“Này….Hà tiên sinh, Hà tiên sinh….có phải Hà tiên sinh không?”
Hà Tứ Hải nghe thấy phía sau có người gọi anh, xoay người lại, thấy Lâm Kiến Xuân từ bên vệ đường thở hồng hồng chạy sang.
Một chiếc xe dừng ở bên đường, Chu Chính Quốc đuổi theo phía sau lưng ông.
Nhìn thấy Hà Tứ Hải xoay người lại, Lâm Kiến Xuân mặt lộ vẻ vui mừng, thở phào một hơi: “Đúng là Hà tiên sinh rồi, tôi còn tưởng mình nhầm chứ.”
“Bố.” Đúng lúc đó, Uyển Uyển đang nhón chân xem cá heo xoay người lại, nhìn thấy Lâm Kiến Xuân, lập tức giang hai cánh tay bước lên trước.
“Uyển Uyển.” Nhìn thấy con gái chạy tới, trong lòng Lâm Kiến Xuân có một sự ấm áp không nói nên lời.
Lập tức nhanh chóng ngồi xổm xuống giang hai tay đón lấy con gái.
Uyển Uyển vùi đầu vào ngực của ông.
Lâm Kiến Xuân mất thăng bằng, ngã phịch xuống đất.
Nhưng lại bật cười khanh khách.
“Bố lớn tuổi rồi, không bế nổi Uyển Uyển nhà chúng ta rồi.” Lâm Kiến Xuân cười nói.
Uyển Uyển hiểu chuyện túm lấy tay của Lâm Kiến Xuân, hì hục kéo ông đứng lên.
Lâm Kiến Xuân liếc nhìn đôi tay nhỏ đang túm lấy tay ông, lại liếc nhìn kính trượt tuyết trên mặt của Uyển Uyển, nét mặt khẽ động.
Đúng vào lúc đó, Chu Chính Quốc ở phía sau tiến lên, đỡ ông đứng lên.
“Anh rể, anh đã từng tuổi này rồi, cũng không biết tự chú ý một chút.” Chu Kiến Quốc nói với vẻ mặt oán trách.
“Không sao, anh không sao, haha, Uyển Uyển, đây là cậu, con còn nhớ không?” Lâm Kiến Xuân nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ của Uyển Uyển hỏi.
Tay của Uyển Uyển túm lấy ngón tay của Lâm Kiến Xuân, nghiêng đầu, quan sát tỉ mỉ Chu Chính Quốc.
Chu Chính Quốc lập tức để lộ ra một nụ cười mà mình tự cho là ôn hòa nhất.
Uyển Uyển đột nhiên nhớ ra gì đó.
“Cậu?”
“Đúng vậy, cậu, còn nhớ cậu không, cậu con từng bế con cơ?” Chu Chính Quốc nghe thấy vậy thì sắc mặt vô cùng vui mừng.
“Mũ của cậu đâu?” Uyển Uyển nhìn mái tóc của ông có phần chân tóc lệch về phía sau.
“Mũ?” Chu Chính Quốc nghe vậy thì sửng sốt chút.
Lúc sau mới phản ứng, cười nói: “Mũ để ở nhà rồi, lần sau cậu đem đến cho cháu xem.”
Bởi vì nhận sự ảnh hưởng của người Anh, lúc Chu Chính Quốc còn trẻ thích ăn mặc theo kiểu phương Tây.
Khoác áo khoác dài, đội mũ, dáng vẻ như một quý ông, thêm vào đó dáng người của anh ta cao to khôi ngô, người cũng không xấu, thật sự là làm chao đảo biết bao thiếu nữ.
Đương nhiên điều quan trọng nhất là có tiền.
Thứ mà Chu Chính Quốc thích nhất là chiếc mũ lưỡi trai.
Trong ký ức của Uyển Uyển, cậu chính là người đội một chiếc mũ.
Lúc cậu bế cô, cô luôn tháo chiếc mũ của cậu xuống, đội lên đầu của mình.
Nhưng mà quá to, mỗi lần đều che khuất mắt của cô.
“Lâm tiên sinh, thật là trùng hợp.” Hà Tứ Hải đi tới chào hỏi.
“Chào…Hà tiên sinh, thật sự là rất trùng hợp, tôi vừa mới đến công ty một chuyến, ngang qua đây nghe người ta nói có cá heo, tò mò nên qua xem, đúng lúc gặp được Hà tiên sinh.” Lâm Kiến Xuân giải thích.
Bởi vì buổi sáng quay về gấp gáp, trên đường lại xảy ra nhiều chuyện, công ty có nhiều chuyện vẫn chưa ban giao rõ ràng.
Cho nên buổi chiều ông đến công ty.
Bởi vì tài xế không ở đây, thêm vào đó Chu Chính Quốc cũng có chút không yên tâm, cho nên làm tài xế cho ông một lát.
Vừa hay, lại gặp phải Hà Tứ Hải đang quay về.
“Mấy đứa nhóc muốn ngắm biển, tự chạy qua đây.” Hà Tứ Hải nói.
Uyển Uyển nghe nói vậy có chút khó xử phun phun ở đầu lưỡi.
Lúc này Đào Tử và Huyên Huyên chạy đến.
Tò mò nhìn Lâm Kiến Xuân đang dắt tay Uyển Uyển.
“Bác chính là bố của chị Uyển Uyển sao?” Đào Tử nói.
Lâm Kiến Xuân nghe thấy thế nhanh chóng gật đầu.
“Bác cũng chính là người già sao, bố của cháu cũng là người già, haha~” Huyên Huyên ở bên cạnh cười nói.
Lâm Kiến Xuân không hiểu ý của cô bé, chỉ cười cười một cách ôn hòa.
Lúc này Lưu Vãn Chiếu cũng đi tới.
Hà Tứ Hải giới thiệu sơ lược bọn họ với nhau.
Lưu Vãn Chiếu có chút tò mò tỉ mỉ nhìn Lâm Kiến Xuân.
Mà Lâm Kiến Xuân cũng lặng lẽ đánh giá bọn họ.
Bạn gái của thần tiên?
“Con gái” của thần tiên?
Em vợ của thần tiên?
Không một ai có thể đắc tội được.
“Hà tiên sinh, tôi thấy trời cũng không còn sớm nữa, hay là cậu đến nhà tôi ăn bữa cơm đi?” Lâm Kiến Quốc cẩn thận hỏi.
Hà Tứ Hải nghe vậy thì nhìn về phía Lưu Vãn Chiếu.
“Anh đừng nhìn em, anh tự quyết định đi.” Lưu Vãn Chiếu cười nói.
Lâm Kiến Xuân nhìn Hà Tứ Hải với khuôn mặt đầy vẻ chờ mong, lại chốc chốc nhìn về phía Uyển Uyển đang nói chuyện với đám Đào Tử với vẻ mặt yêu chiều.
“Được, vậy làm phiền rồi.”
Lâm Kiến Xuân mời hắn ăn cơm không phải là mời lơi, nhưng thực tế là muốn ở cùng với con gái nhiều hơn.
Thấy Hà Tứ Hải đồng ý, Lâm Kiến Xuân vui mừng.
Nhanh chóng nói với Chu Chính Quốc ở bên cạnh: “Cậu mau quay về, nói với chị của cậu một tiếng.”
“Anh rể, gọi điện là được mà.” Chu Chính Quốc nhìn thấy ông có chút lúng túng.
“Đúng rồi, gọi điện, bây giờ gọi, để….để Ngọc Quyên báo cho dì Ngô một tiếng, phiền bà ấy tối nay lại đến một chuyến.” Lâm Kiến Xuân nghĩ một hồi rồi nói.
Sở dĩ nói như vậy, là bởi vì Chu Ngọc Quyên đã mấy năm rồi không xuống bếp.
Ông sợ như vậy sẽ là xem nhẹ Hà Tứ Hải.
Bởi vì người đông, chắc chắn là ngồi không đủ một xe.
Thế là một nhóm người đi bộ lên núi.
Lâm Kiến Xuân đúng lúc để Chu Kiến Quốc đi đón dì Ngô, như vậy tốc độ sẽ nhanh hơn chút.
Biệt thự của Lâm Kiến Xuân ở giữa sườn núi, đường không hề xa, chỉ có hơi dốc mà thôi.
Rất nhanh đã đi đến cổng nhà.
Tạ Lan Anh đã đứng ở cộng đợi.
Nhìn thấy nhóm người thì lập tức nghênh đón.
“Ngọc Quyên đâu?” Lâm Kiến Xuân hỏi.
“Chị đang nấu cơm ở dưới bếp, không ra đón được, thật là xin lỗi.” Tạ Lan Anh nói.
“Nấu cơm?” Lâm Kiên Xuân nghe nói vậy thì nhíu nhíu mày.
Nhưng không nói gì nhiều, đưa mọi người vào trong nhà.
“Lan Anh, lên lầu lấy trà của tôi xuống, sáng nay đã không thể tiếp đãi tốt tiếp dẫn giả rồi, thực sự là quá thất lễ.” Lâm Kiến Xuân nói.
Lúc này Chu Ngọc Quyên mặc một chiếc tạp dề đi ra từ phòng bếp.
Cặp mắt của bà sưng đỏ, nhìn thấy Uyển Uyển, khuôn mặt lộ ra vẻ vui vẻ, lập tức kêu lên.
Uyển Uyển nghe thấy liền chạy tới.
“Mẹ.” Uyển Uyển ngước cổ nhìn bà, kêu nhỏ một tiếng.
“Ơi.” Chu Ngọc Quyên lập tức trả lời.
Giọng nói run rẩy, cố nén nước mắt.
Sau khi Uyển Uyển đi, bà biết được việc Uyển Uyển bị bắt cóc, khóc đến ngất đi.
“Mẹ xem này.” Uyển Uyển chỉ vào chiếc kính trượt tuyết trên mặt.
“Đẹp lắm.” Chu Ngọc Quyên cười nói.
“hiahia, ông chủ tặng cho con đó.” Uyển Uyển đắc ý nói.
“Vậy sao?”
Chu Ngọc Quyên nghe vậy thì cay cay khóe mũi, bà vẫn chưa mua quà cho Uyển Uyển, quần áo vẫn là quần áo lúc nhỏ.
“Vâng, bởi vì con ngoan, rất nghe lời.” Uyển Uyển đắc ý nói.
Cô cho rằng nhất định là bởi vì cô ngoan, cho nên Hà Tứ Hải mới tặng quà cho cô.
“Chị Uyển Uyển, đây là mẹ của chị?”
Đào Tử và Huyên Huyên nghe hiểu người lớn nói gì, cho nên rất nhanh chạy đến bên cạnh Uyển Uyển, tò mò nhìn Chu Ngọc Quyên.
“Đúng vậy, bà ấy là mẹ chị.” Uyển Uyển ôm chặt eo của Chu Ngọc Quyên, vùi khuôn mặt nhỏ vào lòng bà, tràn ngập hạnh phúc.
Mình tìm thấy mẹ rồi ư?
Cô vô cùng hạnh phúc.
Chu Ngọc Quyên dương tay ra khẽ vuốt nhẹ đầu của cô.
“Uyển Uyển, đây là bạn của con sao?”
“Dạ vâng, Đây là Huyên Huyên và Đào Tử.” Uyên Uyên trả lời dõng dạc.
Có bố, có mẹ, còn có cả bạn bè, hôm nay thật sự là một ngày hạnh phúc nhất của cô.
------
Dịch: MBMH Translate