Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 360 - Chương 360: Con Rất Là Vui Vẻ.

Chương 360: Con Rất Là Vui Vẻ. Chương 360: Con Rất Là Vui Vẻ.

Chu Ngọc Quyên vén tay áo lên, ở trên cánh tay trái của nàng có một cái bớt hình cá nhỏ.

"Con nhìn xem, Uyển Uyển cũng có một cái giống hệt với mẹ có đúng hay không?" Chu Ngọc Quyên chảy nước mắt, nhìn Uyển Uyển với vẻ mặt chờ đợi.

Uyển Uyển ngẩn ngơ, sau đó nhét trống bỏi trên tay trái vào trong túi trước ngực.

Tuy rằng không thể lắc, thế nhưng nàng yêu thích cảm giác cầm đồ trong tay, điều này làm cho nàng càng có cảm giác an toàn hơn.

Nàng duỗi tay nhỏ ra, kéo ông tay áo lên, sau đó cũng lộ ra một cái bớt nhỏ hình con cá.

"Hì hì, hai chúng ta giống nhau, người là mẹ con." Uyển Uyển vui vẻ nói.

"Mẹ đương nhiên là mẹ con. Con là Uyển Uyển của mẹ, bảo bối của mẹ..." Chu Ngọc Quyên ngồi xổm người xuống, cố nén nước mắt, quan sát tỉ mỉ con gái.

"Mẹ biến thành bà nội rồi." Uyển Uyển duỗi tay nhỏ ra, nhẹ nhàng chạm lên gò má của Chu Ngọc Quyên.

"Bởi vì mẹ già rồi." Chu Ngọc Quyền đưa mặt kề sát tay nhỏ của nàng, run rẩy nói.

Lúc này Chu Ngọc Quyên đang cố nén nước mắt.

Nàng đã già rồi, Uyển Uyển làm sao có khả năng vẫn còn là dáng vẻ khi còn bé đây. Cho nên... cho nên...

"Mẹ."

"Ai."

"Con rất nhớ người, rất nhớ rất nhớ người, tìm mẹ đã lâu thật lâu rồi..." Uyển Uyển oan ức nói.

Nước mắt thấm ướt khăn lụa, chảy xuống theo khe hở.

Chu Ngọc Quyên cũng không nhịn được nữa, ôm Uyển Uyển vào trong lòng, khóc lớn rồi nói: "Mẹ cũng nhớ Uyển Uyển, rất nhớ Uyển Uyển nhà chúng ta..."

Lâm Kiến Xuân đi tới, quỳ trên mặt đất, nhìn con gái gối lên trên vai Chu Ngọc Quyên rồi khóc lớn.

Run rẩy đưa tay ra, sờ mặt nhỏ của nàng.

"Uyển Uyển?" Hắn run rẩy hỏi.

Uyển Uyển nghe tiếng, ngẩng đầu lên "Nhìn" hắn, nhẹ nhàng gọi một tiếng "Ba."

Uyển Uyển nhận ra Lâm Kiến Xuân, tuy rằng ba ba đã biến thành ông lão mập mạp, thế nhưng nàng vẫn nhận ra được.

"Uyển Uyển." Tay Lâm Kiến Xuân run run, nhẹ nhàng xoa xoa đầu của Uyển Uyển.

Cảm giác ấm áp quen thuộc, thời gian giống như chảy ngược, lại trở về thời gian ngọt ngào mà vui vẻ trước kia.

"Ba ba... Ba ba rất nhớ con, mỗi ngày đều nhớ Uyển Uyển nhà chúng ta, nhớ Uyển Uyển nhà chúng ta chạy đi đâu rồi? Làm sao lại không tìm được cơ chứ?" Lâm Kiến Xuân vừa chảy nước mắt vừa nói.

Chu Chính Quốc đứng lên, nhẹ nhàng đi tới, Tạ Lan Anh nhẹ nhàng kéo cánh tay của hắn, chuyện xảy ra trước mắt thực sự quá quỷ dị rồi, nàng không muốn chồng mình mạo hiểm như vậy.

Chu Chính Quốc quay đầu lại liếc nàng một cái, Tạ Lan Anh bất đắc dĩ buông tay ra, suy nghĩ một chút rồi đứng dậy đi theo phía sau hắn.

Chu Chính Quốc phát hiện ra, quay đầu lại, lộ ra một nụ cười, đưa tay kéo nàng, cũng ngăn nàng ở sau lưng mình.

"Được rồi, Uyển Uyển không khóc nữa, không khóc..." Chu Ngọc Quyên thả con gái ra, lau nước mắt trên mặt mình, còn luống cuống tay chân lau nước mắt cho Uyển Uyển.

"Đúng, không khóc rồi, hẳn là... Hẳn là nên vui mừng mới đúng, ba mẹ cuối cùng cũng nhìn thấy Uyển Uyển nhà chúng ta rồi." Lâm Kiến Xuân nói.

"Hừm, con tìm ba mẹ đã thật lâu thật lâu, nhưng mà đều không có tìm được các người..." Uyển Uyển nghẹn ngào nói.

Nước mắt chảy dọc theo khăn lụa, đến mức khăn lụa đã bị thấm ướt từ sớm.

"Không khóc nữa, không khóc nữa, ba mẹ cũng đã đi tìm Uyển Uyển nhà chúng ta thật lâu, để mẹ ngắm nghía con cẩn thận, nhìn Uyển Uyển nhà chúng ta một chút." Chu Ngọc Quyên duỗi tay sờ soạng gương mặt nhỏ của nàng.

Thấy khăn lụa trên mặt đều ướt đẫm rồi, nàng không chút suy nghĩ, trực tiếp đưa tay lấy xuống.

Sau đó...

"A..." Chu Ngọc Quyên vốn đang ngồi xổm sợ đến mức đặt mông ngồi trên mặt đất.

Lâm Kiến Xuân bên cạnh cũng không khá hơn chút nào.

Chu Chính Quốc và Tạ Lan Anh đang đi lên phía trước cùng dừng bước, sợ đến mức tim đều sắp nhảy tới cổ họng.

Uyển Uyển duỗi tay nhỏ ra lau nước mắt một cái, nhìn thấy vẻ mặt kinh hoàng của Lâm Kiến Xuân và Chu Ngọc Quyên.

Nàng cúi đầu liếc mắt nhìn khăn lụa rơi trên mặt đất, như hiểu ra cái gì.

Nước mắt vốn dĩ sắp dừng lại lại chảy xuống, nàng cúi đầu, xẹp miệng nhỏ, rất oan ức hỏi: "Con có phải là doạ đến các người rồi? Con có phải là rất đáng sợ hay không?"

Nói xong, nàng cúi người xuống, nhặt đèn lồng nhỏ và khăn lụa trên đất lên.

Sau đó ngẩng đầu lên, nhỏ giọng nói một tiếng, "Đúng... Xin lỗi."

Lại nhanh chóng cúi đầu, xoay người đi.

"Con... Con... Con đi đây, con muốn đi tìm ông chủ rồi, ô ô ô..."

Đúng lúc này, Chu Ngọc Quyên bỗng ôm nàng thật chặt từ phía sau lưng, ôm nàng vào trong lòng.

"Uyển Uyển, Uyển Uyển của mẹ, con không cần đi, con không nên rời khỏi mẹ..." Chu Ngọc Quyên vừa khóc vừa nói, chết cũng không buông tay.

"Mẹ... Mẹ, con rất đáng sợ, mọi người đều rất sợ con, ô ô ô..." Uyển Uyển khóc lớn.

"Mẹ không sợ, mẹ không sợ. Con là bảo bối của mẹ, sao mẹ có thể sợ bảo bối được chứ..." Chu Ngọc Quyên xoay người nàng lại, nhìn chằm chằm vào gương mặt nhỏ của nàng.

Đây là con gái nàng nha.

Nàng làm sao lại sợ con gái của chính mình được chứ?

Cho dù nó có biến thành dáng vẻ gì đi chăng nữa.

Lúc này Lâm Kiến Xuân cũng lấy lại sức, bọn họ vừa nãy chỉ là đột nhiên bị làm cho sợ mà thôi.

"Uyển Uyển, sao con lại biến thành như vậy, làm sao biến thành như vậy rồi?" Lâm Kiến Xuân xoa xoa gương mặt nhỏ của nàng, cả người run rẩy.

"Chú người xấu móc con mắt của con, như vậy con sẽ không nhìn thấy đường, sẽ không tìm được ba mẹ nữa rồi..." Uyển Uyển nghẹn ngào nói.

Lâm Kiến Xuân nghe vậy thì sững sờ, sau đó phát ra một tiếng kêu thảm thiết, ôm đầu ngã quỵ ở trên mặt đất, tàn nhẫn mà đụng vào mặt đất. Tim của hắn như bị kéo nát tan, càng có một cỗ lửa giận không chỗ phát tiết, khiến hắn cảm giác sắp nổ tung.

Còn Chu Ngọc Quyên bên cạnh đã ngất đi.

"Chị." Chu Chính Quốc vội vàng tiến lên.

Nhìn mẹ té xỉu trên đất, Uyển Uyển bị doạ cho sợ rồi, nàng vẫn là trẻ con, không biết đã xảy ra cái gì, cho rằng là do mình sai.

Nàng căng thẳng nói: "Mẹ... Người làm sao rồi? Hu hu... Xin lỗi... Con không phải là đứa trẻ ngoan..."

Nàng khóc lóc xoay người lại muốn chạy, nàng muốn đi tìm ông chủ, ông chủ không sợ nàng, rất yêu thích nàng.

Thế nhưng nàng lại bị Lâm Kiến Xuân kéo lại.

"Uyển Uyển, không phải con sai. Con là bé ngoan của ba mẹ, con không cần đi..."

Lâm Kiến Xuân ngẩng đầu lên, trên trán hắn xanh tím một mảnh, sưng lên một cục lớn, cú đụng vừa nãy quả thực là không nhẹ.

"Ba... Ba..." Uyển Uyển nghẹn ngào kêu lên.

"Ai." Lâm Kiến Xuân đáp một tiếng.

Rồi ôm nàng vào trong ngực của mình.

"Con là con gái của ba, là bảo bối của ba, không quản con biến thành dáng vẻ gì. Ba ba đều sẽ không ghét bỏ, ba ba đều yêu con."

Cả người Lâm Kiến Xuân run rẩy, nhìn thấy hốc mắt đen ngòm kia của con gái, hắn có một loại cảm giác sắp ngất đi.

"Ba ba, người có đau hay không?" Uyển Uyển duỗi tay nhỏ ra, nhẹ nhàng đụng lên trán Lâm Kiến Xuân một cái, thế nhưng rất nhanh đã rụt trở lại.

"Nếu như ba đau, con sẽ thổi phù phù cho ba, ba sẽ không đau nữa."

Uyển Uyển đem đầu đến gần, nhẹ nhàng thổi thổi.

"Còn đau không?"

"Không... Không đau." Lâm Kiến Xuân nói.

Trên đầu hắn là không đau, nhưng mà tim lại đau giống như là kim đâm.

Chút đau ấy của hắn thì tính là gì, con mắt nên có Uyển Uyển không biết sẽ đau bao nhiêu.

Súc sinh, súc sinh, làm sao có thể đối xử như vậy với một đứa bé...

Lúc này, Chu Ngọc Quyên vừa ngất đi đã tỉnh lại.

"Uyển Uyển, bảo bối của mẹ." Nàng liên tục nhích tới gần, đoạt lấy Uyển Uyển trong lồng ngực của Lâm Kiến Xuân, ôm vào trong ngực của chính mình.

"Bảo bối của mẹ nha, làm sao có thể như vậy? Làm sao có thể đối với con gái của mẹ như vậy..." Nàng gào khóc.

Hai mắt của Chu Chính Quốc đỏ chót, nắm chặt nắm đấm, Tạ Lan Anh phía sau cũng đang không ngừng lau nước mắt.

"Mẹ, không khóc nữa, con tìm được mẹ rồi..."

Uyển Uyển ôm cổ của nàng, tay nhỏ nhẹ nhàng vỗ lưng của nàng, nghẹn ngào nói.

Mình tìm được ba mẹ của mình rồi.

Mình rất là vui vẻ nha.

Ô ô ô...

Con thật sự rất vui vẻ.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment