Thị trấn Bình Nguyên chỉ là một thị trấn nhỏ rất bình thường trong đất liền.
Cũng là một thị trấn mới.
Cư dân của thị trấn ban đầu đều là nông dân.
Kể từ khi đất nước phát động nông thôn mới, mọi người đều đã chuyển đến ở nhà lầu.
Nhưng hàng ngày vẫn cần sinh hoạt bình thường.
Các loại nông sản vẫn cần được lưu thông.
Vì vậy, thị trấn Bình Nguyên đã từ từ được hình thành.
Bây giờ đã quá trưa, đường phố vắng lặng không một bóng người.
Chỉ có mấy đứa trẻ tụ tập và chơi đùa trong bóng râm dưới mái hiên.
Một vài người lớn tuổi ngồi trên ghế đẩu trước của quán nhỏ cách đó không xa, có lẽ họ là người nhà của mấy đứa trẻ.
Một chiếc xe chạy ngang qua cửa, một người đàn ông trung niên rất có khí chất từ trên bước xuống.
Những người già ngồi trên ghế dài tò mò quan sát người vừa mới tới.
Trong lòng thầm đoán đây là bà con của ai đó trong thị trấn.
Người đàn ông trung niên bước vào cửa hàng mua một bao thuốc, sau đó lại trở ra.
Hắn rút ra một điếu thuốc bỏ vào miệng, sau đó sờ soạng người mình, rồi tự giễu cười nói với một ông lão tóc hoa râm ở gần mình nhất: “Ông anh, có bật lửa không? Cho tôi mượn một chút."
Hắn vừa nói, vừa đưa điếu thuốc ra.
Ông lão tóc hoa râm không nhận lấy, mà nhìn người kia nói: “Trong cửa hàng có.”
“Tôi biết, tôi muốn hỏi anh một chuyện.” Người đàn ông trung niên cười nói.
Ông lão tóc hoa râm nghe vậy thì mới cầm lấy điếu thuốc.
Người đàn ông lại lấy thuốc ra, đưa cho mỗi người ở đó một điếu.
Những người hút thuốc đương nhiên sẽ nhận lấy, còn nhưng người không hút đương nhiên cũng từ chối.
Lúc này, ông lão tóc hoa râm đã châm điếu thuốc trong tay, hít một hơi rồi đưa cho người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên nhận lấy, rồi châm thuốc cho chính mình.
“Cảm ơn ông anh.”
“Anh có chuyện gì thì hỏi đi.” Ông lão tóc hoa râm hít sâu một hơi, rồi chậm rãi phun khói ra khỏi mũi.
“Tôi đi ngang qua đây, muốn hỏi một chút, thị trấn này tên là gì?” Người đàn ông nói.
“Xùy, tôi còn tưởng chuyện gì, thị trấn này gọi là thị trấn Bình Nguyên, người anh em, anh định đi đâu thế?” Người đàn ông tóc hoa râm nghe xong liền cười nói.
“Đi đến thôn Cát Nguyên.” Người đàn ông trung niên nhìn ông lão tóc hoa râm, cười híp mắt nói.
“Thôn Cát Nguyên?” Ông lão tóc hoa râm nghe vậy thì sững người lại.
Sau đó cười nói: “Thôn Cát Nguyên đã bị triệt phá từ lâu rồi, làm gì còn nơi nào gọi là thôn Cát Nguyên nữa.”
“Vậy sao.” Người đàn ông trung niên nghe vậy thì có hơi thất vọng.
“Anh đến thôn Cát Nguyên tìm nhà nào, trước đây tôi cũng là người của thôn Cát Nguyên.” Ông lão tóc hoa râm quan sát người đàn ông trung niên nói.
Hắn trông có vẻ rất giàu có, ăn mặc rất đẹp.
Lại nhìn sang chiếc xe đang đậu bên đường, trước mũi xe còn có một người thanh niên vạm vỡ đứng đó, có thể thấy đây không phải một người bình thường.
“Tôi đang kinh doanh đồ cổ, mấy năm trước có nhìn thấy một món đồ cổ ở thôn Cát Nguyên, lúc đó không có tiền nên bỏ lỡ, bây giờ quay lại hỏi thăm xem món đồ đó đã bán chưa.” Người đàn ông nói một cách vô cùng tiếc nuối.
“Đồ cổ? Là nhà nào thế?” Nghe vậy, ông lão tóc hoa râm lập tức sáng bừng mắt lên, vô cùng tò mò hỏi.
Mấy người già bên cạnh cũng không ngoại lệ.
“Nơi nghèo khổ này, nhà ai lại có đồ cổ chứ?”
“Thuyền nát còn có ba tấc đinh cơ mà, chuyện này ai có thể nói chắc chắn được chứ.”
“Nói ra thì, trước đây Dĩnh Tử nhà họ cũng từng là quan lớn, thôn Cát Nguyên cũng chưa từng có ai làm nên trò trống gì cả, đều là dân nghèo thôi.”
“Này, ông Phùng, ông nói vậy là có ý gì, chẳng coi ai ra gì, thông Cát Nguyên cũng từng có rất nhiều người học đại học, không phải sao?”
“Đó cũng là do mấy năm gần đây cuộc sống tốt lên rồi, nếu không thì, thôn Cát Nguyên các người cũng nghèo đến nỗi ba đời mặc chung một cái quần.”
“Như vậy thì đã sao? Tôi nói cho ông biết, cháu của tôi sau này nhất định cũng sẽ là sinh viên đại học.” Ông lão tóc hoa râm nhìn về phía một đứa trẻ đang chơi đùa trong bóng râm dưới mái hiên cách đó không xa.
“Đó là cháu anh sao?” Người đàn ông trung niên nhìn theo, cười hỏi.
“Đúng vậy, có phải rất thông minh không? Người nhà lão Triệu tôi đây rất lanh lợi.” Người đàn ông tóc hoa râm đắc ý nói.
Ông cụ Phùng bên cạnh vừa bị mắng, không vui nói: “Triệu lão tam, ông nói vậy mà không xấu hổ sao? Linh Thụy lanh lợi như vậy là do giống mẹ nó.”
“Đừng nhắc đến người phụ nữ đó với tôi nữa, thật hèn hạ.” Ánh mắt Triệu lão tam bỗng trở nên hung dữ.
Có lẽ ông cụ Phùng cũng hơi sợ rồi, liền khẽ lẩm bẩm: “Vốn là như vậy, con trai ông học lớp hai tận ba năm, có thể sinh ra một đứa con trai thông minh như vậy sao?”
“Vậy thì đã làm sao? Dù gì tôi cũng chẳng trông mong vào nó, nhưng Linh Thụy sau này chắc chắn sẽ đỗ đại học.” Triệu lão tam nghe vậy cũng không nổi giận, mà đắc ý nói.
“Nhìn nó quả thật rất lanh lợi, sau khi lớn lên, chắc chắn sẽ là người tài giỏi.” Người đàn ông trung niên nói.
“Có mắt nhìn, rất có mắt nhìn.” Triệu lão tam nghe vậy cũng cười híp mắt.
Nhưng thực ra, Linh Thụy mà Triệu lão tam nhắc tới đang ngồi dưới mái hiên nhìn những đứa trẻ khác vui đùa, không có chút biểu hiện gì đặc biệt cả, nhìn cũng chẳng thấy thông minh ở đâu, ngược lại trông thần sắc của cậu bé lại có chút u sầu.
“Trước đây tôi cũng có một đứa con gái chạc tuổi thằng bé, nhưng tiếc là bị bọn buôn người bắt cóc rồi, không biết là đã bị bắt đi đâu nữa.” Người đàn ông trung niên đột nhiên nói chuyện bằng giọng điệu xa xăm.
Triệu lão tam nghe vậy thì sắc mặt lập tức trắng bệch cả ra, căng thẳng nhìn chằm chằm vào bóng lưng của người đàn ông trung niên.
Đúng lúc này, người đàn ông ném nửa điếu thuốc trên tay xuống đất, rồi xùng chân tàn nhẫn dập lửa.
Sau đó quay đầu lại, cười nói với mấy người già: “Cảm ơn mấy ông anh.”
Không đợi bọn họ lên tiếng, hắn đã quay người trở vào xe, rồi chậm rãi lái xe rời đi.
Thấy chiếc xe đã đi khuất, Triệu lão tam liền thở phào một hơi.
Nhưng trong lòng vẫn rất hỗn loạn.
Vì vậy, ông ta đứng dậy, nhìn về phía đám trẻ trước mặt, hét lớn: “Linh Thụy, về nhà tôi.”
Đứa bé trai tên Linh Thụy nghe vậy liền đi tới.
Triệu lão tam dắt tay cậu bé đi về nhà.
“Ông ơi, cháu vẫn muốn chơi tiếp.” Linh Thụy chưa muốn về.
“Chơi cái gì mà chơi? Đi về với ông, về nhà đọc sách nhé?” Triệu lão tam lớn tiếng nói.
“Tại sao không cho cháu chơi, nếu mẹ ở nhà, mẹ chắc chắn sẽ cho cháu chơi.” Linh Thụy khẽ nói.
Nhưng cậu vừa dứt lời, Triệu lão tam đã quay người lại tát vào mặt cậu một cái.
Linh Thụy bị đánh đau đến nỗi còn quên cả khóc.
“Đừng nhắc đến người phụ nữ đê tiện đó với ông, nó không cần cháu nữa, có biết không hả? Cháu họ Triệu, họ Triệu, sau này còn dám nhớ đến nó nữa, ông sẽ đánh chết cháu.” Triệu lão tam trừng mắt hung hăng nói.
Linh Thụy vốn còn muốn khóc, nhưng giờ lại bị dọa đến nỗi đến nức nở cũng không dám nữa.
Thấy bộ dạng đó của cậu bé, mặt Triệu lão tam cũng dịu đi.
Hắn đưa tay ra chạm vào gò mà sưng tấy của Linh Thụy.
Triệu Linh Thụy sợ hãi né sang bên cạnh.
Nhưng lại bị Triệu lão tam giữ lại, xoa má cậu, sau đó hỏi: “Đau không?”
Triệu Linh Thụy tủi thân gật đầu, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Triệu lão tam, cậu bé lại vội vàng lắc đầu.
“Sau này ông không cho cháu nhắc đến người phụ nữ đó nữa, có biết không?”
Triệu Linh Thụy vội vã gật đầu, cậu sợ bị đánh.
“Ừm, ngoan lắm.” Triệu lão tam xoa đầu cậu, tiếp tục dắt cậu về nhà.
“Không biết ba cháu đã về chưa, đã bán hết thịt chưa, nếu chưa bán hết thịt thì giữ lại cho thêm vào bữa tối của cháu, cháu thấy ông nội có tốt với cháu không?” Triệu lão tam bật cười ha ha nói.
Triệu Linh Thụy hơi sợ hãi nói: “Vâng.”
“Biết ông nội tốt là được rồi.” Triệu lão tam nghe vậy thì rất vui vẻ.
“Nhưng hôm qua cháu nghe ba nói, tối nay ba sẽ không về, ba đi đánh bài với người ta.” Triệu Linh Thụy khẽ nói.
“Thằng chó này, trong túi có hai đồng tiền mà cũng lấy ra đánh bài...”
Triệu lão tam vừa đi vừa mắng suốt cả quãng đường về nhà.
------
Dịch: MBMH Translate