Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 355 - Chương 355: Bà Nội Của Uyển Uyển.

Chương 355: Bà Nội Của Uyển Uyển. Chương 355: Bà Nội Của Uyển Uyển.

"Uyển Uyển đi đâu rồi? Uyển Uyển đi đâu rồi?"

"Nàng hẳn là đã lớn rồi đúng chứ? Không biết đã kết hôn hay chưa? Có con của chình mình hay chưa?"

"Đều là bà nội không được, bà nội không chăm sóc cháu kỹ."

"Cháu nhất định phải còn sống sót, cháu nhất định phải sống sót nha."

"Nếu như không tìm được cháu thì bà nội nội phải đi Minh Thổ rồi..."

"Uyển Uyển, cháu trốn ở đâu rồi, nhanh đi ra một chút, cùng bà nội về nhà..."

...

Ở trong một cái ngõ vắng vẻ không người, một bà lão đi tới đi lui.

Trong tay nàng vẫn giơ trống bỏi, rung động nhưng lại có không tiếng động nào, bởi vì phía trên thiếu mất con lắc.

Nàng chết rồi, đi qua rất nhiều nơi, gặp qua rất nhiều người, thế nhưng đều không thể tìm được Uyển Uyển của nàng.

Cuối cùng nàng trở lại con đường đã lạc mất Uyển Uyển.

Mỗi ngày đều đi tới đi lui, lắc trống bỏi trên tay.

Uyển Uyển là một đứa nhỏ nghe lời, đây là nàng đã đồng ý mua cho Uyển Uyển.

Bà nội xưa nay không nói dối, lời đã nói thì nhất định phải làm được.

"Một, hai, ba, bốn..."

"Bông hồng nhỏ, món ăn trên đất, trên đất mọc đầy rau, hương trăm hoa, trăm chim gọi, hỉ tước mùa xuân liền đi tới."

"Ha ha, ha ha..."

Đường Vệ Hồng bỗng trở nên hoảng hốt, nàng nhìn thấy mấy đứa trẻ chạy qua bên người nàng.

Có đứa thì đá cầu, có đứa thì nhảy dây thun, còn có đứa thì bắn bi...

Bọn nhỏ chạy tới chạy lui, vô cùng náo nhiệt.

Uyển Uyển chạy theo phía sau đứa nhỏ lớn, vừa chạy vừa nhảy.

"Uyển Uyển, cùng bà nội về nhà thôi." Nàng lẩm bẩm.

"Hì hì, bà nội..." Uyển Uyển giang hai cánh tay, nhào về phía nàng.

Đường Vệ Hồng giang hai cánh tay ra, "Cẩn thận ngã chổng vó."

"Cháu chạy vừa nhanh lại ổn định, vèo... Vèo... Vèo "

Uyển Uyển bỗng hóa thành một tia khói xanh rồi biến mất ở trước mắt nàng.

"Uyển Uyển." Nàng gọi một tiếng thê k]ơng.

Xung quanh chỉ có đường phố vắng vẻ, nào có đứa trẻ nào.

"Ai."

"Ba ba cháu đi rồi, mẹ cháu cũng đi rồi, bọn họ đều rời đi chỗ thương tâm này. Bà nội không đi, bà nội ở đây chờ Uyển Uyển của bà trở về..."

"Uyển Uyển nhất định sẽ trở về, Uyển Uyển là một đứa nhỏ tốt nghe lời..."

"Bà nội mua trống bỏi cho cháu, tùng tùng tùng..., tiếng thật là dễ nghe."

Đường Vệ Hồng một đường lẩm bẩm, đi từ đầu ngõ đến cuối ngõ.

Sau đó nàng lại quay trở về.

Nhưng vào lúc này, đầu ngõ bỗng xuất hiện một tia ánh sáng màu tím lam.

Nàng hơi nghi hoặc một chút, muộn như vậy rồi, còn có ai ở bên ngoài chứ.

Nàng đi về phía trước mấy bước, mơ hồ nhìn thấy là một đứa bé.

"Uyển Uyển." Nàng kích động cất bước, chạy về phía trước vài bước.

Sau đó mới nhìn rõ, là một cô bé mang theo đèn lồng.

Đáng tiếc không phải là Uyển Uyển.

"Muộn như vậy rồi, cháu sao lại không trở về nhà đi?" Đường Vệ Hồng hỏi.

Chờ lời nói ra khỏi miệng thì mới phản ứng được, nàng đã chết rồi, còn chết rất lâu rồi. Nàng hiện tại là quỷ, người khác đều không nhìn thấy nàng.

Nhưng mà, cô bé này chạy đến đây là để làm gì?

"Cháu là người xách đèn, chỉ đường cho người chết." Huyên Huyên nâng đèn lồng nhỏ trong tay cao hơn một chút rồi nói.

"Người xách đèn?" Đường Vệ Hồng hơi nghi hoặc một chút, sứ giả của Minh Thổ sao?

"Bà nội Uyển Uyển, ông chủ bảo cháu mang bà trở lại." Huyên Huyên lại nói.

"Uyển... Uyển? Cháu vừa mới nói chính là Uyển Uyển?" Đường Vệ Hồng phản ứng lại, kích động hỏi.

Huyên Huyên gật gật đầu, xoay người nói: "Chúng ta phải đi thôi."

Sau đó đèn Dẫn Hồn trong tay tuôn ra một chùm sáng, rọi sáng con đường phía trước, Huyên Huyên trực tiếp cất bước đi vào, Đường Vệ Hồng vội vàng đuổi theo.

Sau đó cảnh sắc biến hóa, trong nháy mắt, các nàng đã xuất hiện ở trong một căn phòng....

Đường Vệ Hồng còn không phản ứng lại.

Đã nghe bên cạnh có một tiếng nói nho nhỏ, giọng nói vừa nghi hoặc vừa ủy khuất: "Là bà nội sao?"

Đường Vệ Hồng nhìn lại theo tiếng nói, sau đó lập tức ngây người.

Đây là Uyển Uyển?

Nhìn đứa nhỏ trước mắt, sắc mặt trắng bệch, con mắt chỉ còn dư lại hai cái lỗ thủng, cả người Đường Vệ Hồng run rẩy.

Đây là Uyển Uyển.

Đứa nhỏ nhà mình, cho dù biến thành dáng vẻ gì thì nàng đều biết.

Hơn nữa trên người nàng còn mặc bộ quần áo đi lạc ngày hôm đó.

"Bà nội." Uyển Uyển nhẹ nhàng đi lên trước, lại gọi một tiếng.

Bởi vì bà nội không có đáp lại nàng, nàng rất thấp thỏm, cũng rất sợ, càng cảm thấy oan ức...

Nước mắt đảo quanh ở trong viền mắt.

"Uyển... Uyển Uyển?" Đường Vệ Hồng giống như không muốn tiếp nhận sự thực này, nghi hoặc mà gọi một tiếng.

Đồng thời đưa tay sờ lên gò má trắng bệch của Uyển Uyển.

Nàng hi vọng lần này vẫn là ảo giác của nàng.

"Bà nội." Uyển Uyển lại gọi một tiếng.

"Uyển Uyển của bà."

Đường Vệ Hồng cuối cùng phản ứng lại, ôm nàng vào trong lòng, siết chặt vào trong thân thể.

"Cháu làm sao...cháu làm sao... đứa nhỏ số khổ của bà. Bà nội không xứng đáng với cháu, sao có thể xứng đáng với cháu..." Đường Vệ Hồng khóc rống, cả người đều đang run rẩy, linh hồn đều đang run rẩy, giống như có thể tiêu tan bất cứ lúc nào.

"Oa, bà nội..." Uyển Uyển cũng gào khóc.

"Bà nội, cháu không nghe lời, cháu không phải là đứa nhỏ tốt, oa..."

"Không, không, Uyển Uyển là chúng ta là đứa trẻ ngoan nhất, nghe lời nhất..."

"Cháu không nghe lời, cho nên đã bị chú người xấu bắt đi, bọn họ rất xấu, đánh cháu, không cho cháu ăn cơm..."

"Bọn họ để cháu đi xin cơm..."

"Cháu đau quá... Rất nhớ ba mẹ... Rất nhớ bà nội..."

"Các người đi đâu rồi, vì sao không đến tìm cháu..."

"Cháu sau này nhất định sẽ là bé ngoan nghe lời, không nghịch ngợm..."

"Các người đừng không cần cháu mà..."

"Oa..."

Nước mắt không ngừng chảy xuống từ trong viền mắt đen ngòm của nàng.

"Cháu của bà... cháu của bà..."

Đường Vệ Hồng nâng gò má Uyển Uyển, đã thương tâm đến mức không nói nên lời.

Một hồi lâu sau, nàng bỗng quát lên như cuồng loạn: "Cháu của tôi nghe lời như thế, ngoan ngoãn như vậy, vì sao lại rơi vào kết cục như vậy? Vì sao? Vì sao? Vì sao a?"

"Ông trời thực sự là không công bằng, có báo ứng gì thì cứ đổ lên người bà già này đây này, hướng về phía người lớn đi, Uyển Uyển nó vẫn còn là con nít, làm sao đến mức... Làm sao đến mức như vậy..."

"Ai ~" Hà Tứ Hải thở dài một tiếng.

Hắn tiếp nhận đèn Dẫn Hồn trong tay Huyên Huyên, bảo nàng đi về trước.

Đường Vệ Hồng nghe tiếng nhìn sang, lúc ánh mắt nhìn kỹ đến Hà Tứ Hải, bởi vì quy tắc, nàng chớp mắt đã rõ thân phận của Hà Tứ Hải.

Sau đó nàng lập tức thả Uyển Uyển ở trong lòng ra.

Nhào tới trước mặt Hà Tứ Hải, không ngừng đập đầu.

"Tiếp dẫn đại nhân, thần tiên đại nhân, ngài nói cho tôi đi, vì sao chứ? Đây là vì sao, van cầu ngài? Đứa nhỏ gặp phải tội lớn như vậy? Đến cùng là báo ứng gì chứ, tôi đồng ý xuống địa ngục, tôi đồng ý xuống địa ngục..."

Đường Vệ Hồng nói năng lộn xộn.

Hà Tứ Hải không ngăn nàng, cũng không giải thích.

Bởi vì hắn cũng không biết giải thích như thế nào.

Đường Vệ Hồng không thấy Hà Tứ Hải trả lời, quỳ trên mặt đất, cả người rơi vào trong nỗi bi thương tận cùng.

Mãi đến khi Uyển Uyển đi tới, muốn dùng tay nhỏ giúp nàng lau nước mắt, nàng mới phản ứng lại, ôm Uyển Uyển vào trong lòng.

"Như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt, cháu đi cùng bà nội, như vậy sẽ không cần phải tiếp tục tách ra nữa. Bà nội lần này nhất định sẽ trông kỹ cháu, sẽ không để lạc mất cháu lần nữa..." Nàng ôm chặt Uyển Uyển, lẩm bẩm.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment