Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 356 - Chương 356: Người Mở Đường.

Chương 356: Người Mở Đường. Chương 356: Người Mở Đường.

"Uống chén trà đi."

Hà Tứ Hải đặt chén trà mới pha ở trước mặt Đường Vệ Hồng, lại đẩy đĩa trái cây trên bàn đến trước mặt nàng.

"Uyển Uyển, ăn trái cây."

Đường Vệ Hồng liếc mắt nhìn đèn Dẫn Hồn được điểm sáng ở trên bàn.

Lại cảm nhận cảm giác ấm áp của Uyển Uyển đang được nàng ôm vào trong lòng, trong lòng vô cùng kinh ngạc.

Nhưng vẫn nói tiếng cảm ơn với Hà Tứ Hải.

"Tiếp dẫn đại nhân, tôi vừa nãy..."

"Bà không cần giải thích, tôi hiểu mà. Đứa nhỏ Uyển Uyển này... Ai..." Hà Tứ Hải cũng không biết phải nói như thế nào.

"Tôi chính là không rõ, chính là không rõ..."

Đường Vệ Hồng mờ mịt, không còn kích động, cũng không còn phẫn hận.

Hận ai đó? Hận vận mệnh? Hận ông trời? Hận bản thân nàng?

Nàng chỉ là một bà lão rất bình thường, hơn nữa cũng đã chết rồi, chỉ còn lại một linh hồn già nua...

"Bà nội." Uyển Uyển duỗi tay sờ soạng gò má của bà nội.

"Uyển Uyển, tiểu bảo bối của bà. Bà nội cuối cùng cũng tìm được cháu rồi, thật tốt, thật tốt..."

Nàng nhẹ nhàng xoa xoa gương mặt nhỏ của Uyển Uyển, khi thấy ánh mắt của nàng thì nước mắt lại không nhịn được mà chảy xuống.

Uyển Uyển trước đây có một đôi đôi mắt to đẹp, lông mi thật dài, giống như là biết nói chuyện.

Mỗi lần làm nũng với nàng, không cần nói, nhìn thấy cặp mắt biết nói chuyện kia của nàng thì không thể không đồng ý.

Nhưng mà hiện tại...

"Bà nội không khóc nha." Uyển Uyển nhỏ giọng an ủi.

Sau đó đưa tay ôm ấp bà nội, tựa đầu ở trong lòng nàng.

Có thể nhìn thấy bà nội, đúng là quá tốt, quá tốt, quá tốt rồi...

Nàng hiện tại đang rất là vui vẻ.

"Uyển Uyển, đây là bà nội cho cháu, nhưng mà... Nhưng mà..."

Đường Vệ Hồng lấy ra cái trống bỏi mà nàng cất đã lâu.

Nàng đã trân trọng nó rất nhiều năm.

Nhưng mà nõ vẫn trở nên cũ nát, viên đạn hai bên trống bỏi cũng không biết đã chạy đi đâu rồi, cho nên lắc đã không còn vang.

Thế nhưng Uyển Uyển lại vô cùng vui vẻ.

Nàng cẩn thận từng li từng tí mà hỏi: "Đây là cho cháu sao?"

"Đương nhiên."

"Vậy cháu là đứa trẻ ngoan sao?"

"Đương... Đương nhiên rồi." Đường Vệ Hồng nghẹn ngào nói.

Nàng rất hối hận vì lúc trước đã nói với Uyển Uyển như vậy.

Uyển Uyển lúc này mới đưa tay nhận lấy.

Nàng là bé ngoan, đây là phần thưởng của nàng.

"Em có trống bỏi rồi." Nàng khoe với Hà Tứ Hải.

"Anh biết, rất đẹp." Hà Tứ Hải mỉm cười gật gật đầu.

"Hì hì." Uyển Uyển vui vẻ nở nụ cười.

Đây là lần đầu tiên Hà Tứ Hải nhìn thấy nàng cười vui vẻ như vậy.

Mấy ngày đi cùng với nàng, Uyển Uyển cho dù cười, cũng đều là nụ cười nhẹ nhàng, nhợt nhạt.

Mà hiện tại, nàng há miệng, mặt mày hớn hở, ngay cả cọng tóc dường như cũng trở nên vui vẻ theo.

Đường Vệ Hồng ôm nàng vào trong ngực, nhẹ nhàng xoa xoa gò má của nàng: "Cháu bị người xấu bắt đi, hoàn toàn chính là bất ngờ, không phải là bởi vì cháu không ngoan, Cháu là đứa trẻ ngoan nhất, Uyển Uyển chính là đứa trẻ mà bà nội yêu thương nhất."

Tay nàng run rẩy mà nhẹ nhàng xoa xoa hốc mắt của nàng.

Hẳn là rất đau, nghĩ tới đây, tim của nàng giống như là bị dao đâm vậy.

Mỗi một ngụm hô hấp, nàng đều có một loại cảm giác nghẹn thở.

Nhưng mà...

Nàng hơi nghi hoặc một chút, Uyển Uyển hình như có thể thấy được.

Ôm ấp nàng, giúp nàng lau nước mắt, tiếp nhận trống bỏi trong tay nàng…

Nàng nghi hoặc mà nhìn về phía Uyển Uyển đang chăm chú chơi đùa trống bỏi trong lồng ngực rồi hỏi: "Uyển Uyển, cháu có thể nhìn thấy sao?"

Uyển Uyển nghe vậy ngẩng đầu lên.

Sau đó nàng nở một nụ cười thật to, duỗi tay nhỏ ra rồi đặt ở trên mu bàn tay Đường Vệ Hồng.

Tất cả màu sắc trong tầm mắt của Đường Vệ Hồng lần lượt biến mất giống như thuỷ triều, toàn bộ thế giới đã biến thành màu xám trắng.

Ngay cả ánh sáng tỏa ra từ đèn Dẫn Hồn trên bàn cũng đều là màu xám.

Vô số đường nét tạo thành một cái lưới lớn trên không trung.

Nhưng lúc ánh mắt của nàng rơi xuống trên người Hà Tứ Hải lại sửng sốt một chút.

Bởi vì toàn bộ thế giới, chỉ có Hà Tứ Hải là có màu, giống như là trung tâm của toàn bộ thế giới.

Đường Vệ Hồng còn muốn nhìn, lúc này Uyển Uyển đã lấy tay nhỏ của mình ra khỏi mu bàn tay nàng.

Màu sắc của thế giới lại trở về một lần nữa giống như là thuỷ triều, toàn bộ thế giới lại khôi phục bình thường, nào còn đường và lưới nữa.

"Đây là cái gì?" Đường Vệ Hồng nghi hoặc mà hỏi.

"Đây là bản lĩnh của Uyển Uyển." Hà Tứ Hải ở bên cạnh đáp.

"Bản lĩnh?"

Đường Vệ Hồng đương nhiên biết cái gì là bản lĩnh.

Nàng lúc còn trẻ từng học tư thục và đại học, đọc qua rất nhiều sách.

Thế nhưng Hà Tứ Hải không trả lời vấn đề của nàng.

Mà là tiếp tục nói: "Bà hẳn phải biết, tôi là người tiếp dẫn. Tôi trợ giúp người chết hoàn thành tâm nguyện, tâm nguyện của Uyển Uyển chính là nhìn thấy bà, còn có ba mẹ của nàng."

"Tôi... Tôi và Uyển Uyển đều không có gì có thể báo đáp ngài, thế nhưng con trai của tôi rất có tiền. Tôi có thể bảo nó xây miếu, lập tượng thần, nặn Kim Thân cho ngài..." Bà nội của Uyển Uyển vội vàng nói.

Nhưng Hà Tứ Hải lại lắc lắc đầu, "Tự Uyển Uyển sẽ thanh toán thù lao cho tôi. Bà hẳn phải biết, người tiếp dẫn chỉ nhận sự tạ ơn của 'Người' cần giúp đỡ."

"Nhưng mà... Nhưng mà Uyển Uyển còn nhỏ như thế, lại có thể lấy cái gì để tạ ơn ngài đây?" Trong lòng Đường Vệ Hồng rất nghi hoặc, đồng thời lại có chút lo lắng.

Nàng từng đọc Quỷ Hồ Chí Dị, thần quỷ trong truyền thuyết không phải là thần linh nào cũng đều tốt đẹp.

"Nàng sẽ trở thành Người mở đường của tôi." Hà Tứ Hải nói.

"Người mở đường?"

"Chính là lúc tôi xuất hành, nàng sẽ phụ trách dẫn đường, mở đường giúp tôi..." Hà Tứ Hải nói.

"Nó... Nó vẫn còn là con nít." Đường Vệ Hồng lẩm bẩm.

"Vừa nãy cô bé mang bà đến đây chính là người xách đèn của tôi, hai người bọn họ tương đương với đồng tử dưới trướng của tôi. Nàng sẽ không còn là quỷ."

Đường Vệ Hồng nghe vậy thì vẻ mặt có chút kích động, "Đó là... Đó là... Thần?"

Hà Tứ Hải không phủ nhận, nhưng cũng không thừa nhận, bởi vì hắn cũng không biết.

