"Ba, ba, ba có ở trong đó không?" Uyển Uyển dè dặt đẩy cửa phòng ra, nhìn vào trong phòng tối om và gọi một tiếng.
Sau đó, cô bé xoay người chạy tới phòng tiếp theo.
Nhưng tất cả các phòng đều không có, vì vậy cô bé sốt ruột vừa kêu vừa chạy xuống tầng.
"Uyển Uyển, con đang làm gì vậy?" Dưới tầng, Chu Ngọc Quyên cầm đĩa trái cây, bước ra khỏi phòng bếp, tò mò hỏi.
"Trên tầng tối om, thật đáng sợ, dọa chết người..." Uyển Uyển nói với dáng vẻ vẫn còn sợ hãi.
Chu Ngọc Quyên bị cô bé chọc cho phì cười.
"Đã vậy thì con đi theo bên cạnh mẹ, đừng đi xa. Có mẹ ở cùng con, vậy con sẽ không sợ nữa." Chu Ngọc Quyên xoa gương mặt nhỏ nhắn của cô bé, nói nhỏ.
Uyển Uyển nghe vậy, ngoan ngoãn gật đầu.
Sau đó cô bé hỏi: "Ba đâu ạ?"
"Ba con phải đi làm việc mà ông ấy muốn làm, ông ấy... đi làm." Chu Ngọc Quyên nghĩ ngợi rồi nói.
"Ồ." Uyển Uyển nghe vậy thì hơi thất vọng.
"Con thấy hơi nhớ ba." Uyển Uyển nói.
"Ba con mà nghe được con nói vậy, ông ấy chắc chắn sẽ rất vui. Ông ấy sẽ nhanh chóng trở lại thôi. Con tới đây, ăn trái cây đi." Chu Ngọc Quyên kéo cô bé ngồi xuống, đặt đĩa trái cây đã cắt xong ở trước mặt cô bé.
Uyển Uyển liếc qua, chọn trái táo to nhất trong đĩa.
Chu Ngọc Quyên còn tưởng cô bé ăn, không ngờ Uyển Uyển đưa cho bà ta nói: "Mẹ, cho mẹ ăn này."
Trong lòng Chu Ngọc Quyên vô cùng xúc động, xoa nhẹ đầu cô bé nói: "Mẹ không ăn, Uyển Uyển ăn đi."
"Vậy hai chúng ta mỗi người ăn một nửa?" Uyển Uyển nói với vẻ mong chờ.
Vì vậy hai người chia nhau một quả táo ăn hết, cuối cùng còn lại một lõi táo lớn.
Uyển Uyển giơ tay lại muốn thả nó vào trong túi trước ngực mình.
Chu Ngọc Quyên vội vàng ngăn cô bé lại.
"Cái này bẩn thế, con bỏ vào trong túi làm gì?" Chu Ngọc Quyên rút tờ khăn giấy ra lau tay cho cô bé.
"Hi hi, con trồng nó xuống đất, nó sẽ mọc ra rất nhiều quả táo."
"Thật à? Thế con để ở đây. Lát nữa mẹ đi cùng với con trồng trong sân nhé?" Chu Ngọc Quyên dùng giấy ăn trên tay bọc lõi táo lại.
"Được ạ." Uyển Uyển vui vẻ đáp một tiếng.
Uyển Uyển đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn Chu Ngọc Quyên.
Chu Ngọc Quyên không nhìn thấy Uyển Uyển đang nhìn bà ta. Dù sao trên mặt cô bé đeo một cái kính trượt tuyết rất lớn, nhưng bà ta có thể cảm nhận được.
"Sao vậy?" Chu Ngọc Quyên nghi ngờ khẽ sờ mặt mình, tưởng dính thứ gì.
Uyển Uyển giơ bàn tay nhỏ bé ra.
Chu Ngọc Quyên vội vàng cúi người xuống, ghé sát đầu.
Bàn tay nhỏ bé của Uyển Uyển lướt nhẹ qua chân mày, khóe mắt và hai bên cánh mũi của Chu Ngọc Quyên.
"Mẹ."
"Ừ." Chu Ngọc Quyên nghe vậy, dịu dàng đáp một tiếng.
"Trên mặt mẹ có nếp nhăn rồi." Cô bé giơ tay xoa nhẹ, dường như muốn làm phẳng những nếp nhăn đó.
"Con bé ngốc, mẹ già rồi, trên mặt đương nhiên phải có nếp nhăn chứ!" Chu Ngọc Quyên nắm bàn tay của cô bé nói.
Sau đó bà ta đổi đề tài, nói: "Bây giờ chúng ta đi trồng táo thôi nào."
Quả nhiên, Uyển Uyển ngây thơ lập tức quên đề tài vừa rồi, vui vẻ đáp một tiếng, kéo Chu Ngọc Quyên chạy ra ngoài cửa.
"Chậm thôi, chậm thôi." Chu Ngọc Quyên cười vui vẻ, để cô bé kéo tới ngoài cửa.
Nhà họ Lâm là biệt thự, chẳng những có bể bơi, còn có một vườn hoa không nhỏ.
Mỗi tuần đều sẽ có người làm vườn qua xử lý.
Cho nên vườn hoa được sắp xếp rất đẹp mắt.
Uyển Uyển hết nhìn trái tới nhìn phải, nhất thời không biết nên trồng cây táo của mình ở đâu, đang rất khó xử đấy.
"Ở đây đi."
Chu Ngọc Quyên chỉ vào một mảnh đất đầy cỏ xanh tươi tốt bên cạnh, nói với cô bé. Chỉ cần con gái vui, phá một mảng thảm cỏ như vậy cũng không sao.
"Được ạ." Uyển Uyển chạy vào trong vườn hoa.
Dưới chân là cỏ xanh mềm.
Cô bé vui mừng rạo rực, sau đó lăn dưới đất mấy vòng.
"Hi hi, thật thoải mái."
Uyển Uyển nằm dang tay dang chân trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn từng đám mây trên bầu trời trong xanh.
Chu Ngọc Quyên không bảo cô bé đứng dậy mà đi đến, ngồi bên cạnh cô bé.
Bà ta nhìn dáng vẻ ngơ ngác của cô bé, tò mò hỏi: "Con đang nhìn gì vậy?"
"Mẹ, có con hươu cao cổ ở trên trời kìa." Uyển Uyển chỉ vào không trung nói.
Chu Ngọc Quyên nhìn theo ngón tay cô bé chỉ, hóa ra là một đám mây trắng nhỏ.
"Thật sao? Có phải bên kia là một con khỉ con không?" Chu Ngọc Quyên nằm xuống bên cạnh cô bé.
Uyển Uyển lập tức rúc vào trong lòng bà ta.
Chu Ngọc Quyên ôm cô bé vào trong lòng, cảm giác ấm áp không sao tả xiết.
"Uyển Uyển biết con khỉ nhỏ có màu gì không?" Chu Ngọc Quyên đột nhiên hỏi.
"Màu xám." Uyển Uyển nói.
Chu Ngọc Quyên thầm thở dài.
"Là màu trắng. Chẳng qua khi ánh nắng chiếu xuống, còn có vài tia sáng màu đỏ ánh kim, rất đẹp." Chu Ngọc Quyên nói.
"Ồ."
Uyển Uyển nghe vậy thì đáp một tiếng, vẻ mặt hơi buồn bã, cô bé không nhìn thấy được là màu gì, cô bé là nhóc mù.
Chu Ngọc Quyên nhìn thấy dáng vẻ này của cô bé lại không nói được lời nào.
Bởi vì lúc trước tiếp dẫn đại nhân từng nói qua, mắt của Uyển Uyển là đến từ trong ý thức của bản thân cô bé. Lúc cô bé cảm thấy cần đôi mắt, mắt cô bé sẽ bình phục.
Cho nên bà ta và Lâm Kiến Xuân thương lượng, muốn từ từ dẫn dắt Uyển Uyển thay đổi nhận thức của bản thân cô bé, cô bé không phải người mù, cô bé có đôi mắt to xinh đẹp.
Để cô bé hoàn toàn bình phục lại.
Nhưng...
Vẫn quá nóng vội.
Chu Ngọc Quyên thở dài, sau đó nói tránh đi: "Uyển Uyển, buổi chiều con đi mua sắm với mẹ được không?"
"Đi mua sắm ạ?"
Uyển Uyển nghe vậy thì hơi do dự. Cô bé không thích chỗ đông người, cảm thấy không an toàn.
"Mẹ đi một mình, chẳng có ai đi cùng, sẽ rất cô đơn đấy." Chu Ngọc Quyên thở dài.
"Con đi cùng mẹ." Uyển Uyển lập tức nói.
Chu Ngọc Quyên nghe vậy vừa vui vẻ lại vừa khổ sở.
Vui vẻ vì Uyển Uyển yêu bà ta, cho dù bản thân không muốn đi, vẫn bằng lòng đi vì bà ta.
Khổ sở là Uyển Uyển quá dễ tin tưởng người khác, vì vậy mới rơi vào kết quả này.
Chu Ngọc Quyên khổ sở trong lòng nhưng không thể hiện ra ngoài.
Bà ta ngồi dậy, nói với Uyển Uyển: "Mẹ vào lấy xẻng, sau đó chúng ta trồng hạt táo nhé?"
Lúc này, Uyển Uyển mới nhớ ra bọn họ tới trồng táo đấy. Vì vậy, cô bé vội vàng bò dậy, chờ mẹ đi lấy xẻng.
...
Một chiếc xe thể thao màu xanh lam đang chậm rãi đi lên núi, trên con đường tới vịnh Ngự Thủy.
"Cậu Lâm, chuyện gì xảy ra thế? Không phải tối nay đã nói sẽ đi tới quán bar à? Cậu không đi cũng không thông báo trước với tôi một tiếng, cho tôi leo cây, thật dối trá."
Lâm Trạch Vũ vừa lái xe vừa nghe người bạn Đỗ Tuấn Khải oán trách qua tai nghe.
"Lần này không đúng, lần sau tôi sẽ mời anh, vậy còn không được sao?"
"Không phải là vấn đề cậu có mời hay không, tôi còn gọi cả Kelly, nói cậu cũng tham gia. Bây giờ cậu cho tôi leo cây, tôi phải ăn nói thế nào với cô ấy chứ?"
"Đó không phải là vấn đề của tôi, tôi mặc kệ."
Trong nhóm bạn của Lâm Trạch Vũ đều biết Kelly có ý với Lâm Trạch Vũ, nhưng anh ta lại không thích.
"Được rồi, tôi sợ cậu rồi. Nhưng cậu có thể nói cho tôi biết, có phải cậu cho tôi leo cây để hẹn hò với em gái nào đó không?"
"Không phải, tôi về nhà một chuyến?"
"Về nhà à?" Đỗ Tuấn Khải nghe vậy thì chợt cao giọng.
"Không phải bình thường cậu không thích về nhà nhất à? Cậu không sợ ba mẹ cậu lại thuyết giáo cậu sao?"
"Tôi cảm giác ba mẹ tôi có gì đó không ổn?"
"Không ổn?"
"Đúng vậy, không nói tới ba tôi, bình thường cứ cách hai ngày mẹ tôi chắc chắn sẽ gọi điện thoại cho tôi, thứ năm hàng tuần đều hỏi tôi có về nhà không. Nhưng tuần trước, bà tự nhiên không gọi điện thoại cho tôi..."
"Cậu đúng là tiện. Bác ấy không gọi cho cậu, cậu không biết đường gọi cho bác ấy à?"
"Tôi gọi rồi, gọi nhiều lần là đằng khác. Nhưng lần nào mẹ tôi cũng nói là có việc rồi vội vàng cúp máy."
"Không phải chứ? Chỉ vì chút chuyện nhỏ này, cậu tưởng thật sự có chuyện, còn đặc biệt chạy về nhà à?"
"Chuyện nhỏ à? Tôi cảm thấy chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó." Lâm Trạch Vũ cao giọng nói.
"Cậu thần kinh à?"
"Tôi không nói chuyện với cậu nữa, tôi đến nhà rồi." Lâm Trạch Vũ nói xong, kéo tai nghe ra.
Cổng tự động mở ra, anh ta đạp ga, lái thẳng xe vào trong.
Sau đó anh ta nhìn thấy một bé gái đang ngồi xổm trong vườn hoa, cúi đầu không biết làm gì?
Sao trong nhà mình có trẻ con nhỉ? Chẳng lẽ là người khách nào dẫn tới? Trong lòng anh ta nghĩ.
Sau đó, cô bé đại khái nghe được tiếng xe, quay đầu nhìn lại.
Ánh mắt hai người gặp nhau, cô bé giống như con thỏ nhỏ hoảng sợ, sắc mặt chợt tái nhợt.
Sau đó chỉ thấy bàn tay nhỏ bé của cô bé giật giật, cắm đầu chui xuống mặt đất, hoàn toàn biến mất.
Mẹ nó.
Lâm Trạch Vũ phanh gấp nhưng vẫn quá muộn, tông thẳng vào bồn hoa trước mặt.
Nhưng anh ta đã không để ý nhiều.
Mình gặp quỷ giữa ban ngày à?
Mình đã nói rồi mà, trong nhà chắc chắn xảy ra chuyện.
Anh ta sợ tới mức toát mồ hôi lạnh.
------
Dịch: MBMH Translate