"Hà tiên sinh?" Lâm Kiến Xuân hơi bất ngờ khi thấy Hà Tứ Hải chủ động gọi điện thoại cho mình.
"Chuyện thế nào rồi?" Hà Tứ Hải thuận miệng hỏi một câu.
"Tất cả vẫn được tiến thành theo kế hoạch. Tôi tin tưởng sẽ nhanh chóng có kết quả thôi." Lâm Kiến Xuân trầm giọng nói.
"Được rồi, bản thân ông giữ đúng chừng mực là được." Hà Tứ Hải nói.
Với tuổi tác của Lâm Kiến Xuân, ông ta càng hiểu rõ hơn cả Hà Tứ Hải, chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm.
Nhưng làm một người ba, vì con gái thì chuyện gì cũng có thể làm được.
Hà Tứ Hải không mong Uyển Uyển vừa tìm được ba lại mất ba.
"Cảm ơn Hà tiên sinh, chẳng qua..." Lâm Kiến Xuân do dự nói.
"Cái gì?"
"Ngài nói người xấu thật sự có báo ứng không? Cả đời Triệu Lão Tam đều làm chuyện xấu, chưa từng làm một chuyện tốt, lại có con có cháu, an hưởng tuổi già, điều này là công bằng sao?" Lâm Kiến Xuân trầm giọng nói.
Hà Tứ Hải nghe vậy thì trầm ngâm, nghĩ ngợi một lát mới hỏi ngược lại: "Làm sao ông biết, có con có cháu là chuyện tốt chứ?"
Lâm Kiến Xuân nghe vậy thì thoáng ngây người, sau đó khẽ cười.
"Mọi người đều nói con cháu là quỷ đòi nợ, cháu trai ông ta còn nhỏ nhưng con trai quả thật giống như quỷ đòi nợ đấy." Lâm Kiến Xuân nói.
Kế hoạch của Lâm Kiến Xuân lần này có liên quan tới Triệu Đại Phát - con trai Triệu Lão Tam.
Triệu Đại Phát thích uống rượu, đánh bài lại háo sắc, tuyệt đối là kẻ thối nát.
Triệu Lão Tam lang thang kiếm sống ở bên ngoài nhiều năm, thật ra còn góp được chút của cải, bằng không Triệu Đại Phát không thể cưới vợ, còn có con trai.
Nhưng những của cải đó đều bị Triệu Đại Phát chơi thua sạch.
Hơn nữa, anh ta vừa uống rượu say là đánh vợ. Người vợ nhanh chóng chạy theo người khác, một đi không trở lại.
Tên anh ta là Triệu Đại Phát, nhưng không khiến cái nhà này phát tài, trái lại càng lúc càng nghèo.
Mà Lâm Kiến Xuân đang lợi dụng cái tính thích đánh bài của Triệu Đại Phát để bày một ván cờ.
"Được rồi, trong lòng ông biết là được. Bây giờ tôi gọi điện thoại cho ông là vì Uyển Uyển vừa về bên tôi, tâm trạng có vẻ không tốt lắm." Hà Tứ Hải nói.
"Ồ, Uyển Uyển, con bé làm sao? Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Lâm Kiến Xuân nghe vậy thì căng thẳng nói.
"Hình như cô bé nhìn thấy con trai ông. Không biết có phải vì đột nhiên xuất hiện một em trai lớn như vậy, hay cảm thấy con trai ông không thích cô bé lắm, cho nên trở lại..."
"Thằng nhóc thối này…. Hà tiên sinh cứ yên tâm, tôi sẽ xử lý chuyện này." Lâm Kiến Xuân vội vàng nói.
"Đây là chuyện nhà ông, tôi sẽ không nhiều lời. Tuy Uyển Uyển nhỏ nhưng cô bé rất hiểu chuyện, rất mẫn cảm..."
"Tôi biết, tôi biết. Hà tiên sinh yên tâm, tôi chắc chắn sẽ xử lý tốt. Đúng rồi, Uyển Uyển ở đó không? Có thể cho tôi nói chuyện với con bé không?" Lâm Kiến Xuân nói.
Hà Tứ Hải xoay người liếc nhìn Uyển Uyển đang ngồi trên ghế xem phim hoạt hình, vui vẻ vung vẩy đôi chân ngắn.
Tâm trạng trông có vẻ rất tốt.
"Cô bé đang xem phim hoạt hình trông rất vui vẻ. Ông đừng quấy rầy cô bé thì hơn." Hà Tứ Hải nói.
"Cảm ơn." Lâm Kiến Xuân thật lòng biết ơn.
"Được rồi, trong lòng ông biết là được, tạm thời cứ thế đã." Hà Tứ Hải nói xong thì cúp máy.
...
Lâm Kiến Xuân nhìn điện thoại đang báo bận trong tay.
Ông ta im lặng một lát, mới ngẩng đầu lên, hỏi người thanh niên trông hào hoa phong nhã, mặc bộ vest và đi giày da ngồi đối diện: "Đã tìm được người chưa?"
Người thanh niên khẽ gật đầu.
"Tìm được rồi. Mạnh Kim Cúc đang làm trong một xưởng cơ khí. Người chồng bây giờ làm cùng một xưởng với cô ta, tình cảm giữa hai người không tệ, trước mắt cũng không có con." Người thanh niên nói.
"Vậy cô ta đồng ý với điều kiện của chúng ta chứ?" Lâm Kiến Xuân hỏi.
"Sao cô ta có thể không đáp ứng được? Trên thực tế, Mạnh Kim Cúc vẫn muốn đón con của mình về, thậm chí còn kiện ra tòa, nhưng công việc của cô ta không ổn định, lại không có chỗ ở cố định, cho nên ban đầu mới để đứa trẻ lại cho Triệu Đại Phát."
"Đã vậy, Tô sư gia, tiếp theo phải trông cậy vào cậu đấy." Lâm Kiến Xuân khẽ nói.
"Ông chủ Lâm cứ yên tâm, ông cho đủ tiền, chúng tôi tất nhiên sẽ xử lý chuyện này thật tốt." Tô sư gia vừa cười vừa nói.
Tô sư gia trẻ tuổi nhìn qua hào hoa phong nhã, trông dáng vẻ là nhân sĩ xuất sắc.
Nhưng trên thực tế, anh ta là găng tay trắng có tiếng ở Hongkong, làm việc chắc chắn, rất có uy tín.
Trước khi Hongkong được trả về, có rất nhiều người như vậy. Nhưng sau khi Hongkong được trả về, rất nhiều người không phải di dân thì rửa tay rời đi, loại người này càng ngày càng ít.
Cho dù có cũng giữ quy củ hơn trước, tuyệt đối là công dân tuân thủ đúng pháp luật.
Ví dụ như Tô sư gia vốn tên là Tô Trường Hà, có bằng tiến sĩ về khoa luật, còn mở một công ty Luật sư.
Sở dĩ anh ta làm nghề này, đương nhiên là vì kiếm tiền nhanh.
Nhưng anh ta là găng tay trắng có nguyên tắc, đi ở ranh giới pháp luật.
"Vậy Lưu Đại và Lưu Nhị thì sao?" Nhắc tới hai người này, Lâm Kiến Xuân nghiến răng nghiến lợi, trên mặt không giấu được cơn giận.
Bởi vì hai người kia chính là kẻ đã khiến Uyển Uyển bị mù, cũng là người cuối cùng lấy mạng của Uyển Uyển.
Tổng cộng có bốn người liên quan tới vụ Uyển Uyển bị lừa gạt. Đó là Triệu Lão Tam và vợ của ông ta Thạch Diễm.
Bọn họ bắt cóc Uyển Uyển, sau đó bán cho hai anh em Lưu Đại, Lưu Nhị. Hai anh em này làm đứa trẻ bị lừa tới thành kẻ tàn tật, mù lòa, sau đó bắt bọn chúng ăn xin trên phố.
Khi bọn họ tìm được Triệu Lão Tam, Thạch Diễm đã chết rất nhiều năm. Chỉ có Lưu Đại và Lưu Nhị là bọn họ không tìm ra manh mối.
"Thời gian quá lâu rồi, hơn nữa hai cái tên này nghe cũng không giống tên thật. Ông chủ Lâm, nếu ông có thể cung cấp thêm một số manh mối, có lẽ..."
Lâm Kiến Xuân nghe vậy thì im lặng một lát, sau đó mới nói: "Vậy để tôi tới nghĩ cách. Chẳng qua chuyện tiếp theo đều giao cho cậu, tôi đi trước đây."
"Đương nhiên rồi." Tô Trường Hà cười híp mắt, đứng dậy tạm biệt.
Ra khỏi cái cửa này, anh ta sẽ quên tất cả mọi chuyện hôm nay, cũng không quen biết Lâm Kiến Xuân gì nữa.
Chẳng qua công ty luật của anh ta sẽ ký một đơn cố vấn pháp luật có giá trị lớn với tập đoàn Lâm thị.
Chờ Tô sư gia rời đi, Lâm Kiến Xuân gọi hai vệ sĩ canh giữ ngoài cửa vào.
"Thu dọn đồ, sắp xếp hành trình để tối nay chúng ta về Hợp Châu." Lâm Kiến Xuân nói.
Hai người kia là do Chu Chính Quốc thu xếp, chẳng những là vệ sĩ, còn là trợ lý của Lâm Kiến Xuân.
Hai vệ sĩ nghe vậy, lập tức xoay người ra ngoài, từ đầu đến cuối không hỏi thêm một câu nào.
...
"Mẹ, những gì mẹ nói là thật sao? Trên thế giới này làm gì có quỷ thần, có phải mẹ bị người ta lừa không?"
Sau khi nghe Chu Ngọc Quyên nói xong tất cả, Lâm Trạch Vũ nhất thời khó có thể tiếp nhận được.
"Lừa mẹ gì chứ? Hà tiên sinh là người có năng lực lớn. Hơn nữa, ngài ấy không lấy của nhà chúng ta một xu. Mẹ cảnh cáo con không được phép bất kính với Hà tiên sinh đấy." Chu Ngọc Quyên nghe vậy thì rất tức giận.
"Miễn phí mới là thứ đắt tiền nhất." Lâm Trạch Vũ thì thầm.
Chu Ngọc Quyên không nghe thấy, tự nhiên nói: "Hơn nữa, con gái của mẹ, mẹ còn không nhận ra được sao? Nó là miếng thịt rơi từ trên người mẹ xuống, lúc vừa sinh ra bụ bẫm, đáng yêu biết bao. Uyển Uyển rất thông minh, khi còn chưa biết đi đã biết vịn chân tường, gọi mamo... mamo..."
Chu Ngọc Quyên nói một tràng, nước mắt lại rơi xuống.
"Mẹ…" Lâm Trạch Vũ hoảng loạn kêu lên.
Chu Ngọc Quyên lau nước mắt, sau đó nói: "Còn nữa, vừa rồi con cũng nhìn thấy Uyển Uyển biến mất ở ngay trước mắt chúng ta, lẽ nào đó cũng là lừa chúng ta? Hay tất cả đều là ảo giác của chúng ta?"
Lâm Trạch Vũ nghe vậy thì không lên tiếng nữa.
Một người xuất hiện ảo giác còn có thể nói được, nhưng hai người đều có chung một ảo giác như vậy là gần như không có khả năng.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Lâm Trạch Vũ đổ chuông.
Vừa cầm lên xem là Lâm Kiến Xuân gọi tới.
Lâm Trạch Vũ lập tức ngồi thẳng người, da đầu tê dại.
------
Dịch: MBMH Translate