Nếu như dựa theo cách nói của Phượng Cô, thần linh đều có sắc lệnh công văn.

Thế nhưng rất hiển nhiên hắn và Huyên Huyên đều không có vật này.

Nhưng nếu như nói bọn họ không phải thần linh thì cách hành xử của bọn họ lại chính là chức vụ của thần linh, đồng thời còn được trời giúp.

"Cho nên, bà yên lòng đi đến chỗ mà bà nên đi đi, tôi sẽ chăm sóc Uyển Uyển thay cho."

"Cảm ơn, cảm ơn tiếp dẫn đại nhân." Đường Vệ Hồng chắp tay với Hà Tứ Hải, trong lòng rất cảm kích.

"Như vậy sau khi Uyển Uyển trở thành thần linh, con mắt của nàng còn có thể khôi phục không?" Đường Vệ Hồng lại hỏi.

"Chuyện này thì không thể biết được, chỉ có chờ nàng giải quyết xong tâm nguyện và trở thành thần linh rồi hãy nói." Hà Tứ Hải nhún nhún vai.

"Được rồi." Đường Vệ Hồng nghe vậy thì có chút thất vọng.

"Cho nên, tình huống của ba mẹ Uyển Uyển là thế nào, bọn họ hiện tại đang ở đâu. Tôi hy vọng bà có thể nói cho tôi."

"Ba mẹ của nàng..."

Đường Vệ Hồng sờ sờ tóc của Uyển Uyển, chậm rãi nói về hai vợ chồng bọn họ.

Uyển Uyển ở bên cạnh lắc lắc trống bỏi trong tay, thế nhưng có lắc thế nào thì nó cũng vang không được, không khỏi có chút thất vọng.

Nàng nhìn bà nội đang nói chuyện một chút rồi lại nhìn Hà Tứ Hải đang lẳng lặng ngổi ở một bên.

Thế là đưa trống bỏi trong tay tới.

"Ừm..."

Nàng nhìn kỹ Hà Tứ Hải, mặt đầy chờ đợi.

Hà Tứ Hải đưa tay nhận lấy trống bỏi, có chút cũ nát, ngoại trừ thiếu mấy viên đạn gõ thì tất cả đều hoàn hảo.

Trên mặt trống vẽ hai con cá, một đen một trắng, ngậm đuôi mà bơi, hình thành một thái cực đồ hoàn mỹ.

Ngay vào lúc này, Uyển Uyển nhẹ nhàng kéo vạt áo của hắn.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nghi hoặc, giống như là đang hỏi hắn, còn có thể sửa tốt không?

"Thiếu mất hai viên đạn kích trống, ngày mai anh sẽ tìm rồi lắp lên cho em." Hà Tứ Hải cầm hai sợi dây buộc viên đạn.

Dây buộc viên đạn được bện thành từ vô số sợi tơ hồng, giống như nòng nọc, vừa tinh xảo vừa dài nhỏ, hình dạng như một cái túi lưới.

Thế nhưng phần đuôi giữ đạn đã bị xẹp xuống, viên đạn đã mất, cho nên trống mới gõ không vang.

Uyển Uyển giống như hiểu ý của Hà Tứ Hải, suy nghĩ một chút liền móc ra hai viên bi từ trong túi yếm trước ngực, nâng ở trong lòng bàn tay rồi đưa tới trước mặt Hà Tứ Hải.

"Ừm..."

Nàng hừ nhẹ một tiếng với vẻ mặt chời đợi.

"Muốn dùng chúng nó sao?" Hà Tứ Hải hỏi.

Uyển Uyển gật gật đầu.

Thế là Hà Tứ Hải đưa tay nhận lấy, bỏ hai viên bi vào phần đuôi của "Túi lưới".

"Hiện tại thử xem." Hà Tứ Hải trả lại trống bỏi trong tay cho nàng.

Lúc Hà Tứ Hải đang nói chuyện cùng Uyển Uyển.

Đường Vệ Hồng không biết đã dừng nói chuyện từ lúc nào, lẳng lặng nhìn bọn họ.

Thấy Uyển Uyển hài lòng cầm trống bỏi lại trong tay.

Tâm trạng của Đường Vệ Hồng cuối cùng cũng để xuống, lộ ra một nụ cười ung dung giải thoát, "Hiện tại, tôi tin tưởng ngài..."

Nhưng nàng lời nói xong, Uyển Uyển lắc trống bỏi trong tay nàng một chút, phát ra một tiếng "Đùng".

Toàn bộ thế giới giống như đều bất động.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment