Hồng Kông.
Vịnh Thâm Thủy.
Lâm Kiến Xuân chạy bộ về từ bên ngoài, liền thấy dì Ngô đã làm xong bữa sáng.
Vợ Chu Ngọc Quyên đang ngồi xem báo ở trước bàn.
Lâm Kiến Xuân năm nay sáu mươi hai, Chu Ngọc Quyên vừa vặn sáu mươi.
Thế nhưng hai người bảo dưỡng rất tốt, nhìn qua chỉ như năm mươi tuổi.
"Trở về rồi." Nhìn thấy Lâm Kiến Xuân trở về, Chu Ngọc Quyên thả báo xuống, ra hiệu dì Ngô bưng bữa sáng lên.
Nhưng tiếp theo, nàng nhíu nhíu mày, "Làm sao lại đổ nhiều mồ hồi như vậy, có cần đi tắm một chút rồi lại ăn sáng hay không."
"Già rồi, hơi vận động một chút liền ra nhiều mồ hôi như vậy." Lâm Kiến Xuân dùng khăn mặt trên cổ lau một cái.
"Anh còn biết mình già rồi? Hay là đi tắm một chút đi, coi chừng bị lạnh. Dì Ngô, dì chờ một chút đã."
"Được, đúng rồi, tuần này Trạch Vũ có trở về không?" Lâm Kiến Xuân thuận miệng hỏi một câu.
"Nói là đi biển câu cá cùng bạn học." Chu Ngọc Quyên nói.
"Câu cá?" Lâm Kiến Xuân nghe vậy thì cười cợt.
Nhưng mà đứa nhỏ dù sao cũng đã lớn, hắn cũng nên thả lỏng một số việc.
Sau khi Lâm Kiến Xuân đi ra từ phòng tắm, Dì Ngô vừa vặn bưng bữa sáng lên.
Lâm Kiến Xuân nhấp một hớp nước đậu xanh, một cỗ ấm áp chạy đi khắp bụng.
Hắn mới vừa vận động xong, cảm giác cả người khoan khoái.
"Dì Ngô, nước đậu xanh dì làm đúng là ngon. Sao tiểu tử thối Trạch Vũ kia lại không thích uống chứ." Lâm Kiến Xuân ngẩng đầu lên khen Dì Ngô ở bên cạnh một câu.
Dì Ngô cũng là người Hạ Kinh, ở Lâm gia đã rất nhiều năm.
Trên thực tế nàng không phải là người Hạ Kinh cũ, rất ít người yêu thích nước đậu xanh của Hạ Kinh, bởi nó có một cỗ mùi thiu.
"Buổi sáng anh đi công ty không?" Chu Ngọc Quyên hỏi.
Từ sao khi Uyển Uyển mất tích, hai vợ chồng tìm kiếm sáu năm, thiên nam địa bắc, chạy khắp toàn bộ Đại Hạ.
Nhà hàng không kinh doanh đã đóng cửa từ lâu, cộng với bà nội qua đời. Hai vợ chồng nản lòng thoái chí đã chuyển tới Hồng Kông dưới sự kiến nghị và giúp đỡ của cậu Uyển Uyển.
Ba năm sau, bọn họ lại có đứa bé, chính là Lâm Trạch Vũ trong miệng bọn họ.
Bởi vì chuyển nhà đến Hồng Kông khá sớm, cộng với có người cậu phú hào là Chu Chính Quốc giúp đỡ, sự nghiệp rất nhanh đã thành công.
Đương nhiên bản thân Lâm Kiến Xuân cũng rất có năng lực, nếu không cũng sẽ không dám mở nhà hàng tư nhân ở Hạ Kinh vào năm đó.
Cho đến ngày nay, Lâm gia đã có chín khách sạn tại Hồng Kông.
Tuy bọn họ không được tính là đại phú đại quý ở Hồng Kông, thế nhưng cũng đủ cho mấy đời không lo áo cơm.
"Đương nhiên, không đi làm sao mà được, lúc trước không nên để cho Trạch Vũ học y viện gì đó. Nếu không, nó hẳn là đã tiếp nhận chuyện làm ăn của anh từ sớm. Nào có ai đến cái tuổi này như anh rồi mà mỗi ngày còn phải bận bịu đông tây chứ." Lâm Kiến Xuân than phiền một câu.
Nhưng trên mặt lại tràn đầy nụ cười, thực ra con trai có thể thi vào đại học y Hồng Kông vẫn là sự kiêu ngạo của hắn.
Chu Ngọc Quyên ở bên cạnh nghe vậy thì cúi đầu trầm mặc không có lên tiếng.
Lâm Kiến Xuân biết nàng đang suy nghĩ gì.
"Năm nay tết chúng ta trở về một chuyến đi." Lâm Kiến Xuân liếc mắt nhìn nàng rồi nói.
Sau đó cúi đầu tiếp tục uống nước đậu xanh.
Chu Ngọc Quyên nghe vậy thì ngẩng đầu lên, có kinh ngạc, cũng có kinh hỉ.
"Thật sao?" Giọng điệu của Chu Ngọc Quyên có chút mừng rỡ.
Từ khi định cư ở Hồng Kông, bọn họ liền rất ít khi quay về nội.
Lúc này đã qua gần ba mươi năm, bọn họ cũng không trở về quá mười lần.
Lần gần đây nhất trở lại chính là năm năm trước đây.
"Nội địa hiện đang phát triển càng ngày càng tốt, đặc biệt là kỹ thuật Internet rất phát triển, có thể..."
Lâm Kiến Xuân chưa nói xong, thế nhưng Chu Ngọc Quyên rõ ràng hắn có ý gì.
"Uyển Uyển nhất định là đã lập gia đình rồi." Chu Ngọc Quyên lẩm bẩm.
"Đâu chỉ lập gia đình, chắc chắn là đã có con của chính mình rồi." Lâm Kiến Xuân tiếp lời.
"Vậy chúng ta không phải đều là ông ngoại bà ngoại rồi hay sao." Khóe miệng Chu Ngọc Quyên mang theo nụ cười.
Giống như có thể nhìn thấy Uyển Uyển lớn lên, dắt một đứa nhỏ giống hệt nàng khi còn bé và đi về phía mình.
"Đúng đấy, thời gian trôi qua thật nhanh." Lâm Kiến Xuân cúi đầu, dùng cái muôi khuấy nước đậu xanh trong bát.
Thực ra còn có một khả năng, trong lòng hai vợ chồng đều rõ ràng, nhưng xưa nay đều không ai dám nghĩ đến, càng không dám nói ra, nhưng kỳ thực đều rõ ràng trong lòng.
...
"Trên đường nhớ chậm một chút." Chu Ngọc Quyên giúp Lâm Kiến Xuân sửa lại cà vạt.
Sau đó lại nói với tài xế bên cạnh: "A Kiện, lái xe chậm một chút, chăm sóc tốt cho chú Lâm của cháu."
Tài xế Trương Tử Kiện là người Hồng Kông, đã lái xe cho Lâm Kiến Xuân rất nhiều năm.
Từ một người đàn ông tuổi trẻ đến kết hôn sinh con, đều là một tay vợ chồng Lâm Kiến Xuân giúp đỡ.
Có thể nói hai vợ chồng Lâm Kiến Xuân đối với hắn tốt đến không còn gì để nói.
Cộng với hiện tại tìm việc làm ở Hồng Kông không dễ, đối với hắn mà nói thì có một phần công việc vừa thoải mái vừa lương cao như vậy đã là một sự cảm kích không gì sánh được rồi.
"Dì Chu, dì yên tâm, cháu lái xe luôn rất ổn định, nhiều năm như vậy, cháu còn chưa thấy mặt một tờ giấy phạt nào." Trương Tử Kiện nói với dáng vẻ khá là tự hào.
"Đúng rồi, em ngày hôm nay thì sao, có chuẩn bị đi đâu không?" Lâm Kiến Xuân đang chuẩn bị ra cửa đột nhiên xoay người lại hỏi.
"Em đã hẹn với mấy người Lan Anh, ngày hôm nay chuẩn bị đến cục Bảo Lương xem đứa nhỏ." Chu Ngọc Quyên nói.
Lâm Kiến Xuân nghe vậy không cảm thấy ngoài ý muốn, từ khi Chu Ngọc Quyên lên chức bà, nàng thường xuyên đến viện dưỡng lão và viện phúc lợi tham gia các hoạt đồng từ thiện hoặc là nghĩa công.
Lâm Kiến Xuân ngồi ở ghế sau, xe vững vàng đi xuống dưới núi. Tại khúc cua, Lâm Kiến Xuân trong lúc vô tình nhìn thấy có một người trẻ tuổi đứng ở ven đường, đeo hai cái bao, đang tò mò nhìn xung quanh.
Trong lòng hắn không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái, người trẻ tuổi nhìn giống như là khách du lịch, thế nhưng nơi này lại là khu dân cư bán sơn, rất ít du khách có thể tới đây.
"A Kiện..." Lâm Kiến Xuân gọi một tiếng.
Thế nhưng Trương Tử Kiện lại như không nghe thấy, xe trực tiếp lái qua, sau đó mới nói: "Chú Lâm, cháu đã đồng ý với dì Chu, chú cũng đừng làm khó cháu."
"Cháu nha, chú chỉ muốn hỏi một chút xem có phải là lạc đường rồi hay không, nếu tiện thì mang theo một đoạn, dẫn hắn xuống núi."
"Cháu biết chú Lâm là người tốt bụng, nhưng mà xã hội bây giờ rất loạn, ai biết có phải là kẻ xấu hay không."
"Không thể nào." Lâm Kiến Xuân liếc mắt nhìn qua kính chiếu, liền thấy người trẻ tuổi kia đang đứng ở phía sau nhìn xe của hắn, trong lòng không khỏi cảm thấy hơi phức tạp.
Hắn lớn tuổi như vậy rồi, thực ra kinh nghiệm nhiều hơn nhiều so với Trương Tử Kiện. Nhưng mà sau khi người già rồi thường sẽ không nghĩ mọi chuyện quá phức tạp giống như là người trẻ tuổi.
Có lẽ đây gọi là trở về nguyên dạng đi.
...
Chu Ngọc Quyên và Tạ Lan Anh đi tới một nhà trẻ có tên là Bảo Lương.
Tạ Lan Anh là em dâu của Chu Ngọc Quyên, cũng chính là vợ của Chu Chính Quốc.
Hai người mua một ít sách tranh và đồ chơi mang tới.
Các nàng không phải là lần đầu tiên đến, bọn nhỏ thấy các nàng thì đều rất vui.
Nhìn thấy Chu Ngọc Quyên, đều gọi nàng là bà Chu, vây quanh nàng nhảy nhót liên hồi, rất là vui mừng.
Chu Ngọc Quyên cũng rất yêu thích bọn nhỏ.
"Tu Minh, cháu lại cao lên rồi?"
"Minh Hiên có phải là mập lên không, không thể ăn thịt nữa, nếu không sẽ biến thành nhóc mập."
"Tiểu Nhiễm, nhìn thấy bà Chu, làm sao lại không chào vậy?"
...
Chu Ngọc Quyên khom người, sờ sờ đầu của bạn nhỏ này, nắn mặt của bạn nhỏ kia, nhỏ giọng nói chuyện với bọn trẻ.
Đúng lúc này, nàng nhìn thấy trên trên bậc thang cạnh bồn hoa không xa có một cô bé, trong tay cầm một cái trống bỏi, tay còn lại cầm theo một cái đèn lồng màu đỏ, ngơ ngác mà nhìn nàng.
Không, cũng không thể nói là nhìn nàng, trên mặt nàng có che một cái khăn lụa màu đỏ, chỉ là mặt hướng về phía nàng mà thôi.
Thế nhưng nàng có một loại cảm giác bé gái kia chính là đang nhìn nàng.
Nàng mơ hồ cảm thấy có điểm không đúng, có loại cảm giác quen thuộc không tên, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ xem là mới tới.
Thế là hỏi đứa trẻ lớn nhất là Tu Minh: "Tu Minh, cô bé kia là mới tới sao? Ánh mắt của nàng bị sao vậy?"
"Không có, gần đây không có bạn nhỏ nào mới tới cả, hơn nữa nơi đó cũng không có người nha." Vệ Tu Minh nghi ngờ nói.
"Hả?" Chu Ngọc Quyên ngẩng đầu nhìn lại, trên bậc thang kia nào có cô bé nào.
"Nhưng mà vừa nãy thật sự có một cô bé ngồi ở chỗ đó, tóc búi cao, mặc quần yếm màu đỏ, áo thun màu trắng viền lam..."
Chu Ngọc Quyên càng nói sắc mặt càng trở nên trắng xám...
------
Dịch: MBMH Translate