán phục nói.
Uyển Uyển lộ ra một nụ cười nhợt nhạt.
"Đó là bởi vì... Đó là bởi vì chị có thể nhìn thấy." Nàng nhỏ giọng nói.
"Nhìn thấy sao?" Đào Tử tò mò đưa mặt đến gần.
Hơi thở phả lên mặt Uyển Uyển.
Uyển Uyển bị nàng đến gần làm cho sợ hết hồn.
Huyên Huyên vội vàng lôi nàng trở về, nàng biết bộ dạng của Uyển Uyển dưới trùm mắt là như thế nào.
Thế nhưng quá dùng sức nên đã kéo rơi quần của nàng xuống, khiến cho nửa cái mông lộ ra bên ngoài.
"Ai nha." Đào Tử kinh ngạc thốt lên một tiếng, vội vàng kéo quần lên.
"Ha ha, mông lành lạnh." Nàng ngây ngốc cười nói.
Huyên Huyên đầu tiên là trợn mắt lên, lại nghe Đào Tử nói vậy liền bắt đầu cười ha hả.
Uyển Uyển cũng muốn cười, vai run run lên, nhẫn nhịn đúng là khổ cực.
...
"Cháu là Uyển Uyển sao? Dì cũng gọi là Vãn Vãn, hai chúng ta nhất định sẽ trở thành bạn tốt."
Buổi tối Lưu Vãn Chiếu trở về, cảm thấy rất tò mò đối với bạn nhỏ tên là "Vãn Vãn" này cho nên rất nhiệt tình.
Thế nhưng Uyển Uyển rất hiển nhiên không chịu nổi sự nhiệt tình của Lưu Vãn Chiếu.
Ở trong ánh mắt của mọi người, một đầu va vào trong tường, biến mất vô ảnh vô tung.
Đào Tử đang gặm táo ở bên cạnh, quả táo trong tay lạch cạch một tiếng rồi lăn xuống.
"Ồ... Ồ... Ồ...?"
Lại là một chị gái biết ma pháp.
Sao cảm giác lại quen thuộc như thế này?
Chị Huyên Huyên thường thường chính là xèo một cái liền xuất hiện, xèo một cái liền không thấy nữa.
Nàng gãi gãi đầu nhỏ, cũng không cần quả táo nữa, bước chân ngắn nhỏ chạy vào gian phòng.
Bức tường vừa nãy Uyển Uyển chuyển qua chính vách tường xuyên qua phòng ngủ.
Cho nên Đào Tử rất tò mò, không biết chị gái mới quen này có phải là đi xuyên qua rồi hay không.
Nhưng là rất hiển nhiên, nàng thất vọng rồi, trong phòng cũng không có chị gái.
Không thấy chị gái đâu nữa rồi.
Vì sao các nàng đều biết ma pháp, chỉ mình là không có đây?
Điều này làm cho Đào Tử rất không vui.
Quá không công bằng rồi, làm sao có thể bắt nạt trẻ nhỏ chứ.
Cho nên nàng đi hỏi ba ba, vì sao nàng không có.
" y..."
Hà Tứ Hải gãi gãi đầu, trong lúc nhất thời không biết nên giải thích thế nào.
Động tác vừa nãy của Đào Tử giống y như đúc hắn.
Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh không nhịn được mà bật cười một tiếng.
Chỉ có Huyên Huyên là trong tay ôm quả táo lớn, vẻ mặt như thường gặm gặm, ăn ngon, thật ngọt...
"Uyển Uyển, đi ra ăn cơm tối." Hà Tứ Hải bưng món ăn đi ra từ phòng bếp.
Đào Tử đi theo phía sau, cẩn thận cầm mấy cái bát ăn cơm.
Uyển Uyển thấy Hà Tứ Hải gọi nàng thì lặng lẽ chui ra.
Uyển Uyển đột nhiên xuất hiện khiến cho Đào Tử sợ hết hồn, thiếu chút nữa đã làm rơi mấy cái bát trong tay.
"Ăn cơm." Hà Tứ Hải để ba đứa nhóc ngồi xuống quanh bàn, sau đó sắp bát đũa cho các nàng.
Lưu Vãn Chiếu ngồi ở bên cạnh nở nụ cười, "Cảm thấy anh sắp thành vua của đám nhỏ rồi."
"Thực ra như vậy không cũng rất tốt." Hà Tứ Hải cười nói.
Sau đó nhẹ nhàng gõ gõ bàn, "Đào Tử, mau ăn cơm đi, con nhìn Uyển Uyển làm gì?"
"Ồ." Đào Tử đáp một tiếng.
Thế nhưng con mắt vẫn liếc nhìn Uyển Uyển bên cạnh.
Nàng rất tò mò, đang ăn cơm mà, sao chị gái còn bịt mắt, như vậy sẽ không nhìn thấy gì nha, ăn vào trong lỗ mũi thì phải làm sao bây giờ?
Nàng vô cùng lo lắng.
...
Tối hôm đó, Lưu Vãn Chiếu và Huyên Huyên đều không trở về.
Lưu Vãn Chiếu ngủ cùng Đào Tử.
Huyên Huyên là bởi vì có chuyện cần làm.
Bởi vì đã tra được tin tức của Uyển Uyển rồi, trên căn bản không có độ khó gì, bởi vì sau khi Uyển Uyển mất tích, cha mẹ của nàng đương nhiên đã báo cảnh sát cho nên có hồ sơ ghi chép liên quan.
Hiện tại chín là thời đại tin tức hóa, căn cứ theo một ít thông tin mơ hồ mà Hà Tứ Hải cung cấp đã có thể tìm thấy ngay lập tức.
Thậm chí còn có vài tấm ảnh khi còn bé của Uyển Uyển. Đây cũng là do cha mẹ của Uyển Uyển cung cấp.
Uyển Uyển là người Hạ Kinh, ba nàng tên là Lâm Kiến Xuân, trước đây làm trong một nhà hàng ở quốc doanh, sau đó tự mình mở một nhà hàng.
Mẹ tên là Chu Ngọc Quyên, là công nhân xưởng dệt.
Bà nội là Đường Vệ Hồng, sau khi Uyển Uyển mất tích hai năm đã qua đời rồi.
Điều kiện của nhà cha mẹ Uyển Uyển tương đối tốt. Nàng có người cậu là thương gia Hồng Kông, cho nên từng đăng báo, còn đăng tin lên truyền hình để có thể tìm kiếm tốt hơn.
Cuối cùng, hai vợ chồng nản lòng thoái chí đành định cư tại Hồng Kông, rời xa chốn thương tâm.
Về phần bọn họ ở đâu tại Hồng Kông, Đinh Mẫn lại không thể tra được.
Nhưng mà cậu của nàng- Chu Chính Quốc là chủ tịch của tập đoàn Chính Quốc rất nổi tiếng, còn từng đầu tư vào nội địa, xây dựng công xưởng.
Hà Tứ Hải bảo Huyên Huyên ở lại, chính là muốn đi tìm xem có thể tìm được bà nội của Uyển Uyển hay không.
Bà nội của Uyển Uyển đã qua đời nhiều năm như vậy, cũng không biết đã chuyển thế đầu thai hay chưa, nhưng dù sao cũng phải thử một chút.
Hà Tứ Hải nói lại các tin tức liên quan về bà nội của Uyển Uyển cho Huyên Huyên.
Huyên Huyên lập tức dùng ngón tay chỉ vào đỉnh đầu, lộ ra vẻ suy tư.
"Em cũng không phải là đang nghĩ?" Hà Tứ Hải gõ nhẹ một cái ở trên đầu nhỏ của nàng.
"Hì hì." Huyên Huyên nghe vậy thì cười ngây ngốc.
"Được rồi, đừng cười nữa, có cảm nhận được bà nội của Uyển Uyển không?" Hà Tứ Hải hỏi.
Nếu như không có thì phải đi Minh Thổ tìm thử xem.
Nhưng vào lúc này, Huyên Huyên lại gật gật đầu.
"Em có cảm nhận được nha."
Uyển Uyển một mặt mờ mịt mà nhìn Hà Tứ Hải và Huyên Huyên nói chuyện, không biết bọn họ đang nói cái gì.
"Huyên Huyên nói, nàng tìm được bà nội của em rồi." Hà Tứ Hải nói.
Uyển Uyển nghe vậy thì ngước cổ, "Nhìn" Hà Tứ Hải, thân thể nho nhỏ run rẩy, lộ ra vẻ kích động và khó có thể tin được.
"Thật... Thật sao?" Nàng lắp ba lắp bắp, nhỏ giọng hỏi.
"Đương nhiên là thật." Hà Tứ Hải đưa tay sờ sờ đầu của nàng.
"Em đi đón bà nội của Uyển Uyển đến đây." Hà Tứ Hải nói với Huyên Huyên.
Huyên Huyên cầm đèn Dẫn Hồn lập tức hóa thành một làn khói xanh, biến mất vô ảnh vô tung.
Thế nhưng ở trong “Mắt” của Uyển Uyển lại nhìn thấy Huyên Huyên tiến vào ở trong một vùng "Lưới" rồi biến mất ở trong lưới lít nha lít nhít.
------
Dịch: MBMH Translate: