Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 367 - Chương 367: Uyển Uyển Trở Về Nhà

Chương 367: Uyển Uyển Trở Về Nhà Chương 367: Uyển Uyển Trở Về Nhà

“Ngọc Quyên, đã nấu được những món gì rồi, không xong thì đợi dì Ngô đến, Chính Quốc lái xe đi đón bà ấy rồi, có lẽ sắp đến rồi đó.”

Lâm Kiến Xuân đi vào bếp, nói với Ngọc Quyên đang bận bịu nấu nướng ở kệ bếp.

Ngọc Uyên đứng quay lưng lại với ông, nghe nói vậy cũng không lên tiếng.

Nhưng Lâm Kiến Xuân nhìn thấy vai bà động đậy, và giọng nức nở.

“Ngọc Quyên.”

Lâm Kiến Xuân bước lên trước.

Quả nhiên là nhìn thấy Chu Ngọc Quyên vừa lau nước mắt, vừa thái đồ ăn.

Ở bên cạnh còn có một dĩa dưa leo xào tương đã được nấu xong.

“Sao vậy? Uyển Uyển đang vui vẻ ở đây, em cũng đừng buồn nữa, tránh để con bé lại buồn.” Lâm Kiến Xuân thở dài một hơi nói.

“Uyển Uyển lúc trước thích nhất là đồ ăn em nấu, mỗi lần đều ăn rất nhiều, nhưng….nhưng….em đã lâu không nấu ăn rồi…” Chu Ngọc Quyên nức nở nói.

“Anh nhìn có vẻ ngon đấy chứ?” Lâm Kiến Xuân nhìn món dưa leo xào tương ở bên cạnh.

“Em cho quá nhiều muối rồi, căn bản không ăn được.” Chu Ngọc Quyên sắc mặt chán nản nói.

Sau đó không đợi Lâm Kiến Xuân động đũa, thẳng tay đổ vào thùng rác bên cạnh.

Tương vốn dĩ đã mặn, bà lại nêm vào không ít muối, cơ bản là khó mà nuốt trôi.

“Ài…” Lâm Kiến Xuân bất đắc dĩ thở dài một hơi.

“Từ từ thôi, nấu thêm vài lần là ngon thôi.” Ông an ủi nói.

Nhưng Chu Ngọc Quyên nghe xong vẫn rất buồn.

Bà muốn đem mọi thứ tốt nhất cho Uyển Uyển.

Nhưng khi phát hiện được bản thân bất lực, trong lòng vô cùng thất vọng.

“hiahia, em bắt không được, em không được.” ở bên ngoài vang vọng tiếng cười đùa của Uyển Uyển,

“Anh ra chơi cùng Uyển Uyển đi, một mình em thử nấu lại mấy món.” Chu Ngọc Quyên nghe thấy tiếng cười, khóe miệng nở một nụ cười nói.

“Ừ, em cũng nhanh nha, tranh thủ thật nhiều thời gian ở bên cạnh Uyển Uyển.” Lâm Kiến Xuân nói.

Chu Ngọc Quyên lẳng lặng gật đầu.

Trong phòng khách, ba đứa trẻ đang chạy vòng quay sofa.

Đào Tử và Huyên Huyên phải bắt Uyển Uyển, tháo kính trượt tuyết của cô, Uyển Uyển đương nhiên không đồng ý, cho nên quay quanh sofa giống như mấy cún con chạy tới chạy lui không ngừng.

Huyên Huyên và Đào Tử cũng ngốc nghếch, đuổi theo ở phía sau không buông, cũng không biết chặn đường ở hai đầu.

Rất nhanh đã thở hổn hển, lè lưỡi nhếch miệng thở dốc.

“Bố….bố….bố.” Đào Tử chạy đến trước mặt Hà Tứ Hải đòi uống một ngụm nước.

Sau đó dường như phát hiện ra gì đó nói: “Chị Uyển Uyển có gì đó rất khác?”

“Đó là bởi vì Uyển Uyển nhìn thấy bố mẹ của mình nên vui đó.” Hà Tứ Hải xoa xoa đầu của cô nói.

Lúc này Uyển Uyển và Huyên Huyên cũng dừng lại, ngoan ngoãn ngồi lên ghế uống nước.

“Đừng chơi trò này nữa, mắt của Uyển Uyển…không tốt lắm, cho nên không thể tháo, hai đứa đừng giành nữa.” Hà Tứ Hải nói.

Đào Tử và Huyên Huyên nghe nói vậy ngoan ngoãn gật đầu, đương nhiên cũng có thể là hết sức rồi.

“hiahia, tụi mình chơi trống cầm tay đi, trống cầm tay chơi vui lắm á.” Uyển Uyển lấy một chiếc trống cầm tay từ túi trước ngực, nhẹ nhàng lắc lắc, tạo ra âm thanh tùng tùng lanh lảnh.

Sau khi chín thức trở thành Khai Lộ Sứ, cô cuối cùng có thể tùy ý rung trống cầm tay, không cần phải lo lắng tiếng trống cầm tay gây hại cho người khác.

Quả nhiên hai đứa nhóc rất nhanh đã bị thu hút, giành lấy trống của Uyển Uyển qua muốn chơi.

Đây là bà nội tặng cho Uyển Uyển, Uyển Uyển có chút không nỡ.

Nhưng cô vẫn nguyện ý chia sẻ cùng với bạn thân, bản thân ngồi ở bên cạnh nhìn chăm chú.

Nhưng mà sự chú ý của mấy đứa nhóc rất nhanh đã bị giá đựng đồ cổ thu hút.

Lâm Kiến Xuân có thói quen thu thập đồ cổ.

Vị trí sát tường ở phòng khách đặt một kệ trưng bày đồ cổ, bên trên bày một số đồ vật mà Lâm Kiến Xuân thích.

Ngoài cái kệ đó ra, thư phòng còn có một cái to hơn.

Nhưng thứ mà thu hút đám nhọc chính là một con động vật kỳ lạ trên kệ.

Huyên Huyên nói lông của nó nhiều màu, nhất định là chim công.

Đào Tử nói miệng của nó dẹp dẹp, thân dẹp, là một con vịt.

Uyển Uyển nói nó thích ăn vịt quay, vịt quay siêu siêu ngon.

Lúc này Lâm Kiến Quốc từ trong bếp đi ra.

Uyển Uyển lập tức gọi ông.

“Bố, đây là cái gì?” Cô chỉ lên con thú ở trên kệ hỏi.

“Nó gọi là vịt trời” Lâm Kiến Xuân nói.

Huyên Huyên:

Đào Tử:

Uyển Uyển:

“Vịt trời, chính là vịt hoang.” Lâm Kiến Xuân nhìn thấy bọn họ không hiểu, lại giải thích.

Hiểu rồi, là vịt hoang.

Đào Tử lại đắc ý, cô đoán đúng rồi.

“Nhưng mà, đây là giả.” Lâm Kiến Xuân lại nói.

Đây thực sự là một lò lửa tráng men hình dạng con vịt trời thời nhà Minh, chính phẩm sưu tập tại bảo tàng cố cung Đài Bắc.

Ba đứa nhóc nghe xong, thật là có chuyện như vậy gật gật đầu.

Nhất là Uyển Uyển, nghe vậy thì nói: “Con biết là giả, thật sự có thể ăn được, ăn ngon lắm, con thích ăn vịt quay.”

Nghe thấy những lời nói ngây thơ của cô, Lâm Kiến Xuân tâm tình vốn chua xót dường như trở nên thoải mái lên.

“Con còn nhớ bố đưa con đi ăn vịt quay không? Con thích ăn, bố mua cho con.” Lâm Kiến Xuân xoa đầu của cô, bùi ngùi nói.

Uyển Uyển nghe nói vậy gãi gãi đầu, nghi hoặc nói: “Bố vẫn chưa học được sao?”

“Cái gì?”

“Mùi vị cũng như vậy, ăn thêm mấy lần nữa, bố sẽ nấu được, bảo bối, sau này con muốn ăn, bố ở nhà nấu cho con ăn, không cần phải xếp hàng nữa.” Uyển Uyển một tay chống nạnh, một tay vung vẩy, oai phong lẫm liệt nói.

Ký ức của Lâm Kiến Xuân trong phút chốc tái hiện lại trong đầu.

Nước mắt ngưng đọng nơi viền mắt, có chút nghẹn ngào nói: “Con vẫn nhớ lời nói của bố sao?”

Uyển Uyển nghe vậy ngoan ngoãn gật đầu.

“Được thôi, bố nhất định học được, sau đó nấu cho Uyển Uyển của chúng ta ăn.”

Lâm Kiến Xuân chớp chớp mắt, nước mắt ở viền mắt che mờ đi tầm nhìn của ông.

“Móc nghéo.”Uyển Uyển duỗi ngón tay út ra.

“Móc nghéo.”

Lâm Kiến Xuân cười lớn duỗi tay ra, nhưng lại không kiềm được, nhanh chóng xoa mặt một cái.

Sau đó ông cười chuyển sang chủ đề khác: “Nhưng mà con vịt này cũng có thể nướng được.”

“Hả?” Ba đứa nhóc nghe nói vậy thì rất ngạc nhiên.

Lâm Kiến Xuân cười hả hả mở lưng của nó ra, sau đó đốt một khối hương liệu thả vào.

Hương khói từ cổ vịt trời trào ra, lượn lờ khói lửa tỏa ra trên không trung.

Mùi thơm lượn lờ ở chóp mũi.

Khiến cho ba đứa nhóc vừa hưng phấn vừa tò mò.

Vịt còn biết nhả ra mùi thơm, bọn họ cũng hả miệng hà hơi, xem thử có mùi thơm bay ra không, tiếc là chỉ có một mùi tanh.

…..

Cơm tối cuối cùng vẫn là dì Ngô đến làm, bà làm ở trong bếp cũng mấy chục năm, tốc độ rất nhanh đã nấu xong mấy món ăn thường ngày.

Chỉ có duy nhất món Korokke là do Chu Ngọc Quyên làm.

Món này cách làm đơn giản, quan trọng nhất là Uyển Uyển cũng thích ăn.

“Mẹ vẫn còn nhớ con thích ăn thịt viên.” Uyển Uyển rất vui.

“Đương nhiên rồi, mẹ vẫn luôn nhớ Uyển Uyển nhà chúng ta thích ăn cái gì, con ăn nhiều chút.” Chu Ngọc Quyên gắp thịt viên bỏ vào chén của cô.

“hiahia, mẹ, mẹ gắp cho con nhiều quá, con ăn không hết, con vẫn là con nít, bụng không đủ lớn.” Huyên Huyên vui cười hớn hở nói.

Nhìn thấy dáng vẻ con gái vui vẻ, trong lòng Chu Ngọc Quyên có một sự áy này cùng nỗi chua xót không nói nên lời.

Ăn cơm tối xong, Hà Tứ Hải không nán lại Lâm gia thêm nữa liền đưa Uyển Uyển quay về Hợp Châu.

Trước khi ăn cơm, nhưng chuyện anh nên nói với Lâm Kiến Xuân cũng đã nói rồi.

Mà cả gia đình Lâm Kiến Xuân dáng vẻ kính cẩn đối với anh, khiến anh có chút không tự nhiên.

“Chị, anh rể, bọn em đi trước đây.” Người gặp đều đi rồi, Chu Chính Quốc đứng dậy nói với vợ chồng Lâm Kiến Quốc.

Hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, bọn họ muốn để lại không gian riêng cho vợ chồng Lâm Kiến Xuân.

Lâm Kiến Xuân lặng lẽ gật đầu.

Mà Chu Ngọc Quyên ngơ ngác ngồi trước bàn ăn, nhìn chỗ ngồi lúc nãy của Uyển Uyển.

Bên tai gần như vẫn có thể nghe được tiếng cười “hiahia” của con gái.

Tất cả mọi cảm giác cứ như là nằm mơ vậy.

Nhìn thấy vợ chồng Chu Chính Quốc đưa tầm mắt lướt qua người Chu Ngọc Quyên. Lâm Kiến Xuân vẫy vẫy tay, hai người đi đi, có anh ở đây.

“Vậy được, nếu như có chuyện gì, gọi điện cho em.” Chu Chính Quốc nói.

Dù gì chỗ anh ở cũng không xa, lái xe khoảng mười phút là tới rồi.

“Đi cả rồi, đi cả rồi…” nhìn thấy căn nhà lại khôi phục dáng vẻ yên tĩnh ngày xưa, Lâm Kiến Xuân tràn đầy ngậm ngùi.

“Ngọc Quyên, Em….mấy ngày nữa cùng anh quay về Đại Lục đi.” Lâm Kiến Xuân nói với Chu Ngọc Quyên đang sững sờ.

Chu Ngọc Quyên nghe vậy, cuối cùng cũng phản ứng, nhìn về phía ông.

“Uyển Uyển đã ở Hợp Châu, vậy thì em đi Hợp Châu ở bên con bé.” Lâm Kiến Xuân nói.

Chu Ngọc Quyên nghe nói vậy thì sắc mặt vui mừng, vui vẻ gật đầu.

Tiếp theo, sắc mặt lại có chút do dự: “Nhưng mà Uyển Uyển hiện tại con bé…”

Hiện tại Uyển Uyển đã không chỉ còn là con gái của họ.

Bọn họ sợ ảnh hưởng đến Uyển Uyển, dẫn đến Hà Tứ Hải không vui.

Hai người lại trầm mặc, đèn đuốc sáng choang trong phòng khách, có một loại cảm giác ngột ngạt không nói thành lời.

Chính vào lúc này, tiếng cười của Uyển Uyển đột nhiên xuất hiện ở phòng khách.

“hiahia, con lại phải quay về rồi.” Uyển Uyển chống nạnh, hưng phấn đứng ở giữa phòng khách.

“Uyển Uyển?”

Chu Ngọc Quyên vui mừng mà nhào về phía trước, ôm chặt lấy cô vào lòng.

Đợi sau khi xác nhận không phải là sự ảo giác của bà, bà lại nghi ngờ hỏi: “Uyển Uyển, con sao lại quay về?”

“hiahia, ông chủ nói buổi tối không có chuyện của con, quay về tìm bố mẹ đi, thì con liền quay về.” Uyển Uyển vui vẻ nói.

“Về thì tốt, về thì tốt. Cảm ơn tiếp dẫn giả….” Lâm Kiến Xuân ở bên cạnh nước mắt giàn giụa nói.

Nhưng trong lòng lại tràn ngập vui sướng.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment