Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 361 - Chương 361: Nghi Hoặc.

Chương 361: Nghi Hoặc. Chương 361: Nghi Hoặc.

"Ăn từ từ, còn có rất nhiều, đều cho Uyển Uyển nhà chúng ta."

Uyển Uyển nghe vậy thì ngẩng đầu lên nhìn nàng, khóe miệng lộ ra một nụ cười lớn.

Chu Ngọc Quyên ôn nhu nhạt đi hạt dưa hấu dính trên mặt nàng.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn dính đầy nước dưa hấu màu đỏ nhạt, nhìn qua có chút bẩn.

Thế nhưng trong lòng của Chu Ngọc Quyên lại vô cùng thỏa mãn, cho dù hai con mắt của con gái chỉ còn dư lại hai cái lỗ thủng đen.

Nhưng ở trong mắt Chu Ngọc Quyên thì con gái vẫn đáng yêu như vậy.

Nhìn kỹ, nhìn lâu, cũng không còn doạ người nữa.

Lâm Kiến Xuân nói chuyện điện thoại xong đi trở về, ngồi xuống ở bên cạnh Uyển Uyển.

Bởi vì mấy người Chu Chính Quốc lại đây, cho nên để cho Dì Ngô lại đi mua một ít thức ăn trở về, vừa lúc người không ở nhà.

Hắn gọi điện thoại cho Dì Ngô, trực tiếp cho nàng nghỉ, bảo nàng đi về nhà, lại đi ra bên ngoài bảo tài xế Trương Tử Kiện trở về nhà.

Lâm Kiến Xuân ngồi xuống rồi rút ra một tờ giấy, cẩn thận lau gương mặt nhỏ giúp Uyển Uyển.

Trong nhà không có trẻ con cho nên không có đồ ăn vặt gì, thế nhưng lại không thiếu hoa quả.

Bi thương xong, khóc xong, đau xong, tức giận xong, cuối cùng tỉnh táo lại, người một nhà ngồi ở trên ghế sô pha, lúc này trong lòng bọn họ đang có vô số nghi hoặc.

Hai vợ chồng Chu Chính Quốc không đi, ngồi ở sô pha đối diện, Tạ Lan Anh ngồi sát bên Chu Chính Quốc, kéo cánh tay của hắn.

"Uyển Uyển." Lâm Kiến Xuân ôn nhu gọi một tiếng.

"Hả?"

Uyển Uyển đáp một tiếng, ngước cổ nhìn hắn, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, phảng phất như đang hỏi, gọi con làm gì thế?

Nhưng mà nhìn thấy hốc mắt đen ngòm của Uyển Uyển, Lâm Kiến Xuân liền cảm thấy tim đau.

Hắn còn nhớ trước đây, Uyển Uyển có một đôi mắt to vô cùng linh động, lông mi thật dài, rất giống Chu Ngọc Quyên lúc còn trẻ.

Mỗi lần gọi nàng,đôi mắt to của nàng nhìn sang, không cần mở miệng đã có thể biểu đạt ý nghĩ của nàng, phảng phất như biết nói chuyện.

Lâm Kiến Xuân nắm thật chặt nắm đấm, sau đó nở một nụ cười: "Uyển Uyển... Con có phải là có thể thấy được hay không?"

Nếu như bọn họ nói chuyện, Uyển Uyển có thể dựa vào âm thanh nhìn sang, như vậy vừa nãy nàng nói bọn họ già rồi, còn có khom lưng nhặt khăn lụa và đèn lồng trên đất, hỏi hắn trán có đau hay không, đây tuyệt đối không phải là thức có thể nhận biết bằng âm thanh.

Uyển Uyển nghe vậy thì cao hứng gật gật đầu, sau đó vui vẻ nói: "Ba ba, con có phải là rất lợi hại hay không?"

"Đúng... Đúng vậy? Kia Uyển Uyển rất là lợi hại." Lâm Kiến Xuân sờ sờ đầu của nàng rồi nói.

Trên thực tế hắn rất muốn hỏi Uyển Uyển, nàng không có mắt, vì sao vẫn có thể nhìn thấy.

Nhưng mà lại sợ động đến tâm linh nhỏ yếu của con gái.

"Hi hi, ông chủ cũng nói con thật là lợi hại nhất." Uyển Uyển nghe vậy thì hài lòng gật đầu.

"Ông chủ?"

Mọi người đều chú ý tới cái từ này, trước cũng nghe Uyển Uyển nhắc qua, nói muốn đi tìm ông chủ.

"Uyển Uyển, có thể nói cho mẹ biết, ông chủ là ai không?"

"Ông chủ chính là ông chủ nha." Uyển Uyển nói.

"Vậy vì sao con lại gọi hắn là ông chủ?" Lâm Kiến Xuân chen vào.

Uyển Uyển nghiêng đầu suy nghĩ một chút, "Ông chủ bảo con gọi là ông chủ. Ông chủ nói em Huyên Huyên cũng gọi anh ấy như vậy."

Vợ chồng Lâm Kiến Xuân nghe vậy liếc mắt nhìn nhau, Uyển Uyển quá nhỏ, xem ra là không hỏi được cái gì.

"Vậy ông chủ của các con làm cái gì?"

Lâm Kiến Xuân suy nghĩ một chút, đổi lời giải thích. Hắn lo lắng ông chủ trong miệng Uyển Uyển không phải người tốt lành gì, nếu không có ai lại để cho trẻ nhỏ gọi mình là ông chủ chứ.

"Ông chủ là tiếp dẫn đại nhân, là người giúp con hoàn thành tâm nguyện." Uyển Uyển nói.

"Tiếp dẫn đại nhân? Vậy thì là cái gì?" Chu Ngọc Quyên nghi hoặc mà hỏi.

"Chính là thần tiên đó, thần tiên giúp Uyển Uyển hoàn thành tâm nguyện, còn làm đồ ăn cho con, đối với con rất tốt." Uyển Uyển vui vẻ nói.

Cao hứng đến nỗi đá chân lung tung.

"Thần tiên?" Chu Chính Quốc ngồi ở phía đối diện kinh ngạc thốt lên một tiếng.

Phía trên thế giới này thật sự có thần tiên sao?

Nhưng mà Chu Ngọc Quyên thì lại để ý đến tâm nguyện của Uyển Uyển hơn.

"Uyển Uyển có tâm nguyện gì, có thể nói cho ba mẹ không. Ba mẹ sẽ giúp con." Chu Ngọc Quyên ôm lấy nàng, để cho nàng ngồi ở trên đùi của chính mình, ôn nhu nói.

"Tâm nguyện của con chính là tìm được ba mẹ và bà nội nha."

Uyển Uyển nói xong, sau đó vẻ mặt âm u mà cúi thấp đầu: "Con tìm thật lâu, thật lâu đấy..."

"Xin lỗi, phải là ba mẹ đi tìm con mới đúng." Chu Ngọc Quyên ôm nàng vào trong lòng, trong lòng cảm thấy chua xót không gì sánh được, nghẹn ngào nói.

"Mẹ đừng buồn nữa, con đã tìm được các người rồi. Con còn tìm được bà nội rồi, ha ha."

Vợ chồng Lâm Kiến Xuân nghe vậy thì liếc mắt nhìn nhau, không khỏi giật mình.

Bà nội đã qua đời bao nhiêu năm rồi, làm sao có khả năng tìm được.

Sắc mặt của Chu Chính Quốc đối diện cũng không khá hơn bao nhiêu.

Lúc chôn cất bà nội Đường Vệ Hồng, hắn có ở đó.

Đúng lúc này, Uyển Uyển nhẹ nhàng đẩy Chu Ngọc Quyên đang ôm mình ra, móc móc trong túi trước ngực, móc ra cái trống bỏi của nàng.

"Hi hi, bà nội đưa cho con, bà nói con là bé ngoan." Uyển Uyển vui vẻ nói.

Sau đó muốn lắc trống bỏi trong tay, nhưng nhớ tới lời dặn của Hà Tứ Hải thế là lại nhịn xuống.

"Uyển Uyển, có thể cho ba ba nhìn một chút không?" Sắc mặt của Lâm Kiến Xuân có chút tái nhợt, hỏi.

Trống bỏi này mang đến cho hắn một cảm giác vô cùng quen thuộc.

"Được nha, nhưng mà ba lắc không vang đâu. Đây là trống bỏi của con, chỉ có con mới có thể lắc nó... Hừm, không đúng, còn có em Huyên Huyên và ông chủ nữa." Uyển Uyển đắc ý nói.

Sau đó đưa trống bỏi cho Lâm Kiến Xuân.

Lâm Kiến Xuân quan sát tỉ mỉ trống bỏi trong tay, vẻ mặt lại càng thêm trắng xám.

Chu Ngọc Quyên bên cạnh cũng nghĩ tới, trước khi bà nội qua đời xác thực có một cái trống bỏi như vậy, nói là mua cho Uyển Uyển, sau đó được chôn theo tro cốt của nàng.

"Vậy bà nội đâu rồi?" Lâm Kiến Xuân trả trống bỏi trong tay lại cho Uyển Uyển, trúc trắc hỏi.

Uyển Uyển thuận tay nhận trống bỏi rồi cất lại vào trong túi trước ngực.

"Bà nội đi Minh Thổ nha, bà nội vẫn luôn chờ đợi Uyển Uyển đây. Bà chờ con ở hẻm Xuân Phong."

Bà nội vẫn chờ nàng, điều này làm cho Uyển Uyển không cảm thấy mình bị vứt bỏ, cho nên rất hài lòng.

Hẻm Xuân Phong chính là con hẻm mà Uyển Uyển bị lạc.

Kết hợp với Minh Thổ mà Uyển Uyển nói tới, Lâm Kiến Xuân đại khái cũng rõ ràng một ít.

"Mẹ ~."

Lâm Kiến Xuân ôm mặt, cảm giác hối hận không gì sánh được, những năm này vì sao mình lại không trở về nhiều một chút chứ.

"Kiến Xuân..." Chu Ngọc Quyên ở bên cạnh thở nhẹ một tiếng, rất là lo lắng.

"Anh không có chuyện gì, anh không có chuyện gì..." Lâm Kiến Xuân xoa mặt, cố nén bi thương.

"Ông chủ nói, con là bé ngoan nghe lời, chờ có thời gian sẽ mang con đi Minh Thổ thăm bà nội nha. Con chính là bé ngoan đó." Uyển Uyển đắc ý nói.

Lúc bà nội đi, nàng cũng rất là thương tâm, thế nhưng ông chủ đáp ứng sẽ dẫn nàng đi tìm bà nội, nàng liền không cản thấy buồn nữa.

Nghe Uyển Uyển nói, mọi người có chút bừng tỉnh, Uyển Uyển có lẽ đã thật sự gặp được thần tiên rồi.

Nhưng mà trong lòng bọn họ vẫn còn có rất nhiều nghi hoặc.

Ngay vào lúc này, Uyển Uyển tụt xuống từ trên đùi Chu Ngọc Quyên.

Nàng cầm lấy khăn lụa trên bàn rồi cất ở trong yếm trước ngực.

Sau đó lại cầm lấy đèn lồng màu đỏ trên bàn.

"Uyển Uyển." Chu Ngọc Quyên bừng tỉnh phát hiện, vội vàng gọi một tiếng.

"Mẹ, con phải trở lại cùng ông chủ rồi. Em Đào Tử và em Huyên Huyên sắp tan học rồi, con sẽ đến bãi cát chơi đùa cùng với các em ấy." Uyển Uyển vui vẻ nói.

Nàng tìm được ba mẹ, biết bọn họ ở nơi nào, nàng sau này có thể đến bất cứ lúc nào rồi.

Thế nhưng vợ chồng Lâm Kiến Xuân lại không biết.

"Không, không, Uyển Uyển, con đừng đi, con là con gái của ba mẹ. Con phải ở cùng ba mẹ." Lâm Kiến Xuân lôi kéo tay nhỏ của nàng rồi nói.

Uyển Uyển nghe vậy, ngoẹo cổ "Nhìn" hắn, lại nhìn Chu Ngọc Quyên với vẻ mặt chờ đợi ở bên cạnh.

Nàng nhíu mày, sau đó cười nói: "Tâm nguyện của con hoàn thành rồi, tìm được bà nội, tìm được ba mẹ, hiện tại con phải giúp ông chủ đi làm việc rồi."

Uyển Uyển vừa nói như vậy, trong lòng Chu Ngọc Quyên lại chua xót không gì sánh được, nước mắt lại rơi xuống, "Con còn nhỏ như vậy, có thể làm cái gì chứ?"

"Ông chủ nói con rất lợi hại, rất tuyệt." Uyển Uyển phản bác.

"Vậy, có thể để cho ba ba gặp gỡ ông chủ của con. Ba ba có mấy lời muốn nói với hắn." Lâm Kiến Xuân vội vàng nói.

"Gặp gỡ ông chủ sao?"

Uyển Uyển nghe vậy thì suy nghĩ một chút, "Vậy để con hỏi ông chủ một chút."

"Đương nhiên, đương nhiên..." Lâm Kiến Xuân nghe vậy thì vội vàng gật gật đầu.

"Vậy con đi đây, ba ba hẹn gặp lại, mẹ hẹn gặp lại..."

Về phần Chu Chính Quốc, nàng khi đó còn quá nhỏ, cộng với Chu Chính Quốc già hơn rất nhiều, nàng hoàn toàn không nhớ được.

"Đừng, đừng..." Chu Ngọc Quyên vội vàng đưa tay ngăn cản nàng, sợ nàng một đi không trở lại.

"Làm sao vậy mẹ?" Uyển Uyển quay đầu, nghi hoặc nhìn nàng.

"Con... Con đi rồi, nếu như không trở lại thì làm sao bây giờ? Mẹ nhớ con thì phải làm sao bây giờ?" Chu Ngọc Quyên nghẹn ngào nói.

"Hi hi, sẽ không nha, con biết nơi này, có thể đến bất cứ lúc nào nha. Ông chủ nói con rất lợi hại, con hiện tại liền đi tìm ông chủ."

Nói xong nàng rút bàn tay bị Lâm Kiến Xuân lôi kéo ra, đưa tay vén trên không trung một cáim trong hư không lập tức xuất hiện một cái lỗ thủng to, nàng chui vào.

Nhưng mà ở trong mắt của đám người Lâm Kiến Xuân, Uyển Uyển giơ giơ tay nhỏ rồi chớp mắt đã biến mất vô ảnh vô tung ở trước mặt bọn họ.

"Uyển Uyển." Chu Ngọc Quyên vội vàng gọi một tiếng, nàng rất lo lắng Uyển Uyển một đi không trở lại.

Nhưng mà Uyển Uyển cũng không xuất hiện nữa.

Trong phòng khách vắng vẻ, mọi người nhất thời trầm mặc không nói gì. Chuyện xảy ra hôm nay đã gây nên xung kích quá lớn đối với bọn họ rồi.

Tuy rằng Uyển Uyển có nói một chút, thế nhưng vẫn còn có vô số nghi hoặc quanh quẩn ở trong lòng bọn họ.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment