Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 370 - Chương 370: Uyển Uyển Mẫn Cảm

Chương 370: Uyển Uyển Mẫn Cảm Chương 370: Uyển Uyển Mẫn Cảm

Dì Ngô đại khái nghe được tiếng động, từ trong nhà đi ra.

"Dì Ngô, dì Ngô..." Lâm Trạch Vũ rất kích động khi nhìn thấy dì Ngô.

"Cậu chủ đã về rồi. Sao cậu không cẩn thận thế? Cậu có bị thương ở đâu không?" Dì Ngô đi tới, lo lắng hỏi.

"Dì Ngô, chẳng phải cháu đã nói rồi sao? Dì đừng gọi cháu là cậu chủ nữa, gọi cháu Tiểu Vũ được rồi." Lâm Trạch Vũ nói.

Đồng thời, anh ta lén lút quan sát dì Ngô, dưới ánh mặt trời, cái bóng của dì Ngô kéo thật dài, bàn tay nắm lấy tay anh ta cũng có hơi ấm. Anh ta không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Đúng rồi, cô bé vừa rồi có bóng không? Anh ta thật sự không chú ý.

"Lẽ nào, thần kinh của mình có vấn đề?" Lâm Trạch Vũ nhíu mày nghĩ.

Anh ta học y, trong khóa giải phẫu đã từng chạm qua bao nhiêu thi thể, cho nên không tin quỷ thần.

Nhưng anh ta bị văn hóa truyền thống được truyền thụ từ nhỏ ảnh hưởng, trong tiềm thức cảm thấy có quỷ.

Nghe rất mâu thuẫn nhưng rất nhiều người đều như vậy, không tin quỷ lại sợ quỷ.

Nhưng dù sao cũng là bác sĩ y khoa, lúc bình tĩnh lại, điều đầu tiên hắn nghĩ đến là thần kinh của mình có vấn đề.

Hắn từng học y nên biết, con người có khả năng tiếp nhận tất cả tin tức, có đôi khi chưa chắc đã chính xác.

Thấy là thật, tai nghe là giả.

Nhưng có đôi khi thấy cũng chưa chắc là thật, bởi vì đầu óc sẽ lừa dối mình.

Nghĩ tới đây, Lâm Trạch Vũ bất giác lắc đầu.

Dì Ngô bên cạnh hơi căng thẳng hỏi: "Cậu chủ, có phải cậu bị va vào đâu không? Có cần đi bệnh viện khám không."

"Không sao, cháu không sao. Mẹ cháu đâu ạ?" Lâm Trạch Vũ xua tay nói.

"Vừa rồi, tôi còn thấy bà chủ và cô chủ cùng ở trong sân mà?" Dì Ngô nghe vậy thì liếc về phía sân với vẻ nghi ngờ.

"Ồ, vậy ba cháu... Chờ đã, cô chủ, cô chủ nhà nào vậy?" Lâm Trạch Vũ kịp phản ứng, vội vàng hỏi tới.

"Bà chủ nói là cô chủ nhỏ." Dì Ngô nói.

"Cô chủ nhỏ?" Lâm Trạch Vũ nghe vậy càng nghi ngờ hơn.

Anh ta lại hỏi: "Ở đâu ra?"

"Tôi không rõ lắm. Ngày đó, có vài người khách tới nhà, cô chủ nhỏ đi cùng khách tới. Bà chủ và ông chủ đều có vẻ rất khó chịu..." Dì Ngô nhíu mày nói.

"À, hóa ra là đứa trẻ mà mẹ tôi nhận nuôi à?" Lâm Trạch Vũ nghe vậy thì như chợt hiểu.

Mấy năm nay, Chu Ngọc Quyên vẫn luôn làm từ thiện, gần như mỗi tuần đều tới trại mồ côi thăm trẻ con gì đó.

Đồng thời còn từng giúp đỡ một số đứa trẻ. Lâm Trạch Vũ không thấy lạ nếu bà ta muốn dẫn một đứa về nuôi.

Dì Ngô ở bên cạnh nghe vậy, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

"Dì Ngô, dì có gì cứ nói thẳng đi. Có chuyện gì mà dì không thể nói với cháu được chứ?" Lâm Trạch Vũ thấy lạ thì hỏi.

"Được rồi, cậu chủ, cậu đừng trách tôi lắm miệng. Tôi cảm thấy cô chủ nhỏ này hơi kỳ quái." Dì Ngô thần thần bí bí nói.

Lâm Trạch Vũ nghe vậy thì lo lắng, nhớ tới cô bé mình mới gặp. Chẳng lẽ đó không phải là ảo giác của mình. Cô bé chính là cô bé được nhận nuôi, vậy cô bé rốt cuộc là gì?

"Kỳ quái thế nào?" Lâm Trạch Vũ trầm giọng hỏi.

"Cô ấy giống hệt cô chủ, hơn nữa cũng tên là Uyển Uyển. Cậu nói có khéo không chứ?" Dì Ngô nói.

Bà ta ở nhà họ Lâm mười mấy năm, cũng biết một số chuyện liên quan tới Uyển Uyển, hơn nữa còn từng xem ảnh chụp của Uyển Uyển. Dù sao tấm ảnh đó vẫn được đặt ngay trên bàn trong phòng sách đấy.

"Dì nói là chị cháu à?" Lâm Trạch Vũ kinh ngạc hỏi.

Dì Ngô nghe vậy thì khẽ gật đầu.

Lâm Trạch Vũ còn muốn nói, lại nghe giọng nói kinh ngạc của Chu Ngọc Quyên ở cửa: "Trạch Vũ, sao hôm nay con lại về?"

Lâm Trạch Vũ nghe tiếng thì nhìn qua, thấy Chu Ngọc Quyên đang cầm một cái xẻng trong tay, gương mặt hớn hở nhìn mình.

"Mẹ, không phải tại con nhớ mẹ sao? Cho nên về thăm mẹ." Lâm Trạch Vũ cười hì hì, đi về phía Chu Ngọc Quyên.

"Nhớ mẹ à?" Chu Ngọc Quyên không tin.

"Mọi khi bảo con về, con cũng chẳng về, giờ còn bảo nhớ mẹ?"

"Không phải tại ba con nói nhiều quá à? Con vừa về là ba nói không ngừng." Lâm Trạch Vũ cười hì hì nói.

Đúng lúc này, từ phía sau Chu Ngọc Quyên đột nhiên thò ra một cái đầu nhỏ, trên đầu đeo một cái kính trượt tuyết kỳ lạ, tò mò nhìn anh ta.

Lâm Trạch Vũ trong nháy mắt cảm thấy tim sắp vọt lên tới cổ họng.

"Cô... Cô... Cô ta là..." Lâm Trạch Vũ chỉ vào Uyển Uyển, hoảng sợ hỏi.

Anh ta hoảng sợ vì cô bé này thật sự rất giống với người chị đã mất tích của anh ta. Mặt khác, nếu lúc trước anh ta không hoa mắt, người anh ta vừa thấy trong sân chính là cô bé.

"Dì Ngô, Trạch Vũ trở về, buổi trưa dì nấu thêm mấy món nữa nhé." Chu Ngọc Quyên không trả lời anh ta, mà nói với dì Ngô bên cạnh.

Dì Ngô rất có mắt quan sát, nghe vậy lập tức nói: "Vậy tôi vào phòng bếp trước."

Bà ta nói xong liền xoay người rời đi.

Lúc này, Chu Ngọc Quyên mới kéo Uyển Uyển từ phía sau ra ngoài.

Nhưng Uyển Uyển vẫn sợ người lạ, ôm chặt cánh tay Chu Ngọc Quyên.

"Đừng sợ, đây là em trai con, Lâm Trạch Vũ." Chu Ngọc Quyên xoay người, bế cô bé vào trong lòng nói.

"Mẹ, mẹ đang nói gì vậy? Nếu mẹ nhận nuôi trẻ con, vậy con phải là anh trai chứ." Lâm Trạch Vũ lớn tiếng nói, đồng thời nhìn Uyển Uyển không hề chớp mắt.

"Nhận nuôi gì chứ? Đây là con gái ruột của mẹ, Lâm Uyển Uyển. Con đương nhiên phải gọi là chị rồi." Chu Ngọc Quyên bất mãn nói.

"Mẹ, buổi chiều con mời bác sĩ Kim tới khám cho mẹ nhé." Lâm Trạch Vũ nghiêm túc nói.

Anh ta tưởng Chu Ngọc Quyên quá nhớ con, hơn nữa đúng lúc gặp phải một cô bé rất giống chị mới nhận nuôi cô bé, xem cô bé thành nơi gửi gắm tinh thần.

"Con đi vào đây với mẹ." Chu Ngọc Quyên bế Uyển Uyển, xoay người đi vào trong phòng.

Lâm Trạch Vũ nhìn quanh, lại ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Mặt trời chói chang trên không trung chiếu từng ánh nắng ấm áp vào người anh ta.

Anh ta cắn răng, nghĩ ngợi rồi bước vào. Trên thế giới làm gì có yêu ma quỷ quái chứ? Tất cả đều là ảo giác.

"Uyển Uyển, con ăn trái cây nhé. Mẹ và em trai con nói chuyện một lát." Chu Ngọc Quyên đặt Uyển Uyển xuống sô pha, lại đặt đĩa trái cây ở trước mặt cô bé.

Bà ta già thật rồi. Bà ta chỉ bế từ cửa vào đây, có một đoạn nhỏ mà mệt tới mức thở hồng hộc.

Uyển Uyển không lên tiếng mà liếc nhìn Lâm Trạch Vũ phía sau bà ta với vẻ tò mò, kinh ngạc, còn hơi sợ nữa...

"Mẹ, con muốn đi tìm ông chủ." Cô bé thu hồi "ánh mắt", nói với Chu Ngọc Quyên.

"Ồ... ồ..." Chu Ngọc Quyên nghe vậy thì thoáng ngây người.

Sau đó, bà ta vội vàng nói: "Được, vậy con nhớ về sớm đấy."

"Vâng."

Uyển Uyển khẽ gật đầu, đôi chân ngắn trượt từ trên ghế sô pha xuống, sau đó vung tay lên, người hoàn toàn biến mất.

Mẹ nó.

Lâm Trạch Vũ vẫn luôn nhìn cô bé ra sức dụi mắt, tôi lại gặp ảo giác nữa rồi.

"Mẹ, cô bé kia đâu? Cô ta đâu? Cô ta là gì vậy?" Lâm Trạch Vũ xông lên, kéo Chu Ngọc Quyên tới bên cạnh, vội vàng hỏi.

Đồng thời, ánh mắt anh ta không ngừng quan sát xung quanh với vẻ đề phòng.

"Nó là chị con mà." Chu Ngọc Quyên tức giận nói.

Sau đó, bà giơ tay vỗ lên người anh ta.

Bà ta vừa tức giận vừa vỗ, nói: "Con nói con đi. Đang yên đang lành, con cứ ở trường học, không được sao?"

"Bình thường bảo con về thì con không về. Lúc không bảo con về, con lại về. Con về làm gì cho thêm loạn ra hả? Về làm gì cho thêm loạn hả?..."

Lâm Trạch Vũ lo lắng cho mẹ, nhưng bị bà ta vừa đánh vừa mắng, trong lòng cũng hơi giận.

Nhưng lúc vừa định nổi cáu thì nhìn thấy gương mặt Chu Ngọc Quyên đã giàn giụa nước mắt.

Anh ta không khỏi mềm lòng.

"Mẹ…"

...

"Ồ, sao em đã quay lại?"

Hà Tứ Hải quay lại, phát hiện ra Uyển Uyển về từ lúc nào, đang ngồi xổm ở trong góc, ôm đầu gối, im lặng không lên tiếng.

"Ông chủ."

Nghe Hà Tứ Hải hỏi mình, Uyển Uyển khẽ gọi một tiếng.

Hà Tứ Hải đi tới, kéo cô bé qua, nhặt cọng cỏ trên đầu cô bé, tò mò hỏi: "Trông em có vẻ không vui lắm, đã xảy ra chuyện gì vậy? Em có thể nói cho anh biết được không?"

Bởi vì quan hệ chủ tớ, nói không khách sáo, trên thế giới này, Hà Tứ Hải là chỗ dựa được cô bé tin tưởng nhất.

"Mẹ nói, anh ta là em trai, nhưng anh ta thật lớn, hơn nữa nhìn có vẻ không thích em lắm..."

Uyển Uyển nói xong còn liên tục khoa tay múa chân. Hà Tứ Hải đại khái hiểu rõ chuyện đã xảy ra.

Chẳng qua hắn cũng không biết xử lý chuyện này thế nào.

Uyển Uyển rất nhỏ, hơn nữa rất mẫn cảm, rất yếu đuối.

"Vậy được rồi, em tạm thời ở lại bên cạnh anh, đúng lúc có thể chơi với Huyên Huyên và cả Đào Tử nữa, được không?"

"Vâng." Uyển Uyển nghe vậy thì vui mừng gật đầu.

"Đi thôi, anh bật phim hoạt hình cho em xem." Hà Tứ Hải đứng dậy, kéo cô bé đến phòng khám, để cô bé ngồi trên ghế của mình, dùng laptop xem phim hoạt hình.

Nhìn Uyển Uyển bị phim hoạt hình thu hút sự chú ý, Hà Tứ Hải gọi điện thoại tới cho Lâm Kiến Xuân.

Ít ngày trước, Lâm Kiến Xuân đã trở lại đại lục.

Hơn nữa, ông ta cũng tìm được Triệu Lão Tam, bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình.

Hà Tứ Hải cũng biết nhưng không định can thiệp vào.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment