Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 357 - Chương 357: Uyển Uyển Là Đứa Trẻ Ngoan.

Chương 357: Uyển Uyển Là Đứa Trẻ Ngoan. Chương 357: Uyển Uyển Là Đứa Trẻ Ngoan.

Thế giới phảng phất như dừng lại.

Nhưng cũng chỉ là phảng phất, cũng không phải là thật sự bất động.

Ít nhất là nó không hề ảnh hướng đến Hà Tứ Hải và Uyển Uyển.

Hơn nữa giống như đã kích hoạt dạng tin tức nào đó, hai người chớp mắt đã biết tác dụng của trống bỏi này.

Nhưng tạm thời không đề cập tới, Đường Vệ Hồng bên cạnh lại bị tiếng trống ảnh hưởng, thân thể nàng cứng ngắc, không thể động đậy, một hồi lâu mới lấy lại sức được.

"Đây là làm sao rồi?" Đường Vệ Hồng nghi hoặc hỏi, hoàn toàn không biết đã xảy ra cái gì, liền cảm giác hoảng hốt một hồi.

"Bà lấy trống bỏi này từ đâu tới vậy?" Hà Tứ Hải cầm trống bỏi trên tay rồi hỏi.

Hắn không để Uyển Uyển lắc nữa, lại lắc nữa không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

"Cái này ..." Đường Vệ Hồng nghe vậy thì rơi vào hồi ức.

"Hình như là của một lão đầu bán cho tôi? Đó là sau khi Uyển Uyển mất tích không lâu, tôi đang trên đường tìm Uyển Uyển, gặp được một ông lão bán trống bỏi."

"Tôi nói tôi mua cho cháu gái một cái, hắn liền lấy cho tôi một cái. Tôi cũng không biết đã trả tiền cho hắn hay chưa, lúc đó bởi vì Uyển Uyển mất tích, tinh thần không tốt lắm cho nên không nhớ rõ lắm."

Đường Vệ Hồng cau mày, rơi vào hồi ức.

Hà Tứ Hải nghe vậy thì trong lòng hơi động, bởi vì hắn nhớ tới lúc trước Lưu Trung Mưu nói về chuyện của Huyên Huyên.

Đèn lồng nhỏ của Huyên Huyên cũng là mua của một ông lão.

Trong này có liên hệ gì sao?

Đương nhiên, có thể chỉ là trùng hợp.

Dù sao, cho dù là đèn lồng hay là trống bỏi thì đều là chấp niệm biến thành sau khi chết rồi.

Nhưng vì sao lại đặc thù như thế?

Không nghĩ ra được thì không nghĩ nữa, tạm thời thả xuống.

Bởi vì nghĩ quá rồi cũng vô dụng, chỉ có thể đi vào bế tắc.

"Uyển Uyển, ra ngoài đi dạo với bà nội em đi, sau khi trời sáng thì trở về." Hà Tứ Hải đưa tay tắt đèn Dẫn Hồn.

Quả nhiên trống bỏi trong tay cũng không có biến mất, biến thành một dạng tồn tại giống như đèn Dẫn Hồn của Huyên Huyên.

Hà Tứ Hải trả nó lại cho Uyển Uyển, thế nhưng căn dặn nàng không nên tùy tiện lắc, ít nhất là hiện nay không được.

"Bà nội, chúng ta đi thôi." Uyển Uyển nghe lời nắm tay bà nội rồi đi ra ngoài cửa.

Lúc đi tới cửa, còn không quên quay đầu vẫy vẫy tay với Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải cũng đáp lại.

Thời gian còn lại cứ để cho Uyển Uyển ở riêng với bà nội của mình đi.

Hà Tứ Hải xoay người trở lại trong phòng.

Lưu Vãn Chiếu đang ngủ cùng Đào Tử ở trên giường.

Giống như là nghe thấy động tĩnh, Đào Tử quay đầu nhìn lại, dựa vào ánh đèn yếu ớt ngoài cửa sổ có thể nhìn thấy Đào Tử đang mở to mắt nhìn hắn, làm cho Hà Tứ Hải sợ hết hồn.

"Sao con không ngủ đi?" Hà Tứ Hải đi tới, nhẹ giọng hỏi.

Lưu Vãn Chiếu bên cạnh ngủ rất say, không có một chút dấu hiệu tỉnh lại nào.

"Con nghe thấy có người ở gõ trống." Đào Tử nói.

"Có đúng không? Nói không chừng là đứa trẻ nghịch ngợm nào đó." Hà Tứ Hải mỉm cười sờ sờ đầu nhỏ của nàng.

"Muộn như vậy rồi, còn có người chưa ngủ sao?"

"Con không phải cũng chưa ngủ đó sao? Nhanh ngủ đi."

Hà Tứ Hải cởi áo khoác ra rồi nằm xuống ở bên cạnh.

Đào Tử hơi co lại ở trong lòng ngực của hắn, rất nhanh lại an tâm ngủ rồi.

...

Ánh trăng trấn hồ Kim Hoa có một vẻ đẹp khác, toàn bộ thế giới hoàn toàn yên tĩnh.

Bởi vì trời dần lạnh, dưới đèn đường còn không thấy bóng dáng của mấy con muỗi.

Tiếng động còn lại duy nhất đại khái chính là tiếng nước ào ào phát ra từ hồ Kim Hoa.

Uyển Uyển nắm tay bà nội, băng qua đường cái, đi tới một bên hồ Kim Hoa.

Thực ra Uyển Uyển cũng chưa quen thuộc nơi này, chỉ mang bà nội đi đến những nơi mà từng Hà Tứ Hải dẫn nàng đi.

"Uyển Uyển."

"Ừm."

"Cháu... vui vẻ sao?" Đường Vệ Hồng vốn muốn hỏi nàng những năm này đã trải qua như thế nào, thế nhưng lời chưa kịp ra khỏi miệng đã biến thành như vậy.

Đều đã qua rồi, còn hỏi nữa làm gì? Chỉ có thể làm Uyển Uyển thêm đau xót.

"Vui vẻ." Uyển Uyển ngước cổ nhìn bà nội, lộ ra một nụ cười thật to.

"Tiếp dẫn đại nhân đối xử với cháu có tốt không?" Đường Vệ Hồng lại hỏi.

"Tốt, tiếp dẫn đại nhân chơi với cháu, làm món ngon cho cháu, còn để em Huyên Huyên và em Đào Tử làm bạn tốt với cháu." Uyển Uyển vui vẻ nói.

Đừng thấy nàng còn nhỏ, thế nhưng cái gì nàng cũng hiểu đó.

"Như vậy thì bà nội có thể yên tâm giao cháu cho hắn rồi, sau này cháu nhất định phải thật vui vẻ nha." Đường Vệ Hồng đặt bàn tay khô gầy ở trên đỉnh đầu nàng.

Uyển Uyển nhón mũi chân nghịch ngợm đẩy đẩy lên trên.

Đường Vệ Hồng phảng phất lại nhìn thấy dáng vẻ hoạt bát lúc trước của Uyển Uyển.

"Bà nội, cháu mang bà đi chơi cát." Đi tới bãi cát, Uyển Uyển nói với Đường Vệ Hồng.

"Chơi cát sao?" Đường Vệ Hồng nghe vậy thì sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười.

"Bà nội không chơi cát."

"Nhưng mà chơi rất vui, lúc xế chiều cháu đã chơi cùng em Huyên Huyên và em Đào Tử, vui lắm đó nha."

Buổi chiều lúc tan học, Hà Tứ Hải đúng là có mang ba đứa nhóc đi dạo một vòng quanh bờ cát, thế nhưng bởi vì phải về nhà ăn cơm tối nên phải quay về rất nhanh.

Thế nhưng Uyển Uyển lại nhớ mãi không quên đối với chuyện này.

Nàng trước đây chưa từng chơi đùa ở trên bãi cát, càng chưa từng chơi đùa cùng các bạn nhỏ khác.

"Huyên Huyên và Đào Tử là ai vậy?" Nghe Uyển Uyển nhắc tới hai em gái này mấy lần, Đường Vệ Hồng tò mò hỏi.

"Huyên Huyên chính là em gái mang bà nội đến, Đào Tử là em gái của tiếp dẫn đại nhân nha." Uyển Uyển nói.

"Như vậy sao?"

Có hai đứa nhỏ bằng tuổi với Uyển Uyển, vừa lúc có thể chơi đùa, Uyển Uyển sẽ không cô đơn nữa.

"Oa, thật là đẹp." Uyển Uyển đứng ở bên hồ.

Gió nhẹ thổi qua mặt hồ, đung đưa từng cơn sóng gợn, trong nước phản chiếu ánh trăng, ánh lên sắc vàng chói lọi theo từng gợn sóng.

"Đúng là rất đẹp."

Giờ phút này, tâm Đường Vệ Hồng đã triệt để thanh tĩnh lại. Nàng chưa từng cảm thấy ung dung như vậy, bất luận là ở trên nhục thể hay là ở trên linh hồn.

"Uyển Uyển."

"Ừm."

"Cháu có nhớ ba mẹ không?"

"Nhớ." Uyển Uyển lớn tiếng đáp lại.

"Nếu là... Nếu là..."

"Hả?"

Đường Vệ Hồng sợ dáng vẻ này của Uyển Uyển sẽ doạ cho hai vợ chồng Lâm Kiến Xuân, khiến bọn họ không thích.

Nàng cũng biết, hai vợ chồng Lâm Kiến Xuân rất yêu Uyển Uyển, thế nhưng dù sao đã qua nhiều năm như vậy, ai biết có thể thay đổi hay không, hơn nữa bọn họ cũng đã có con.

Nhưng mà nói thẳng, lại sợ tổn thương Uyển Uyển.

Nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Uyển Uyển, Đường Vệ Hồng nói: "Cháu phải nghe lời tiếp dẫn đại nhân."

"Vâng." Uyển Uyển đáp.

"Cháu là bé ngoan đúng chứ?" Nàng nhìn bà nội rồi nói.

Nàng đang đợi bà nội khẳng định.

Đường Vệ Hồng đương nhiên sẽ không làm cho nàng thất vọng, cười nói: "Đúng, cháu là bé ngoan. Uyển Uyển nhà chúng ta là đứa nhỏ nghe lời nhất, ngoan nhất."

"Ha ha." Uyển Uyển nhếch miệng, vui vẻ nở nụ cười.

"Bà nội, bà không chơi cát thì chúng ta đi phía trước đi, phía trước có một công viên rất đẹp đó nha." Uyển Uyển nắm tay Đường Vệ Hồng rồi đi về phía trước.

"Có đúng không, vậy bà nội phải mau đến xem mới được." Đường Vệ Hồng dắt nàng, đi về phía công viên Lâm Hồ mà Uyển Uyển chỉ.

Một đường không nói chuyện, hai người tay cầm tay, yên lặng mà đi tới.

Cảm giác như vậy rất tốt, đáng tiếc đường quá ngắn, các nàng rất nhanh đã đến công viên Lâm Hồ rồi.

"Đúng là rất đẹp." Đường Vệ Hồng nói.

"Đúng không."

Uyển Uyển thả tay bà nội ra, chạy về phía trước vài bước.

Nhưng rất nhanh quay đầu lại, lại kéo tay Đường Vệ Hồng.

Hai "Người" quay một vòng ở trong công viên.

Uyển Uyển không ngừng nhảy nhót.

Đường Vệ Hồng mỉm cười lẳng lặng nhìn.

Cuối cùng các nàng ngồi xuống nghỉ ngơi ở trên một cái ghế.

Uyển Uyển gối lên đầu gối bà nội, để bà nội nhẹ nhàng xoa bụng nhỏ của mình, lẳng lặng nghe bà nội hát...

Uyển Uyển nhìn bầu trời, mặt trăng không còn nữa, trời sắp sáng rồi...

"Uyển Uyển, bà nội phải đi đây." Đường Vệ Hồng cúi đầu, chạm trán của mình vào trán của Uyển Uyển.

Uyển Uyển ngơ ngác mà nhìn Đường Vệ Hồng.

Đường Vệ Hồng đỡ nàng ngồi dậy.

Bên cạnh xuất hiện một chùm sáng.

Đường Vệ Hồng biết thời gian của nàng đến rồi.

"Uyển Uyển."

"Vâng"

"Tạm biệt."

Trong mắt Đường Vệ Hồng chứa đầy nước mắt, trên mặt lại mang theo nụ cười, vẫy vẫy tay.

Uyển Uyển ngơ ngác mà nhìn Đường Vệ Hồng, nhìn nàng đi vào rồi biến mất vô ảnh vô tung trong đám ánh sáng.

Uyển Uyển không có khóc, nàng biết bà nội đi Minh Thổ rồi.

Nàng sờ sờ trống bỏi trong túi, muốn lấy nó ra lắc một chút, nhưng nhớ tới lời của tiếp dẫn đại nhân, nàng lại cất trở lại.

Sau đó nàng tuột xuống từ trên ghế, một thân một mình đi về phía cửa công viên.

"Bà nội đi rồi."

"Bà nội đi rồi."

...

"Mình không khóc."

"Mình không khóc."

...

"Mình là đứa trẻ ngoan."

"Mình là đứa trẻ ngoan."

...

Nàng tập tễnh đi tới cửa công viên.

Chợt thấy phía trước xuất hiện một người có màu, đang mỉm cười nhìn nàng.

Là tiếp dẫn đại nhân.

Uyển Uyển nhanh chóng chạy về phía Hà Tứ Hải, lao vào trong ngực của hắn.

"Oa..."

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment