Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 363 - Chương 363: Người Còn Ác Hơn Quỷ.

Chương 363: Người Còn Ác Hơn Quỷ. Chương 363: Người Còn Ác Hơn Quỷ.

Lâm Kiến Xuân và Chu Chính Quốc ổn định lại tâm tình.

Vẫn là Lâm Kiến Xuân mở miệng trước.

"Tiếp dẫn đại nhân, đã có thần linh, vậy Uyển Uyển bị người ta đối xử tàn khốc như vậy, người kia sẽ bị trừng phạt sao?"

"Chết rồi sẽ có."

"Xuống địa ngục sao?" Chu Chính Quốc ở bên cạnh chen vào hỏi.

Hà Tứ Hải lắc lắc đầu, "Người khi còn sống nghiệp chướng nặng nề, linh hồn sẽ trở về Minh Thổ, sẽ rơi vào bên trong sông Vong Xuyên, bị nước sông Vong Xuyên rửa sạch, biến thành u hồn không có suy nghĩ gì, bị gió âm Minh Thổ cuốn đi, trôi nổi xung quanh, cuối cùng bị người quên lãng rồi hoàn toàn biến mất."

"Chỉ... chỉ như vậy thôi sao?" Lâm Kiến Xuân có chút khó có thể tiếp thu kết quả như thế.

"Đối với Minh Thổ mà nói, hồn phi phách tán là trừng phạt lớn nhất, ngoài ra, còn có đạo Súc Sinh, vừa sinh ra đã rất khó chạy trốn vận mệnh bị chém giết, lặp đi lặp lại như vậy mãi đến tận khi rửa sạch tội nghiệt..."

Thế nhưng Lâm Kiến Xuân dường như không thể tiếp thu kết quả như thế, nghe vậy thì sửng sốt một hồi lâu, mới thở dài một hơi.

Sau đó hỏi: "Vậy khi còn sống cũng không có trừng phạt gì sao?"

"Minh Thổ có quy tắc của Minh Thổ, nhân gian có pháp luật của nhân gian. Tội phạm nhân gian tự sẽ có pháp luật của nhân gian đến trừng phạt hắn, tất cả tự có trật tự..."

Lâm Kiến Xuân và Chu Chính Quốc dù sao cũng đều là người có ăn học, nghe Hà Tứ Hải nói như vậy thì đều tán thành, nếu như thật sự có thể can thiệp lẫn nhau, đó mới đúng là rối loạn.

Lâm Kiến Xuân nghe vậy thì chà xát tay, một bộ muốn nói lại thôi.

"Có chuyện thì ông nói nhanh lên, tôi còn có việc, thời gian không nhiều." Hà Tứ Hải nói.

Hắn đã đồng ý với Đào Tử buổi chiều sẽ đón nàng tan học, sau đó dẫn nàng và Huyên Huyên còn có Uyển Uyển đi chơi trên bờ cát.

Các nàng sáng sớm trước khi đến trường còn chuẩn bị kỹ càng các dụng cụ cần thiết rồi.

Hà Tứ Hải đồng ý rồi, đương nhiên sẽ không nuốt lời.

Nghe Hà Tứ Hải nói như vậy, Lâm Kiến Xuân vội vàng nói: "Tôi muốn hỏi một chút, tiếp dẫn đại nhân có biết lúc trước là ai bắt Uyển Uyển hay không, là ai lại ngược đãi một đứa bé như vậy, lấy mất tính mạng của nó."

Lâm Kiến Xuân nói xong lời cuối cùng thì nắm chặt nắm đấm, gương mặt dữ tợn, lửa giận trong lòng lại bị nhen nhóm, dấu ở ngực không có chỗ phát tiết.

Thế nhưng hắn rất nhanh lại giống như khí cầu hết hơi, mặt đầy bi thương, "Tôi... Tôi không dám trực tiếp hỏi Uyển Uyển, đây tuyệt đối là ký ức ác mộng, tôi không muốn nó lại nghĩ đến việc này."

"Ông là một người ba tốt."

Hắn có thể nghĩ tới chỗ này, đủ thấy được Lâm Kiến Xuân đối với Uyển Uyển tốt như nàng.

Nhưng mà Lâm Kiến Xuân lại lắc lắc đầu, nếu như hắn là một người ba tốt thì cũng đã không để lạc mất con gái của mình.

Chuyện này, hắn đến chết đều sẽ không tha thứ cho chính mình.

Hà Tứ Hải rất tán thành cách làm của Lâm Kiến Xuân.

Bởi vì đó quả thực là một đoạn ký ức rất tàn khốc.

Lúc Huyên Huyên chính thức trở thành người xách đèn, Hà Tứ Hải liền thu được ký ức khi còn sống của nàng.

Dù sao đi công tác, ông chủ còn muốn hỏi ngươi tốt nghiệp trường nào, kinh nghiệm công việc….

Uyển Uyển thành tâm nguyện, Hà Tứ Hải cũng tương tự thu được ký ức khi còn sống của nàng.

Ký ức sau khi Uyển Uyển bị bắt thực sự đã khiến Hà Tứ Hải chấn kinh.

Thủ đoạn tàn nhẫn của bọn buôn người khiến cho Hà Tứ Hải tức giận không gì sánh được, người còn ác hơn cả quỷ, chính là nói loại người như bọn họ.

Bọn họ thậm chí đã không xứng làm người.

Hà Tứ Hải gật gật đầu, tuy rằng vẻ mặt bình thản, nhưng trong mắt lại loé ra một tia tàn khốc.

"Tôi biết bọn họ là ai, tôi sẽ tìm bạn bè cảnh sát tìm ra bọn họ, Uyển Uyển hiện tại có thể tính là người của tôi, tôi cũng không thể không quản không hỏi."

Tuy rằng Hà Tứ Hải không thể giết bọn họ, thế nhưng tuyệt đối có thể làm cho bọn họ muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.

Nếu là chết rồi, ha ha, vậy thì càng làm dễ rồi...

"Chuyện này, tôi hi vọng Tiếp dẫn nhân đại nhân không cần nhúng tay, vẫn là để cho tôi tự mình đi làm đi, làm cha của Uyển Uyển, hiện tại... có thể làm chút chuyện này cho nàng, như vậy trong lòng tôi cũng khá hơn một chút." Lâm Kiến Xuân cay đắng nói.

Hà Tứ Hải nghe vậy thì gật gật đầu, xem như là đồng ý, hắn là cha của Uyển Uyển, đi làm việc này đúng là không thể thích hợp hơn.

"Người bắt cóc Uyển Uyển tên là Triệu Lão Tam, hắn còn có một người vợ tên là Thạch Diễm..."

"Bởi vì Uyển Uyển bị nhận ra, cho nên đêm đó, Uyển Uyển bị bọn họ nhấn vào trong bùn nhão của công trường..."

Theo lời nói của Hà Tứ Hải, cả người Lâm Kiến Xuân run rẩy, trợn tròn đôi mắt, hai tay nắm chặt, móng tay đâm thủng lòng bàn tay đều không có chút cảm giác nào.

"Mấy tên súc sinh này, đồ súc sinh..." Chu Chính Quốc bên cạnh lớn tiếng nói.

Lâm Kiến Xuân không nói gì, hắn cảm thấy chóng mặt, có một loại cảm giác nghẹt thở không thở nổi.

Chu Ngọc Quyên và Tạ Lan Anh ngồi trước bàn ăn đều lo lắng nhìn sang bên này.

Uyển Uyển thì trượt xuống từ trên ghế, chuẩn bị lại đây.

Nhưng lại bị Chu Ngọc Quyên kéo lại.

Hà Tứ Hải nhìn thấy liền đứng dậy, vẫy vẫy tay với Uyển Uyển: "Uyển Uyển, chúng ta trở về thôi."

"Chính... Chính Quốc..." Lâm Kiến Xuân choáng đầu hoa mắt, cả người không có khí lực liền gọi Chu Chính Quốc một tiếng.

Hai người tương giao nhiều năm, Chu Chính Quốc chớp mắt liền rõ ràng ý tứ của Lâm Kiến Xuân.

"Tiếp dẫn đại nhân, có thể ngồi thêm một hồi nữa không?" Chu Chính Quốc đỡ tay vịn sô pha rồi đứng lên.

Hắn thực ra cũng đang cố gắng gắng gượng.

Hà Tứ Hải lắc lắc đầu.

"Vậy chúng tôi làm thế nào để liên lạc với ngài đây, ngài có tiện lưu lại phương thức liên lạc không?" Chu Chính Quốc nghe vậy thì vội vàng nói.

"Chuyện này thì có thể." Hà Tứ Hải gật gật đầu.

Sau đó nói ra phương thức liên lạc của hắn.

Chu Chính Quốc sợ không nhớ được, vội vàng lấy điện thoại di động ra ghi lại.

Lúc này Uyển Uyển nhấc theo đèn lồng nhỏ chạy tới.

Hơi nghi hoặc một chút mà nhìn Lâm Kiến Xuân, duỗi tay nhỏ sờ sờ gò má của hắn rồi hỏi: "Ba ba, người làm sao rồi?"

"Ba... Ba ba không có chuyện gì, chỉ là... Không có sức lực gì." Lâm Kiến Xuân thở hổn hển.

Nhìn thấy con gái trước mắt, tâm tình của hắn đã ổn định hơn rất nhiều.

"Tiếp dẫn đại nhân, đôi mắt của Uyển Uyển... Con mắt..."

"Quỷ thực ra không có hình thái cố định, tất cả hình thái đều là đến từ hình tượng của bản thân trong tiềm thức khi còn sống. Uyển Uyển có mắt hay không thực ra nằm ở trên người nàng. Nếu như ngày nào đó nàng cho rằng mình hẳn là có một đôi mắt, như vậy nàng dĩ nhiên là sẽ có một đôi mắt."

Nhưng loại ý thức hình thái ý này thực ra rất khó có thể thay đổi, nếu không quỷ đã sớm thiên biến vạn hóa, muốn biến thế nào liền biến thế đó.

"Cảm... Cảm ơn tiếp dẫn đại nhân..." Lâm Kiến Xuân cố hết sức đứng lên, nói.

Tuổi của hắn cũng không còn trẻ nữa rồi, cộng với tâm trạng ngày hôm nay chập chờn cực lớn, cả người có vẻ như cực kỳ suy sụp.

"Chính Quốc, giúp anh đưa tiếp dẫn đại nhân và Uyển Uyển đến sân bay." Hắn nói với Chu Chính Quốc ở bên cạnh.

Hắn vừa nãy nghe Hà Tứ Hải nói tớ từ Thiên An tỉnh Hợp Châu .

Chỗ Hồng Kông này chật hẹp nhỏ bé, cũng không có nơi nào gọi là Hợp Châu cả, càng không thể có tỉnh nào như thế, chỉ có đại lục mới có.

Lúc này, Chu Ngọc Quyên và Tạ Lan Anh cũng đi tới.

Chu Ngọc Quyên một bộ muốn nói lại thôi, nàng không nỡ con gái đi.

Nhưng lại không biết vừa nãy bọn họ đã nói những gì, trong lúc nhất thời cũng không biết làm sao để mở miệng.

"Không cần, có Uyển Uyển là được rồi, nàng rất là lợi hại." Hà Tứ Hải cười nói, sau đó vẫy tay với Uyển Uyển.

Uyển Uyển rất ngoan ngoãn chạy tới, kéo tay Hà Tứ Hải, ngước cổ, bộ dáng kiêu ngạo, giống như là đang nói con thật sự rất lợi hại.

Trong lúc mọi người đang cảm thấy không rõ, Hà Tứ Hải tiếp nhận đèn Dẫn Hồn từ trong tay Uyển Uyển.

"Năng lực của Uyển Uyển chính là có thể đến bất kỳ chỗ nào mà nàng muốn đi."

"Đi thôi."

Chỉ thấy tay nhỏ của Uyển Uyển vung vẩy trên không trung mấy lần, hai người lập tức biến mất ở trước mắt mọi người.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment