Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 359 - Chương 359: Các Người Là Ba Mẹ Của Con Sao?

Chương 359: Các Người Là Ba Mẹ Của Con Sao? Chương 359: Các Người Là Ba Mẹ Của Con Sao?

"Chị, chị làm sao thế?"

Tạ Lan Anh đang nói chuyện cùng với những người khác thấy sắc mặt của Chu Ngọc Quyên tái nhợt ngồi trên bậc thang cạnh bồn hoa thì vội vàng đi tới.

Chu Ngọc Quyên vẫn ngơ ngác mà ngồi ở chỗ đó không nói lời nào, Tạ Lan Anh càng cảm thấy lo lắng.

"Chị có phải là cảm thấy khó chịu ở chỗ nào hay không, em đưa chị đi bệnh viện kiểm tra một hồi." Tạ Lan Anh có chút lo lắng hỏi.

Nói xong liền muốn đưa tay đỡ Chu Ngọc Quyên.

Chu Ngọc Quyên cuối cùng cũng phản ứng lại, một phát bắt được tay của Tạ Lan Anh, kích động nói: "Chị thấy Uyển Uyển rồi, chị thấy Uyển Uyển rồi..."

"Uyển Uyển?" Tạ Lan Anh nghe vậy thì sửng sốt một chút mới phản ứng được.

Nàng chưa từng thấy Uyển Uyển, khi đó nàng còn chưa kết hôn với Chu Chính Quốc, nhưng mà nàng đã từng xem ảnh của Uyển Uyển.

Chồng của nàng từng kinh doanh ở nội địa mấy năm, đã tốn không ít tài lực để tìm kiếm Uyển Uyển, nàng là có biết.

Chỉ có điều cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì.

"Chị nhìn thấy ở đâu vậy, làm sao chị biết nàng chính là Uyển Uyển?" Tạ Lan Anh hỏi.

Uyển Uyển năm nay đã hơn ba mươi tuổi, cũng không biết đã biến thành dáng vẻ gì. Nàng không quá tin tưởng rằng Chu Ngọc Quyên vừa nhìn đã có thể nhận ra Lâm Uyển Uyển sau khi lớn lên.

"Ở chỗ này." Chu Ngọc Quyên kích động nói.

"Nó nho nhỏ, ngồi ở chỗ này nhìn chị, một tay cầm một cái đèn lồng nhỏ, một tay thì cầm cái trống bỏi. Nàng để tóc búi, mặc quần yếm màu đỏ..."

"Áo thun màu trắng viền lam, đầu tròn giày da nhỏ." Chu Ngọc Quyên còn chưa nói hết, Tạ Lan Anh đã cướp lời.

Bởi vì đây là bộ quần áo mà Uyển Uyển mặc trước khi mất tích.

Xem ra chị là quá nhớ Uyển Uyển cho nên mới sinh ảo giác.

"Đúng, chính là như vậy, nhưng mà trên mặt nó có che một cái khăn lụa màu đỏ, đây là tại sao chứ?" Chu Ngọc Quyên đầu tiên là lộ ra nụ cười mừng rỡ, sau đó liền nhíu mày.

"Nếu như vừa nãy còn ở đây, vậy khẳng định chính là bạn nhỏ trong sân. Chị đi tìm tìm viện trưởng hỏi một chút." Tạ Lan Anh đề nghị.

"Đúng, đi hỏi một chút, viện trưởng nhất định biết." Chu Ngọc Quyên nghe vậy thì mừng rỡ đứng lên.

Sau đó chạy chậm đi tìm viện trưởng.

Nhìn bóng lưng đi xa của nàng, Tạ Lan Anh thở dài.

Làm sao có khả năng là Uyển Uyển được, cho dù phải thì lúc này đã qua bao nhiêu năm rồi, Uyển Uyển làm sao có khả năng vẫn còn con nít?

Sau đó nàng lấy điện thoại di động ra, gọi ra ngoài.

"Anh rể..."

...

"Lan Anh, là chị nhìn lầm sao?" Chu Ngọc Quyên hỏi Tạ Lan Anh.

Nàng đã chứng thực với viện trưởng, gần đây không có đứa nhỏ nào tới, càng không có đứa nhỏ nào giống như nàng miêu tả.

Sau khi Chu Ngọc Quyên tỉnh táo lại, cũng phản ứng lại, làm sao có khả năng là Uyển Uyển được chứ?

Uyển Uyển đã lớn rồi, không, nhất định đã là người làm mẹ, đã không phải còn trẻ nhỏ nữa rồi.

Nhưng mà trước mắt lại rất chân thực.

"Nhất định là chị nhìn lầm rồi. Chị, chị gần đây đại khái là quá mệt nhọc rồi. Nếu không chị đi tìm bác sĩ Kim nhìn một chút?" Tạ Lan Anh đề nghị.

Bác sĩ Kim chính là bác sĩ tư nhân của hai nhà bọn họ, cũng là giáo sư của Lâm Trạch Vũ.

"Không cần, em không phải nói muốn đến trung tâm thương mại Lợi Viên sao? Chị đi cùng em một chuyến." Chu Ngọc Quyên nói.

"Vẫn là không được, em vừa nãy gọi điện thoại hỏi qua rồi. Chiếc túi xách mà em nhìn trúng hiện tại không còn hàng, đi cũng là một chuyến tay không. Hay là đến nhà chị ngồi một chút đi, em muốn nếm thử tay nghề của Ngô mụ." Tạ Lan Anh nói.

Chu Ngọc Quyên nghe vậy cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp để tài xế lái xe về Vịnh Thâm Thủy.

Đợi đến nhà, phát hiện không chỉ có chồng Lâm Kiến Xuân trở về mà ngay cả em trai Chu Chính Quốc đều lại đây rồi.

Hai người này đều là người bận bịu, buổi trưa đều sẽ không trở về, hiện lại cùng nhau trở về, không cần nói cũng biết rồi.

Nàng liếc mắt nhìn Tạ Lan Anh bên cạnh.

"Chị, anh rể và Chính Quốc cũng là lo lắng cho chị." Tạ Lan Anh cười làm lành nói.

Nơi này không thể không giải thích một chút, không chỉ Lâm gia, mà ngay cả là Chu gia thì đều là Chu Ngọc Quyên lớn nhất.

Có chuyện như vậy, là bởi vì một người yêu vợ, vợ chồng già mấy chục năm.

Một người thì kính trọng chị gái, chị gái nói một không hai.

Bởi vì một số nguyên nhân năm đó cho nên cha của Chu Chính Quốc đi rồi Hồng Kông một mình, mẹ mất sớm, là chị gái nuôi hắn lớn.

Chu Ngọc Quyên là chị gái của hắn, không, nói là mẹ có lẽ càng thích hợp hơn một chút.

Sau đó cha Chu trở về từ Hồng Kông, muốn đón hai người bọn họ đi, thế nhưng Chu Ngọc Quyên đã lớn rồi, không đồng ý, ở lại Hạ Kinh. Mà Chu Chính Quốc thì theo cha đến Hồng Kông.

Cho nên Chu Chính Quốc luôn luôn kính trọng người chị này, rất là nghe lời Chu Ngọc Quyên.

"Ngọc Quyên, em không sao chứ?" Lâm Kiến Xuân đi tới, lo lắng hỏi.

"Các người không nên nghe Lan Anh nói mò. Em rất tốt, có lẽ thật sự chỉ là em nhìn lầm rồi." Chu Ngọc Quyên nói.

Sau đó nàng ngồi xuống ở trên ghế sô pha.

Chu Chính Quốc rót chén nước rồi đưa cho nàng: "Chị, em nghe anh rể nói rồi, tết năm nay, em sẽ quay về cùng chị và anh. Nội địa hiện tại phát triển cực kỳ tốt, lần này chúng ta nhất định sẽ tìm được Uyển Uyển..."

"Ai." Chu Ngọc Quyên thở dài, nàng cũng biết, đã nhiều năm như vậy rồi, hi vọng cũng không lớn.

Nàng nhận cốc, hơi ngước cổ đang chuẩn bị uống một hớp.

Sau đó nàng liền nhìn thấy một cô bé đang ngồi phía sau lan can tầng hai của biệt thự, đang nhìn nàng.

Nàng ngây người.

Mọi người cũng có phản ứng, ngẩng đầu nhìn lại.

"Uyển Uyển?"

Chu Ngọc Quyên kích động gọi một tiếng, cái ly trong tay bộp một tiếng, rơi xuống trên mặt đất vỡ tan.

Cô gái trên lầu giống như bị chấn kinh, đột nhiên biến mất vô ảnh vô tung.

"Uyển Uyển?" Chu Ngọc Quyên bỗng đứng lên, chạy như điên lên trên lầu.

Nhưng mà trên đó chỉ là một mảnh hành lang trống rỗng, làm gì có bóng người nào.

Lúc này mọi người đều chạy tới.

Lâm Kiến Xuân đi tới đỡ lấy Chu Ngọc Quyên đang kích động.

"Uyển Uyển, là Uyển Uyển có đúng hay không? Các người đều nhìn thấy đúng không? Là Uyển Uyển có đúng hay không?" Chu Ngọc Quyên kích động kéo Lâm Kiến Xuân.

Sau đó lại có chút sốt sắng mà quay sang hỏi hai vợ chồng Chu Chính Quốc.

Mọi người cùng nhau gật gật đầu, vừa nãy bọn họ cũng đã nhìn thấy rồi, chỉ có điều nhìn không rõ lắm.

Chu Chính Quốc há miệng, muốn nói chuyện, nhưng ngẫm lại lại nuốt trở vào.

Vừa nãy hắn quả thực nhìn thấy Uyển Uyển rồi, dáng vẻ rất giống với trong hình, nhưng mà biểu hiện của nàng có chút không giống với người.

Người Hong Kong vô cùng tin những thứ này, hắn chuẩn bị sau này sẽ tìm đại sư tới xem một chút.

Chu Ngọc Quyên thấy mọi người gật đầu, trên mặt nàng lập tức lóe lên tia sáng kích động.

Nàng đẩy cửa một gian phòng rồi hô hoán.

"Uyển Uyển, con ở đâu, con nhanh đi ra một chút đi, đi ra đi, là mẹ đây..."

"Ngọc Quyên, được rồi, không nên như vậy."

Lâm Kiến Xuân muốn tỉnh táo một chút, hơn nữa vừa nãy hắn chỉ là liếc mắt một cái, lại có lan can che chắn, căn bản không thấy quá rõ, sau đó người liền biến mất .

"Là Uyển Uyển sao, Uyển Uyển trở về rồi, Uyển Uyển của mẹ..." Chu Ngọc Quyên căn bản không nghe hắn, điên cuồng hô hoán, tìm kiếm.

Lâm Kiến Xuân liếc mắt ra hiệu cho Chu Chính Quốc, hai người cùng tiến lên đỡ Chu Ngọc Quyên, đưa nàng xuống dưới lầu.

"Ngọc Quyên, em bình tĩnh một chút, nếu đúng là Uyển Uyển, nàng mà muốn gặp chúng ta thì nhất định sẽ xuất hiện."

"Uyển Uyển vì sao lại không muốn gặp em chứ? Nó có phải là đang trách em, oán em không? Xin lỗi, là mẹ không coi kỹ con..." Chu Ngọc Quyên bi thương nói.

Sau đó nàng nhớ tới cái gì, một phát bắt được Lâm Kiến Xuân bên người, kích động hỏi: "Uyển Uyển nó... Nó..."

Nàng cũng phản ứng lại, cả người trực tiếp ngây người.

Sau đó hai tay bụm mặt, thân thể run rẩy, hai vai run run, không tiếng động mà nức nở.

"Uyển Uyển, bảo bối của mẹ." Nàng lẩm bẩm.

Lâm Kiến Xuân đưa tay nhẹ nhàng ôm vai nàng, đang chuẩn bị an ủi, sau đó thì sửng sốt.

Bởi vì ở sô pha đối diện, có một cô bé mang theo theo đèn lồng, đang "Nhìn" bọn họ.

"Các người là ba mẹ của con sao?" Nàng nhỏ giọng hỏi.

"Uyển... Uyển..." Lâm Kiến Xuân run cầm cập, giọng điệu run rẩy nói không nên lời.

Chu Ngọc Quyên ngẩng đầu lên, liếc mắt liền thấy con gái mà mình ngày nhớ đêm mong đang đứng ở đối diện.

"Các người là ba mẹ của con sao?" Uyển Uyển lại nhỏ giọng hỏi.

Bọn họ trông có chút không với ba mẹ trong trí nhớ của nàng, cho nên nàng rất là nghi hoặc.

"Uyển Uyển." Chu Ngọc Quyên trực tiếp xông qua, thiếu chút bị vấp ngã.

Thế nhưng nàng đã không còn quản được nhiều như vậy, đưa tay muốn kéo người qua.

Thân thể Uyển Uyển nhẹ nhàng lui về sau, né tránh.

"Người là mẹ sao?" Sau đó nghi hoặc hỏi.

"Là mẹ đây, Uyển Uyển, con không nhìn ra được mẹ sao?" Chu Ngọc Quyên kích động nói.

Nàng duỗi tay áo ra, lau nước mắt, để con gái có thể thấy rõ mặt của nàng.

Sau đó phảng phất như nhớ tới cái gì, nàng vén tay áo lên...

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment