Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 372 - Chương 372: Đào Tử Hỏng

Chương 372: Đào Tử Hỏng Chương 372: Đào Tử Hỏng

"Em nói gì? Trương Lộc bảo ngày mai sẽ qua à?" Hà Tứ Hải nghe Lưu Vãn Chiếu nói vậy thì giật mình.

"Ồ, anh không biết sao? Cô ấy nói với em là bà nội đã nói cho anh biết rồi mà." Lưu Vãn Chiếu nói.

"Ơ... hình như có chuyện đó thật." Hà Tứ Hải nhớ ra, bà nội dường như từng nói với hắn, chẳng qua lâu quá rồi, hắn không để ý nên quên mất.

"Tới thì tới thôi, cũng đâu phải không có chỗ cho cô ấy ở. Chẳng qua bao giờ chúng ta có thời gian rảnh, phải chuyển nhà thôi." Hà Tứ Hải nói.

"Làm gì, làm gì chứ? Căn nhà đang ở bây giờ không tốt sao? Chuyển gì mà chuyển?" Lưu Vãn Chiếu bất mãn nói.

"Không phải là không tốt, chẳng qua mình có nhà làm gì không ở? Cứ ở nhà của em, không tốt lắm." Hà Tứ Hải nói.

"Có gì không tốt chứ? Hơn nữa, mẹ em ở phía đối diện cũng tiện chăm sóc cho Đào Tử." Lưu Vãn Chiếu nói.

Hà Tứ Hải nghĩ như thế cũng đúng.

Hắn thường ra ngoài, Đào Tử cũng cần người chăm sóc. Nếu ở đối diện quả thật tiện hơn rất nhiều.

"Vậy tạm thời không chuyển nữa." Hà Tứ Hải nghĩ ngợi rồi nói.

Lưu Vãn Chiếu nghe vậy, lúc này mới cao hứng.

Cô kéo cánh tay hắn, đầu gối lên vai hắn, nhìn đám trẻ chơi đùa.

Ôi… Cảm giác giống như ăn bám vậy, Hà Tứ Hải nghĩ thầm.

Nhưng cô cứ ép, hắn cũng không có cách nào.

"Đào Tử, em xem chị tìm được cái gì này?" Huyên Huyên nhặt được một cái lá trên mặt đất, hưng phấn đưa cho Đào Tử xem.

Chiếc lá cây này thật ra rất bình thường, nếu cố nói có gì đặc biệt, đó chính là tròn.

Tròn trịa, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu.

"Ừ... Ừ..." Đào Tử nghe vậy, nhìn kỹ dưới chân.

Sau đó, cô bé vui vẻ mỉm cười nói: "Nó giống như cái mông của chị vậy, hai nửa tròn vo."

"Ồ? Thật vậy sao?" Huyên Huyên quay đầu nhìn về phía cái mông nhỏ của mình.

Muốn xem thử cái mông nhỏ của mình có đáng yêu như vậy không.

Nhưng cô bé vừa quay đầu thì cơ thể cũng di chuyển theo.

Sau đó lại giống như chú chó nhỏ cố cắn cái đuôi của mình, quay vòng vòng tại chỗ.

Uyển Uyển ở bên cạnh thấy, vội vàng cúi đầu tìm kiếm trên mặt đất. Cô bé cũng muốn tìm một chiếc lá cây đặc biệt.

Đây là đám Đào Tử tan học, Hà Tứ Hải dẫn các cô bé tới chơi trong công viên Lâm Hồ.

Uyển Uyển nhanh chóng tìm được một chiếc lá cây có hình dáng đặc biệt, chạy đến trước mặt Đào Tử giống như hiến vật quý.

"Đào Tử, em xem này." Cô bé cao hứng nói.

Đào Tử cũng rất nể tình.

Hưng phấn nói: "Oa, nó giống như ria mép của ông cụ."

Cô bé nói xong thì nhận lấy chiếc lá cây trong tay Uyển Uyển, bĩu môi và kẹp ở dưới môi của mình.

Cong lưng, nói với giọng ồm ồm: "Bạn nhỏ, chào bạn, tôi là ông cụ."

"Chào ông cụ."

Uyển Uyển vui vẻ phối hợp.

Bàn tay nhỏ bé khẽ sờ lên kính trượt tuyết trên mặt mình.

Trước đây, các bạn nhỏ đều sợ cô bé, trốn tránh cô bé, không muốn chơi với cô bé.

Bây giờ, Đào Tử và Huyên Huyên không chỉ tiếp nhận cô bé, còn chơi với cô bé, cho nên cô bé rất vui vẻ.

Đúng lúc này, Huyên Huyên từ bên cạnh chạy tới, hưng phấn nói: "Chị Uyển Uyển, Đào Tử, hai người mau đến xem em phát hiện cái gì này."

"Cái gì vậy?" Đào Tử và Uyển Uyển không chơi trò giả ông cụ nữa, rất hưng phấn chạy tới.

Hóa ra Huyên Huyên phát hiện mấy con bọ viên, tên khoa học gọi là Armadillidium vulgare.

Cô bé cầm cành cây nhỏ nhẹ nhàng chọc chọc vài cái, con bọ con lập tức cuộn người thành hình tròn.

Ba đứa nhỏ lập tức vui mừng.

Đào Tử dùng cành cây nhỏ đẩy khẽ một cái, nó lập tức lăn tròn về phía trước.

"Nó có thể cắn người không?" Huyên Huyên hơi lo lắng hỏi.

"Con bọ viên không cắn người đâu." Đào Tử nói. Cô bé lớn lên ở nông thôn, nhìn thấy quá nhiều cũng con bọ này.

"Nói không chừng nói biết cắn người, à oằm một cái, ăn một đứa bé." Huyên Huyên há miệng học theo dáng vẻ của con hổ.

Uyển Uyển ở bên cạnh lộ, rất phối hợp làm ra dáng vẻ sợ hãi.

"Nó thật sự không cắn người." Đào Tử ném cành cây nhỏ trên tay, bắt một con lên, để chứng minh nó thật sự không cắn người.

"A, Đào Tử." Huyên Huyên giật mình.

Thấy Huyên Huyên sợ, Đào Tử cũng không chứng minh nữa, dọa cô bé: "Ngao ô... cắn chị này."

Huyên Huyên hét lên một tiếng, xoay người bỏ chạy.

Thấy Huyên Huyên chạy rồi, Đào Tử →_→ nhìn về phía Uyển Uyển đang ngồi xổm bên cạnh.

"(⊙o⊙)..."

Uyển Uyển vèo một cái đã nhấc chân bỏ chạy.

Trước giờ, cô bé chưa từng thua ai về khoản chạy trốn, đừng thấy chân bé ngắn, chạy trên đường vẫn rất nhanh đấy.

Cô bé không dùng năng lực của mình, bởi vì ông chủ nói cố gắng đừng sử dụng ở trước mặt người khác, đặc biệt là lúc chơi đùa với các bạn nhỏ, cô bé rất nghe lời, cho nên không cần tới.

"Ha ha, tôi tới đây. tôi muốn ăn hai đứa trẻ, a ô, a ô..." Đào Tử giương nanh múa vuốt đuổi theo hai người chị.

Huyên Huyên và Uyển Uyển sợ đến mức chạy loạn khắp nơi.

Một lát thì ép người vào cây lớn, một lát lại chui ra sau bụi cây.

Trong công viên đầy tiếng cười vui vẻ của các cô bé.

"Được rồi, đừng chơi nữa, mau qua uống nước đi." Lưu Vãn Chiếu đứng lên, gọi các cô bé.

Lúc này, ba đứa nhỏ mới tạm thời đình chiến.

Chẳng qua Huyên Huyên và Uyển Uyển vẫn trốn tránh Đào Tử.

Bởi vì Đào Tử vẫn còn cầm con bọ viên trong nắm tay.

"Hì hì, ăn các người này." Đào Tử giơ bàn tay nhỏ đang nắm hờ của mình lên, dọa Huyên Huyên đang uống nước.

Huyên Huyên sợ đến mức suýt nữa bị sặc.

Đào Tử lập tức phát ra tiếng cười đắc ý.

Uyển Uyển ở bên cạnh lặng lẽ tránh sang ra sau Hà Tứ Hải.

"Được rồi, con cũng tới uống nước đi. Còn nữa, con cầm gì trong tay thế?" Hà Tứ Hải hỏi.

"Ông chủ, Đào Tử cầm bọ viên ăn thịt người trong tay. Em đấy muốn cho nó ăn thịt em và chị Uyển Uyển." Huyên Huyên ở bên cạnh lập tức mách.

Uyển Uyển lén lút gật đầu, liếc trộm Đào Tử, thấy cô bé không phát hiện mới thở phào nhẹ nhõm.

"Con bọ đấy bẩn lắm, con mau ném xuống đi. Để ba lau tay cho con." Hà Tứ Hải vội vàng móc khăn ướt ra.

"Không có đâu, con lừa các chị thôi." Đào Tử mở lòng bàn tay ra, trong lòng bàn tay nhỏ nhắn bụ bẫm chỉ có ít vết bụi, làm gì có con bọ viên nào.

"Ồ, con bọ viên của em đâu?" Huyên Huyên thấy kỳ lạ hỏi.

"Ha ha, em ném từ lâu rồi. Em chỉ lừa các chị thôi." Đào Tử đắc ý nói.

"Đào Tử là một kẻ lừa gạt." Huyên Huyên tức giận nói.

o( ̄ヘ ̄o#)

"Đó là tại chị là nhóc ngốc."

Đào Tử đắc ý lộ ra vẻ tôi là đứa trẻ thông minh, không hề để ý tới chuyện Huyên Huyên nói mình là nhóc lừa gạt.

Không chỉ vậy, Đào Tử vẫn há miệng về phía không trung, "Ngao ô, ngao ô..." vài cái, cố ý dọa cô bé.

Huyên Huyên càng tức giận hơn.

"Đào Tử xấu, ông chủ, mau đánh mông em ấy đi." Huyên Huyên tức giận tìm người giúp đỡ, bảo Hà Tứ Hải đánh mông Đào Tử.

Đào Tử không hề sợ, trái lại đột nhiên bước một bước tới gần Huyên Huyên.

Huyên Huyên giật mình, vừa định hỏi cô bé làm gì.

Đào Tử lại vươn đầu ra cắn một cái lên gương mặt bầu bĩnh của cô bé.

"Em làm gì vậy?"

Huyên Huyên vội vàng vòng qua phía sau Lưu Vãn Chiếu, che mặt lộ vẻ hoảng sợ.

Đào Tử sẽ không thật sự muốn ăn thịt cô bé chứ?

Uyển Uyển lặng lẽ trốn bên cạnh Hà Tứ Hải.

"Ha ha, em nếm thử xem chị có phải là chị hỏng không, tự nhiên bảo ba đánh mông em." Đào Tử nói.

Sau đó, cô bé hút chụt một cái.

Nói như thật: "Ừ, quả nhiên hỏng rồi, mềm, chua."

Huyên Huyên tức giận, từ phía sau Lưu Vãn Chiếu lao tới.

Ôm đầu Đào Tử lại cắn một cái.

"Mềm, thối thối, quả nhiên là Đào Tử hỏng." Huyên Huyên đắc ý nói.

"Ha ha." Đào Tử không để ý, cười vui vẻ.

Huyên Huyên cũng ngây ngô cười theo.

Sau đó hai người đều nhìn về phía Uyển Uyển đang trốn sau lưng Hà Tứ Hải, lén nhìn các cô bé.

Uyển Uyển giật mình, vội vàng rụt cổ lại.

"Hì hì…"

Đào Tử và Huyên Huyên cười gian, đi về phía cô bé.

Uyển Uyển sợ đến mức lập tức trốn sau ghế.

Nhìn đám trẻ đuổi theo nhau, cười đùa ầm ĩ, Hà Tứ Hải cất ấm nước nhỏ của đám trẻ đi.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh ngắt.

Một chiếc máy bay kéo theo đuôi trắng thật dài dường như tách không trung ra làm đôi.

Đúng là một ngày đẹp trời đấy.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment