"Uyển Uyển."
Đào Tử và Huyên Huyên đi ra từ trong nhà trẻ, liền nhìn thấy Uyển Uyển được Hà Tứ Hải kéo ở trong tay.
Trên đầu của Uyển Uyển đeo một cái kính trượt tuyết màu hồng, nhìn qua trông rất ngầu.
Đây là quà tặng mà Hà Tứ Hải cho nàng ngày hôm nay, nàng vô cùng yêu thích.
Hà Tứ Hải ngày hôm nay đi dạo ở Hồng Kông, nhìn thấy một cửa hàng kinh doanh kính mắt.
Trong cửa hàng chuyên bán các loại kính mắt, kính lặn, kính mát, kính bảo vệ mắt, kính trượt tuyết...
Hà Tứ Hải lúc đầu vừa ý kính lặn, bởi vì màu gốc của loại kính này, có thể... đại khái là... có thể làm cho Uyển Uyển nhìn rõ ràng hơn.
Nhưng cũng bởi vậy mà không chọn nó, bởi vì Uyển Uyển có thể nhìn từ bên trong ra bên ngoài, bên ngoài cũng có thể nhìn thấy con mắt bên trong kính.
Về phần kính đen tuy tốt, thế nhưng trẻ nhỏ đeo ở trên đầu nhích tới nhích lui dễ bị trượt ra.
Cuối cùng Hà Tứ Hải lựa chọn một cái kính trượt tuyết màu hồng nhạt.
Kính trượt tuyết có thể buộc ở sau gáy, như vậy không cần lo lắng bị bung ra.
Thấu kính màu xanh cam, từ bên ngoài căn bản không thể nhìn thấy bên trong.
Ở vị trí viền mắt có đệm mềm mại, tuy rằng không quá thích hợp với mùa hè, nhưng hiện tại thời tiết đang dần lạnh, vừa lúc thích hợp, rất thực tế, không cần tháo ra.
Cộng với ngoại hình cũng rất đẹp, quả thực chính là hoàn mỹ.
Cho nên Hà Tứ Hải không chút nghĩ ngợi liền mua lại.
Uyển Uyển rất thích món quà này, sau khi nhận lấy thì không thể chờ đợi nữa mà đeo lên trên đầu nhỏ của mình.
Mặt khác, nàng cũng không còn cần đèn Dẫn Hồn nữa.
Bởi vì tâm nguyện của Uyển Uyển đã hoàn thành, nàng chính thức trở thành Người Mở Đường, đương nhiên là cũng nhận được "Đồng phục làm việc"của mình, một bộ m Dương Y.
"Oa oa oa, đây là cái gì thế." Đào Tử xông tới bên người Uyển Uyển, gần như là dán vào mặt của nàng, tò mò đánh giá kính trượt tuyết trên mặt nàng.
"Thật là đẹp, thật là đẹp." Huyên Huyên ở bên cạnh cũng cảm thấy kinh ngạc.
"Ông... Ông chủ đưa cho chị."
Uyển Uyển ôm cánh tay của Hà Tứ Hải, trốn về sau. Nàng nhát gan, còn thẹn thùng, Đào Tử lại gần như thế, làm cho nàng có chút không dễ chịu.
Đào Tử: (???)
Huyên Huyên: (???)
Đây là chuyện gì?
Vì sao chỉ có chị Uyển Uyển có, các nàng thì sao.
"(⊙o⊙)..."
Hà Tứ Hải đúng là không nghĩ tới mấy chuyện nhỏ nhặt này.
Nếu như không phải tình huống của Uyển Uyển là đặc thù thì ai sẽ mua kính trượt tuyết làm gì chứ.
Thế nhưng đối với bọn nhỏ mà nói, không quản có thích hợp hay không, chỉ cần chơi vui, đẹp đẽ là được.
"Được rồi, được rồi, lần sau ba sẽ mua cho con." Hà Tứ Hải cảm thấy đau đầu.
"Hừ ~" Đào Tử cảm thấy không vui.
"Hừ hừ ~" Huyên Huyên cũng cảm thấy không vui.
"Hừ hừ ~ hừ hừ ~ hừ hừ..." Thẩm Di Nhiên cũng không vui mà đi tới đi lui bên cạnh bọn họ.
"Híc, Thẩm Di Nhiên, cậu làm gì thế?"
Đào Tử và Huyên Huyên cảm thấy kỳ quái liền hỏi.
Nếu như Thẩm Di Nhiên muốn "Kính mắt" đẹp thì nàng có thể đi tìm ba mẹ nàng mà.
"Cậu ấy là ai thế?" Thẩm Di Nhiên chỉ vào Uyển Uyển, oan ức nói.
Thì ra là các nàng nghĩ sai rồi.
"Hì hì, chị ấy là Uyển Uyển, là bạn tốt của chúng tớ nha." Đào Tử lớn tiếng nói.
Huyên Huyên gật đầu phụ họa.
"Vậy tớ cũng là bạn tốt của các cậu có đúng hay không?" Thẩm Di Nhiên oan ức hỏi.
Đào Tử và Huyên Huyên đương nhiên lại gật gật đầu.
Thẩm Di Nhiên nghe vậy thì lại cảm thấy hài lòng.
"Được rồi, hiện tại các con đều là bạn tốt, có thể cùng nhau chơi đùa." Hà Tứ Hải nói.
"Đi thôi, chúng ta đến bãi cát đi, đúng rồi, ba ba, công cụ của con đâu?" Đào Tử hỏi.
"Ở chỗ của bà Tôn." Hà Tứ Hải chỉ về phía ngoài đoàn người.
Phụ huynh quá nhiều, Tôn Nhạc Dao chờ ở bên ngoài, không chen vào.
"Đi thôi, chúng ta đi chơi đi." Đào Tử vung tay lên, xoay người liền muốn chen ra ngoài.
Hà Tứ Hải thở phào nhẹ nhõm, bị Thẩm Di Nhiên chen vào, hai đứa nhóc đã quên mất chuyện kính trượt tuyết.
"Ai, tớ không đi được nha, ngày hôm nay tớ muốn đến nhà bà ngoại cùng với ba mẹ." Thẩm Di Nhiên nói.
"Đúng vậy, lần sau lại chơi cùng nhau." Thẩm Thiên Phóng ở bên cạnh, vừa dắt Thẩm Di Nhiên vừa nói.
Từ khi thân thể của Bùi Cẩm Tú tốt lên, bà ngoại liền chuyển về nhà ở, cũng ít khi gặp mặt.
Cho nên hai vợ chồng thường xuyên mang Thẩm Di Nhiên đi thăm bọn họ.
Thẩm Di Nhiên không đi được, thế nhưng cũng không ảnh hưởng đến niềm vui của đám nhóc Đào Tử.
Đào hố cát, chồng cát, rồi là đánh nhau...
Ạch...
Đúng, chính là đánh nhau theo người ta, dù sao trên bờ cát cũng có rất nhiều trẻ nhỏ.
Luôn có những đứa trẻ nghịch ngợm gây sự, phá hủy đi công trình cát của các nàng.
Sau đó gây nên một cuộc chiến tranh.
Hà Tứ Hải cũng mặc kệ các nàng, đứng ở một bên vừa cười vừa nhìn.
Mâu thuẫn của bọn nhỏ thì để bọn nhỏ tự giải quyết, chỉ cần không động thủ thì người lớn sẽ không nhúng tay vào.
Những phụ huynh khác đại khái cũng đều là thái độ như vậy.
Dù sao thì phụ huynh cực đoan cũng là số ít, đương nhiên nếu như thật sự gặp phải phụ huynh như vậy, Hà Tứ Hải cũng sẽ không thuận theo hắn.
Ba đứa nhóc đồng tâm hiệp lực, rất nhanh đã đánh đuổi được thế lực ác.
Nhưng mà, các nàng cũng không ở chỗ cũ nữa mà là chọn một chỗ ít người.
Sau đó cong mông tiếp tục đào cát.
Đào Tử bởi vì đứng, đầu cúi xuống dưới, trong lúc vô tình bỗng nhìn thấy hồ Kim Hoa từ khe hở giữa hai đùi.
Nàng lập tức cảm thấy vui vẻ, "Ha ha, biển rộng nhìn ngược."
Huyên Huyên học theo dáng vẻ của nàng, cũng vểnh mông lên trời, nhìn xuyên qua khe hở giữa hai chân về phía sau, "Không phải là biển rộng, không phải biển rộng, là hồ."
Nàng vẫn không quên sửa lại từ sai cho Đào Tử.
Uyển Uyển thấy các nàng thú vị, cũng học theo dáng vẻ của các nàng.
"Hi hi, chị đã từng nhìn thấy biển rộng nha, biển rộng thật lớn, bãi cát cũng thật lớn, hạt cát cũng thật nhiều..."
Nhìn thấy ba đứa nhóc chổng mông lên trời, đầu hướng xuống, Hà Tứ Hải lập tức quýnh lên.
Nhưng mà trẻ con mà, hắn cũng không nói các nàng, cảm thấy vui là được.
"Ồ? Chị Uyển Uyển, chị từng nhìn thấy biển rộng sao?" Huyên Huyên nghe vậy thì cảm thấy kinh ngạc.
"Biển rộng giống kiểu gì?" Đào Tử cũng đứng lên.
Uyển Uyển đương nhiên cũng không còn cong mông lên nữa.
"Thật lớn." Uyển Uyển nói.
"Còn gì nữa không?" Đào Tử hỏi.
"Thật nhiều nước." Uyển Uyển nói.
Huyên Huyên: o(╯□╰)o
Đây thì tính là câu trả lời gì chứ.
Thế nhưng Đào Tử nghe vậy lại cực kỳ ngóng trông.
"Em muốn đi xem biển rộng nha."
"Chị Uyển Uyển, trong biển rộng có cá mập lớn sao?"
Uyển Uyển lắc lắc đầu, biểu thị bản thân mình không thấy.
"Vậy... Cá heo nhỏ thì sao?"
Uyển Uyển vẫn lắc đầu một cái.
Đào Tử: →_→
"Chị thật sự đã từng nhìn thấy biển rộng sao?" Nàng biểu thị rất hoài nghi.
Nếu như thấy qua biển rộng, vì sao lại không thấy cá heo nhỏ và cá mập lớn?
Điều này hoàn toàn không hợp lý.
Uyển Uyển thấy các nàng không tin thì lập tức cuống lên, "Chị thật sự đã từng thấy, ông chủ cũng nhìn thấy rồi, không tin chị mang bọn em đi xem thử."
"Thật sao?" Đào Tử nghe vậy thì lập tức vui vẻ.
Huyên Huyên cũng tràn đầy tò mò.
Uyển Uyển gật gật đầu, nàng chính là bé ngoan, không lừa người.
Thế là duỗi tay nhỏ ra, kéo Đào Tử, sau đó lại duỗi cái tay còn lại kéo Huyên Huyên.
Nhưng tiếp theo lại cảm thấy không đúng.
Như vậy nàng sẽ không còn tay nào nhàn rỗi nữa.
Thế là lại để cho Huyên Huyên chuyển qua nắm tay Đào Tử.
Hà Tứ Hải nhìn các nàng vòng tới vòng lui, chỉ cho là các nàng đang chơi trò chơi gì đó.
Đúng lúc này, Lưu Vãn Chiếu ở trên bờ vừa vẫy tay vừa hô: "Tứ Hải."
Thì ra là nàng tan trường trở về rồi.
Hà Tứ Hải quay đầu lại, vẫy tay đáp lại, bảo nàng xuống đây.
Lúc này Lưu Vãn Chiếu bỗng nhiên nói một tiếng: "Đào Tử..."
Hà Tứ Hải phát hiện không đúng, vội vàng quay đầu.
Đúng dịp thấy ba đứa nhóc biến mất trong chớp mắt.
Ta thảo.
------
Dịch: MBMH Translate