Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 362 - Chương 362: Trò Chuyện.

Chương 362: Trò Chuyện. Chương 362: Trò Chuyện.

"Có thuốc lá không?" Lâm Kiến Xuân là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, quay sang hỏi Chu Chính Quốc.

Lâm Kiến Xuân lúc còn trẻ từng hút thuốc, lúc Chu Ngọc Quyên có Uyển Uyển có nói một câu là đối với con không tốt.

Thế là Lâm Kiến Xuân cai thuốc từ đó, cho dù trong những ngày Uyển Uyển mất tích, Lâm Kiến Xuân cũng không động đến.

Cho nên khi nghe Lâm Kiến Xuân hỏi Chu Chính Quốc thuốc lá, Chu Ngọc Quyên há miệng muốn ngăn cản, nhưng cuối cùng cũng không mở miệng.

Chu Chính Quốc đưa cho Lâm Kiến Xuân một điếu thuốc, cũng giúp hắn đốt.

Lâm Kiến Xuân hít sâu một cái, bị sặc đến lớn tiếng ho khan, sặc đến chảy cả nước mắt.

Thế nhưng Lâm Kiến Xuân không có ngừng, lại hít sâu một hơi, hắn sặc đến mức nước mắt giàn giụa.

"Kiến Xuân." Chu Ngọc Quyên lấy tay đặt ở trên lưng hắn, nhẹ nhàng vỗ vỗ.

Lâm Kiến Xuân phun khói hút vào trong bụng ra ngoài, bên trong khói thuốc lượn lờ, hắn nhẹ giọng nói với hai vợ chồng Chu Chính Quốc ngồi đối diện: "Để cho các người chê cười rồi."

"Anh rể." Chu Chính Quốc gọi một tiếng.

"Tôi có phải là rất vô dụng hay không? Ngay cả con gái đều không thể bảo vệ tốt?" Lâm Kiến Xuân phảng phất như không nghe thấy, tiếp tục nói.

"Anh rể, Uyển Uyển bị mất tích, không ai có thể nghĩ đến việc này, làm sao có thể trách anh được?" Chu Chính Quốc ngồi ở phía đối diện vội vàng nói.

"Làm sao không trách tôi được? Làm sao có thể không trách tôi được?" Lâm Kiến Xuân ôm đầu hối hận nói.

"Lúc trước nếu như không phải là tôi cứ nhất quyết phải mở quán cơm gì đó, mẹ và Ngọc Quyên cũng không cần đến quán giúp đỡ? Uyển Uyển cũng không đến nỗi không ai chăm nom."

Chu Chính Quốc há miệng, trong lúc nhất thời không biết nên nói như thế nào mới tốt.

Trên thực tế thời đó thì trẻ nhỏ thường đều là nuôi thả, có rất ít người lớn chăm nom, đều là ăn sáng xong ra cửa, giữa trưa trở về, căn bản không ai quản.

Nhưng mà Lâm Kiến Xuân nói cũng là có lý.

Lúc trước chuyện làm ăn trong cửa hàng của Lâm Kiến Xuân quả thực rất tốt, không giúp không được. Chu Ngọc Quyên còn từ công việc để quay về giúp đỡ cửa hàng, thậm chí Đường Vệ Hồng mỗi ngày đều bận trước bận sau.

Nếu như có một người nhàn rỗi thì cũng không đến nỗi Uyển Uyển bị mất tích thời gian dài như vậy mới phát hiện.

"Anh phải về nội địa một chuyến." Lâm Kiến Xuân hít sâu một hơi thuốc, bên trong khói thuốc lượn lờ, gương mặt hắn vô cùng tàn khốc.

"Được, em sẽ trở một chuyến cùng anh." Chu Chính Quốc nói.

"Không cần, một mình anh trở lại liền được, nhờ các người chăm sóc Ngọc Quyên giúp anh." Lâm Kiến Xuân nói.

"Kiến Xuân." Chu Ngọc Quyên có chút bận tâm, gọi một tiếng.

"Làm thương tổn đến con gái của anh, anh phải cho bọn chúng một bài học mới được." Lâm Kiến Xuân nói.

Thế nhưng nghe vào trong tai mọi người, lại có một loại cảm giác làm người ta sợ hãi.

Nhưng mà bọn họ hiểu tâm trạng của Lâm Kiến Xuân, con gái bị người ta hại thành như vậy, một người làm cha có thể thờ ơ không động lòng sao?

Ngay cả ý muốn giết người đều có.

...

"Hi hi, con trở về cùng với ông chủ nè." Đúng lúc này, giọng nói của Uyển Uyển vang lên.

Không biết từ lúc nào, nàng dắt một người trẻ tuổi, xuất hiện ở trong phòng khách.

Lâm Kiến Xuân phản ứng đầu tiên, lập tức tắt thuốc trong tay, sau đó thở mấy hơi, xóa sạch mùi thuốc trong miệng.

Sau đó mọi người đều đứng dậy với vẻ mặt thiếu tự nhiên.

Chủ yếu là Uyển Uyển và ông chủ trong miệng nàng xuất hiện quá đột ngột rồi.

Lúc ánh mắt của hắn nhìn thấy ông chủ của Uyển Uyển thì lập tức sửng sốt, bởi vì ông chủ của Uyển Uyển chính là người thanh niên hắn gặp phải trên đường vào lúc sáng sớm.

"Lâm tiên sinh."

Nhìn Lâm Kiến Xuân sững sờ, Hà Tứ Hải đầu tiên là bắt chuyện một tiếng.

"Cậu... Ngài chính là ông chủ trong miệng của Uyển Uyển?" Lâm Kiến Xuân thoáng có vẻ hơi khẩn trương.

Cho dù là Uyển Uyển, hay là ông chủ trong miệng nàng đều có thể xuất hiện trong im hơi lặng tiếng. Đây căn bản không phải là chuyện mà người bình thường có thể làm được.

Hà Tứ Hải gật gật đầu.

Sau đó cúi đầu nói với Uyển Uyển: "Em không phải muốn đi chơi cát sao? Em đi đi, anh sẽ nói chuyện cùng với ba mẹ của em."

Dưới núi Vịnh Thâm Thủy chính là bãi cát, trước đây Hà Tứ Hải chính là ở đó.

Hắn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy biển rộng, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy bãi cát thực sự.

Bãi cát nhân tạo ở trấn hồ Kim Hoa hoàn toàn không thể nào so sánh được.

Thế nhưng Uyển Uyển lại lắc lắc đầu, "Em muốn cùng nhau chơi đùa với em Đào Tử và em Huyên Huyên."

"Tiên sinh, để tôi chăm sóc Uyển Uyển cho, sẽ không quấy rầy các người nói chuyện." Chu Ngọc Quyên vội vàng nói.

Hà Tứ Hải gật gật đầu.

"Tiên sinh, mời ngài ngồi." Lâm Kiến Xuân vội vàng nói.

Hà Tứ Hải cũng không khách sáo, đi tới rồi ngồi xuống ở trên ghế sô pha.

Chu Ngọc Quyên khom người, bưng đĩa trái cây trên bàn lên, rồi dắt Uyển Uyển đi tới bàn ăn bên cạnh.

Chu Chính Quốc vỗ vỗ mu bàn tay của Tạ Lan Anh, ra hiệu nàng đi bồi Chu Ngọc Quyên.

"Các người cũng ngồi đi." Nhìn dáng vẻ câu nệ của Lâm Kiến Xuân và Chu Chính Quốc, Hà Tứ Hải cười nói.

Lâm Kiến Xuân và Chu Chính Quốc nghe vậy thì liếc mắt nhìn nhau, cẩn thận từng li từng tí một rồi ngồi xuống.

Tuy rằng trước mắt chỉ là một người trẻ tuổi, nhưng với thủ đoạn quỷ thần khó lường thủ của hắn thì cho dù không phải thần tiên thì cũng là một vị thuật sĩ có pháp lực cao thâm. Nhất định không thể đắc tội loại người này, cho nên không cho phép bọn họ không cẩn thận.

Người Hương Cảng đặc biệt tin những thứ này, bọn họ sống ở Hồng Kông nhiều năm như vậy, đương nhiên cũng bị nó ảnh hưởng.

"Tôi họ Hà." Nhìn hai người không ai mở miệng, thế là Hà Tứ Hải nói trước.

"Hà tiên sinh, chào ngài." Lâm Kiến Xuân vội vàng nói.

Sau đó cẩn thận từng li từng tí một mà mở miệng nói cảm ơn: "Cảm ơn ngài đã giúp Uyển Uyển nhà chúng tôi hoàn thành tâm nguyện của mình."

"Tôi là người tiếp dẫn nhân, giúp nàng hoàn thành tâm nguyện là chức trách của tôi." Hà Tứ Hải nói.

"Hà tiên sinh, tôi có chút..." Lâm Kiến Xuân xoa xoa tay, dáng vẻ thành thật, nào còn dáng vẻ tàn nhẫn như vừa nãy.

"Người tiếp dẫn chủ yếu là trợ giúp người chết hoàn thành tâm nguyện chưa xong khi còn sống, để bọn họ trở về Minh Thổ."

Lâm Kiến Xuân và Chu Chính Quốc nghe vậy vẫn chưa buông lỏng, trái lại có vẻ càng căng thẳng hơn. Đây không phải là sứ giả tử vong, quỷ sai Địa Phủ à.

Nhưng mà hai người đều là người trải qua sóng to gió lớn, rất nhanh đã bình tĩnh lại.

"Kia Uyển Uyển nó... nó cũng vậy..."

"Là quỷ, nàng đã chết trẻ rất nhiều năm, không nhìn thấy nàng vẫn là bộ dạng trẻ con kia sao?"

Tuy rằng sớm có suy đoán, thế nhưng Lâm Kiến Xuân nghe vậy, vẫn cảm thấy khí lực toàn thân như bị rút đi, trở nên bủn rủn vô lực.

Hắn nói với vẻ mặt bi thương: "Nhưng mà... Nhưng mà tôi thấy nó có bóng, có hơi ấm, không có cái gì là không giống với người sống cả?"

"Đó là do đèn Dẫn Hồn, đèn sáng làm người, đèn tắt là quỷ. Các người cũng bởi bì vậy mới có thể nhìn thấy nàng."

Hà Tứ Hải chỉ vào đèn Dẫn Hồn trên bàn ăn.

Uyển Uyển đang ngồi ở trước bàn ăn trái cây, Chu Ngọc Quyên và Tạ Lan Anh ngồi cùng nàng, chỉ có điều hai người lại thường xuyên nhìn về phía bên này.

"Thì ra là như vậy, hóa ra là như vậy..." Lâm Kiến Xuân lẩm bẩm.

"Vậy Uyển Uyển đã hoàn thành tâm nguyện, nó cũng sẽ đi tới Minh Thổ sao? Tôi... Tôi..." Lâm Kiến Xuân ôm mặt, lòng đau đến mức có chút mê muội.

"Người tiếp dẫn trợ giúp người chết hoàn thành tâm nguyện, sẽ nhận thù lao của người chết." Hà Tứ Hải nói.

"Tiếp dẫn đại nhân yên tâm, chúng tôi có thể cho ngài tiền, ngài có thể ra giá." Chu Chính Quốc ở bên cạnh vội vàng nói.

Nhưng mà Hà Tứ Hải không hề trả lời hắn, mà là tiếp tục nói: "Người chết có thể dùng vật mình thích khi còn sống để thanh toán, cũng có thể dùng tri thức và kỹ năng khi còn sống làm thù lao. Mà thù lao của Uyển Uyển chính là bản thân nàng..."

Lâm Kiến Xuân đang tràn đầy bi thương nghe vậy thì sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Hà Tứ Hải, sau đó lại quay đầu nhìn về phía bàn ăn.

Dường như nhận ra được ánh mắt của hắn, Uyển Uyển cười rồi vẫy vẫy tay nhỏ.

Lâm Kiến Xuân đáp lại nàng một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.

Sau đó hắn đột nhiên xoay đầu lại, trực tiếp quỳ gối ở trước mặt Hà Tứ Hải: "Tiếp dẫn đại nhân, tôi đồng ý dâng linh hồn của tôi cho ngài, xin ngài tha cho con gái tôi."

" y..." Hà Tứ Hải thấy Lâm Kiến Xuân phản ứng như thế, có chút dở khóc dở cười.

"Tôi muốn linh hồn của ông làm gì? Ông có phải là hiểu lầm cái gì rồi hay không? Ý của tôi là, Uyển Uyển sẽ trở thành Người mở đường của tôi, tương đương với đồng tử dưới trướng của tôi, hỗ trợ tôi xử lý tâm nguyện của người chết. Không nghe thấy nàng gọi tôi là ông chủ sao? Có ông chủ nào mà muốn linh hồn của công nhân mình hay không?"

Lâm Kiến Xuân nghe vậy lại sửng sốt, nhưng cũng không có đứng lên, mà là dập đầu với Hà Tứ Hải: "Cảm ơn, cảm ơn tiếp dẫn đại nhân..."

"Ông đứng lên đi, không cần thiết như vậy, đây cũng là cơ duyên của Uyển Uyển, cũng không phải là do tôi quyết định..." Hà Tứ Hải cau mày nói.

Chu Chính Quốc ở bên cạnh thấy thế, vội vàng đỡ anh rể lên.

Cái trán dập đến sưng đỏ trước đó của Lâm Kiến Xuân giờ lại trở nên càng nghiêm trọng hơn, thế nhưng chính hắn lại không có chút cảm giác nào.

Mà là chuyên chú nghe Hà Tứ Hải nói chuyện.

"Bởi vì một số nguyên nhân, mấy ngày trước tôi có đến Phi Phượng Lĩnh Ký Châu một chuyến, gặp được Uyển Uyển ở bên trong sơn thần Quỷ Thị Phi Phượng Lĩnh, nhìn thấy nàng quá đáng thương, cho nên đã đồng ý giúp nàng hoàn thành tâm nguyện. Tôi cũng không nghĩ đến Uyển Uyển lại cực kỳ đặc thù, cho tới bây giờ, tôi cũng chỉ gặp được một người mà thôi, chính là chủ nhân của đèn Dẫn Hồn, cũng là người xách đèn của tôi."

Lâm Kiến Xuân và Chu Chính Quốc nghe vậy thì nuốt nước bọt một hồi.

Lại là Người mở đường, lại là Người xách đèn, người thanh niên ngồi ở phía đối này sợ rằng không phải chỉ là quỷ sai bình thường?

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment